Thần Y Xuất Chúng

Chương 127: “Không, ngốc mới ra ngoài!”,



Cường Thân Thang dạng cao màu nâu đen từ từ được lấy từ bình thủy tinh ra ngoài, cảm giác này, khiến Hoàng Hách nhớ đến một loại cao Sơn Trà trước đây từng ăn, cảm giác mềm mại đó vô cùng giống.

Nhưng điều duy nhất không giống chính là Cường Thân Thang gần như không có chút dấp dính nào, sau khi đổ ra khỏi bình thủy tinh, chiếc bình thủy tinh liền sạch như mới, không bị dính chút gì hết. Một lát sau, cả bình Cường Thân Thang được Hoàng Hách đổ ra ngoài, toàn bộ đều đổ vào trong chiếc chậu tắm bằng nhựa.

Đặt bình thủy tinh xuống, Hoàng Hách bưng chậu tắm nhựa vào trong nhà vệ sinh, mở vòi hoa sen ra, Hoàng Hách bắt đầu mở nước nóng. Một lúc sau, chiếc chậu tắm nhựa được đựng đầy nước nóng. Cường Thân Thang dạng cao kia dường như gặp nước liền tan ra, lúc này đã hoàn toàn hòa tan trong nước.

Hòa tan Cường Thân Thang dạng cao ra một chậu nước xong, toàn bộ đều biến thành một màu đen nâu, bề mặt nước lúc lại lóng lánh những tia sáng màu xanh, thêm vào mùi thối sộc mũi nữa, nếu không phải Hoàng Hách biết rõ về Cường Thân Thang này, thì có lẽ đã cho rằng đây là một chậu nước cống rồi.

Cố nhịn cái mùi thối sộc mũi đó, Hoàng Hách nhanh chóng cởi hết quần áo ra, sau đó cắn răng nhảy vào trong chậu tắm.

Ngay lập tức, một cảm giác đau đớn mãnh liệt ập tới, khuôn mặt vốn đang bình thản của anh ngay lúc đó trở nên nhăn nhó.

“Quả nhiên đúng như trong Y Tiên Truyền Thừa có viết, khi ngâm mình tắm trong Cường Thân Thang, cơ thể sẽ cảm thấy vô cùng đau nhức. Nhưng sự đau nhức này lại chính là hiện tượng xảy ra khi dược lực kích thích vào cơ thể”, trong lòng Hoàng Hách thầm nghĩ: “Chờ đến khi không còn cảm nhận được sự đau đớn này nữa, thì một là dược lực của Cường Thân Thang đã cạn kiệt, hai là Cường Thân Thang đã cải tạo sức khỏe của cơ thể đến cực hạn và đã mất đi hiệu quả”.

“Bình thường mà nói, một người bình thường trải qua bốn lần tắm thuốc Cường Thân Thang thì sẽ mất đi tác dụng, người có tư chất càng cao, vì thể chất vốn dĩ đã tốt, cho nên số lần sử dụng sẽ giảm đi. Nếu là thiên tài tuyệt thế, e rằng trải qua một lần tẩy lễ bằng Cường Thân Thang là đã đến cực hạn rồi”, trong lòng Hoàng Hách tiếp tục nghĩ: “Tư chất của mình vô cùng bình thường, nếu không đoán nhầm, khi tắm thuốc bốn lần bằng Cường Thân Thang chắc là sẽ đến cực hạn”.

“Theo như tắm thuốc một lần sẽ cần thời gian một ngày, bốn lần tắm thuốc e rằng sẽ tiêu hao của mình bốn ngày. Cũng may, bệnh viện cho mình nghỉ phép một tuần, mình có đủ thời gian để tiến hành tắm thuốc”, Hoàng Hách nghĩ xong liền nhắm mắt lại, hoàn toàn cảm nhận sự thay đổi của Cường Thân Thang đối với cơ thể.

...

Cũng như Hoàng Hách tiến hành tắm thuốc bằng Cường Thân Thang, trong Dưỡng Hư Đường, ông Liễu và ông Trương cũng bắt đầu thử hiệu quả của việc tắm thuốc bằng Cường Thân Thang.

Lúc bắt đầu, bọn họ gọi Liễu Vi Nhi đến, muốn để cô nhóc này tiến hành tắm thuốc. Dù sao số lượng của Cường Thân Thang cực ít, mỗi phần đều cần dùng vào đúng mục đích và đối tượng quan trọng. Liễu Vi Nhi là cháu nội của gia chủ nhà họ Liễu, đương nhiên đủ tư cách có được một phần Cường Thân Thang rồi.

Nhưng Liễu Vi Nhi vừa ngửi thấy mùi của Cường Thân Thang liền lập tức biến sắc, cho dù hai ông lão có nói hết nước hết cái khuyên nhủ mãi, thì cô cũng không chịu tắm thuốc.

Cuối cùng, Liễu Vi Nhi đẩy vệ sĩ thân cận Lưu Thanh Vân ra. Lưu Thanh Vân tuy không phải người nhà họ Liễu, nhưng vì có mối quan hệ gì đó, nên địa vị của Lưu Thanh Vân trong nhà họ Liễu cũng ngang bằng với con cháu cùng huyết thống của nhà họ Liễu. Hơn nữa, mối quan hệ giữa Liễu Vi Nhi và Lưu Thanh Vân không bình thường, còn rốt cuộc là mối quan hệ gì thì chỉ có một số ít người trong nhà họ Liễu mới biết.

Lần này Liễu Vi Nhi đến Hải Thành, Lưu Thanh Vân cũng đi cùng theo. Trên danh nghĩa, Lưu Thanh Vân tạm thời làm vệ sĩ thân cận của Liễu Vi Nhi, còn trên thực tế, Lưu Thanh Vân cũng có việc của cậu ta. Đương nhiên, cho dù là ông Liễu hay ông Trương, cũng không biết Lưu Thanh Vân rốt cuộc có bí mật gì.

Lưu Thanh Vân tuy cũng không chịu được mùi thối của Cường Thân Thang, nhưng cậu ta không từ chối nổi sự nài nỉ của Liễu Vi Nhi, đành cắn răng nhảy vào trong bồn tắm đựng Cường Thân Thang.

“Ái da”.

Sự đau đớn mà Cường Thân Thang đem lại khiến Lưu Thanh Vân lập tức kêu lên.

“Sao thế?”, những người còn lại đều hồi hộp nhìn Lưu Thanh Vân: “Cậu cảm thấy thế nào?”.

“Đau, đau lắm!”, Lưu Thanh Vân cắn răng, cố nhịn rồi nói.

“Đau thế này lẽ nào là do Cường Thân Thang đã luyện chế thất bại rồi sao”, thấy bộ dạng của Lưu Thanh Vân, hai ông lão bắt đầu lo lắng: “Thanh Vân, hay là cậu đi ra ngoài đi đã!”.

“Không, ngốc mới ra ngoài!”, điều khiến bọn họ ngạc nhiên là Lưu Thanh Vân cứ một mực lắc đầu, rồi nói với vẻ không đồng ý: “Cường Thân Thang này đúng là thứ tốt đó, tôi cảm thấy kinh mạch trên người tôi mỗi giây mỗi phút đều đang lớn mạnh lên!”.

Vừa nói, trong mắt Lưu Thanh Vân lóe lên một cảm giác tuyệt vời.

“Có thật là có hiệu quả tốt vậy không?”, mắt hai ông lão trợn tròn, trên gương mặt đầy niềm vui sướng. Lúc này, sự lo lắng trong lòng họ đã được trút bỏ.

Kế hoạch Cường Thân Thang của Hoàng Hách, nhìn thì như bọn họ đã hào phóng đầu tư, cả Dưỡng Hư Đường đều nghe theo lời sắp xếp của bọn họ, nhưng trên thực tế, hai ông lão này phải gánh áp lực vô cùng lớn. Dưỡng Hư Đường là sản nghiệp của nhà họ Liễu, tuy bây giờ giao cho bọn họ kinh doanh, nhưng việc quan trọng vẫn phải được nhà họ Liễu đồng ý.