Thần Y Xuất Chúng

Chương 137: Anh nhà làm gì thế ạ?”



Hứa Tịnh là chị học khóa trên đại học của Hoàng Hách, khi còn học đại học, vì Hoàng Hách nghèo nên rất ít khi dám chơi với bạn khác giới. Chỉ có quan hệ của Hứa Tịnh và Hoàng Hách là tốt nhất.

Hoàng Hách nhớ rất rõ, khi anh cầm một bao tải vô cùng rách rưới đến trường đại học nhập học, những anh chị khóa trên phụ trách tiếp đón tân sinh viên không hẹn mà đều ngoảnh đi chỗ khác. Chỉ có Hứa Tịnh là vẫn tươi cười niềm nở đến trước mặt Hoàng Hách với ánh mắt vô cùng trong veo.

Chơi cùng Hứa Tịnh ba năm đại học, Hoàng Hách đã =phải lòng người con gái tốt bụng này, tuy cô ấy không xinh đẹp, nhưng Hoàng Hách càng quan tâm đến tâm hồn đẹp của cô ấy hơn. Hồi đại học, ngoài mấy người cùng ký túc của Hoàng Hách ra thì cũng chỉ có Hứa Tịnh là không chê anh nghèo, luôn vô tư giúp đỡ anh, quan tâm anh.

Trong ba năm, mối quan hệ của Hứa Tịnh và Hoàng Hách càng thân thiết hơn, từ tình bạn dần dần phát triển thành tình yêu. Nhưng từ đầu đến cuối, Hoàng Hách đều chỉ giấu tình cảm này dưới đáy lòng, không dám nói ra.

Vì tự ti, vì anh là một người nghèo kiết xác lớn lên trong trại trẻ mồ côi, vì anh không thể hứa với Hứa Tịnh bất kỳ điều gì. Cho dù anh biết Hứa Tịnh không hề sợ ở cùng anh sẽ khổ, nhưng anh không nỡ, không nỡ để một cô gái có tâm hồn như thiên sứ này phải chịu sự lạnh nhạt của thói đời, chịu sự khổ sở của cái nghèo đói.

Cho nên cho dù Hứa Tịnh hết lần này đến lần khác bật đèn xanh với anh, anh đều như khúc gỗ vậy, giả vờ như không biết. Cho đến... ngày Hứa Tịnh tốt nghiệp, cô gái tốt bụng này chủ động đến tỏ tình với Hoàng Hách. Nhưng Hoàng Hách im lặng một lúc lâu sau đó vẫn từ chối. Hứa Tịnh không nói gì nữa, hai người im lặng một lúc lâu, sau đó Hứa Tịnh ôm chặt lấy Hoàng Hách, sau một tiếng đồng hồ, cô rơi nước mắt, rồi lững chững rời đi.

Hôm đó, sau khi Hứa Tịnh đi khỏi, lần đầu tiên trong đời Hoàng Hách đã khóc, anh mua rất nhiều rượu, uống đến mức say mèm, cuối cùng được mấy người anh em cùng phòng khiêng về, ngủ hai ngày trời mới tỉnh lại. Cũng từ hôm đó, Hứa Tịnh như thể bốc hơi vậy, hoàn toàn biến mất trước mặt Hoàng Hách, không hề có bất kỳ tin tức nào nữa.

Không ngờ vận mệnh trớ trêu, lúc này hai người từng hiểu nhau nhất lại gặp nhau ở đây!

Nhìn Hứa Tịnh ôm chầm lấy Hoàng Hách, Hoàng Hách vui mừng cười lên: “Chị Tịnh Tịnh, mấy năm nay chị sống có tốt không?”.

Hứa Tịnh dường như cũng nhận ra ôm Hoàng Hách nơi công cộng như thế này không hay lắm, thế là đỏ mặt buông Hoàng Hách ra, giọng nói hơi e thẹn: “Chị sống rất tốt”.

“Vậy thì được!”, Hoàng Hách gật đầu, trong lòng hơi ngại ngùng. Anh đột nhiên phát hiện, lúc này anh đối diện với Hứa Tịnh, thế mà lại không biết nên nói gì cả.

Đột nhiên, ánh mắt của Hoàng Hách nhìn vào bụng Hứa Tịnh, trong lòng hơi chua xót. Chỉ thấy bụng Hứa Tịnh hơi nhô lên, tuy mặc áo khoác, nhưng vẫn nhìn khá là rõ.

“Hứa Tịnh có bầu rồi! Lẽ nào...”, lúc này, Hoàng Hách không biết nên hình dung tâm trạng của mình như thế nào. Phức tạp, vô cùng phức tạp, chỉ một vài câu không thể nói hết được.

Thấy Hoàng Hách nhìn vào bụng mình, tay Hứa Tịnh nhẹ nhàng sờ lên bụng, trong mắt tràn đầy niềm yêu thương: “Hoàng Hách, chị đã kết hôn rồi, giờ đã bầu năm tháng rồi đó”.

“Ha ha, vậy à, vậy thì chúc mừng chị Tịnh Tịnh nhé”, Hoàng Hách cố nặn ra một nụ cười: “Anh nhà làm gì thế ạ?”.

“Anh ấy à, làm kinh doanh nhỏ thôi, cũng như em vậy, rất thật thà, không kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng sống rất yên ổn”, nhắc đến chồng mình, khuôn mặt Hứa Tịnh lộ ra vẻ dịu dàng. Phụ nữ là như vậy, yêu một người rồi, trong tim cô ấy sẽ được lấp đầy bởi người đó.

Nhìn nụ cười dịu dàng trên mặt Hứa Tịnh, trong lòng Hoàng Hách đột nhiên dấy lên một suy nghĩ hoang đường: Nếu lúc trước mình đồng ý, thì người khiến chị Tịnh Tịnh cảm thấy hạnh phúc lúc này chắc là mình nhỉ.

Nhưng suy nghĩ này cũng lập tức bị Hoàng Hách nén xuống. Anh nhìn thấy nụ cười giữa hai hàng lông mày của Hứa Tịnh, kiểu nụ cười này, rõ ràng là nụ cười hạnh phúc.

“Chị Tịnh Tịnh tìm được hạnh phúc của chị ấy, chẳng phải chính là niềm hi vọng trước đây của mình sao?”, nhìn niềm hạnh phúc lộ ra trên khuôn mặt Hứa Tịnh, trong lòng Hoàng Hách đột nhiên cảm thấy thoải mái: “Với lại, bao nhiêu năm như vậy, trong lòng mình cũng thay đổi nhiều, mình bây giờ, còn yêu chị Tịnh Tịnh không?”.

“Nếu lúc trước không trân trọng, thì giờ hà tất phải đắn đo chứ, chúng ta bây giờ đã đều có quỹ tích vận mệnh của riêng mình, chị Tịnh Tịnh, đã trở thành niềm nuối tiếc từ sâu trong lòng mình rồi, chỉ vậy mà thôi”.

Nghĩ đến đây, Hoàng Hách đột nhiên ngộ ra nhiều điều. Lúc này, anh nghĩ đến Tô Lệ, nghĩ đến Lý Yên, nghĩ đến Liễu Vi Nhi.

“Trân trọng người trước mắt, đã bỏ lỡ một lần, mình không thể để bọn họ tiếp tục trở thành niềm tiếc nuối của mình nữa”, trong lòng Hoàng Hách thầm nhắc nhở mình.

Thế mà vẫn có những người thích phá hỏng bầu không khí, đúng lúc Hoàng Hách nghĩ được thông, một giọng nói lanh lảnh đột nhiên vang lên: “Hừ, kinh doanh nhỏ cái gì, chẳng phải chỉ là một kẻ bán rau thôi sao?”.

Hoàng Hách nghe thấy liền ngoảnh ra, chỉ thấy một người phụ nữ khoảng hơn 30 tuổi đang đưa một đôi vợ chồng trung niên đi đến, thấy bộ dạng coi thường của người phụ nữ này, câu nói vừa rồi rõ ràng là cô ta nói.

“Này, nhìn cái gì mà nhìn, mày chắn hết đường rồi đấy, không mua xe thì tránh ra, đừng làm vướng hai ông chủ phía sau tao đây xem xe”, thấy Hoàng Hách nhìn mình, người phụ nữ đó lại khinh khỉnh lên: “Người gì chứ, không có tiền còn đến xem xe, đúng là đáng ghét”.