Thần Y Xuất Chúng

Chương 139: “Đúng là trơ trẽn!”



Hoàng Hách mỉm cười nói với Hứa Tịnh.

“Gì cơ? Hoàng Hách em nói gì thế?”, Hứa Tịnh nhất thời chưa phản ứng kịp: “Cũng được, tuy em không mua xe, nhưng chị cũng giới thiệu cho em chút vậy”.

Hoàng Hách lắc đầu, khuôn mặt đầy vẻ cổ quái: “Chị Tịnh Tịnh, ai nói là em không mua xe hả, em không mua xe thì đến đây làm gì?”.

“Cái gì, em đến mua xe sao?”, gương mặt Hứa Tịnh lộ vẻ kinh ngạc: “Hoàng Hách, xe ở đây không rẻ đâu nhé”.

“Vâng, em biết, xe Mercedes-Benz mà, nổi tiếng thế giới, đương nhiên là không rẻ rồi!”, Hoàng Hách ha ha cười, nhìn Hứa Tịnh trêu đùa: “Lẽ nào chị Tịnh Tịnh không muốn bán xe cho em à?”.

Hứa Tịnh bị Hoàng Hách trêu cho phì cười, mặt mày trở nên rạng rỡ: “Xem ra mấy năm nay em kiếm được không ít tiền nhỉ!”.

Hoàng Hách không phủ nhận, gật đầu nói: “Em kiếm được một món, nên muốn mua xe đi lại cho tiện”.

Hứa Tịnh nghe thấy, sắc mặt không khỏi tỏ vẻ quở trách: “Hoàng Hách, em đúng là không biết tính toán gì cả, giờ em cũng không còn nhỏ nữa, phải suy nghĩ đến việc tiết kiệm tiền để lấy vợ chứ”.

Hoàng Hách nhìn sự quan tâm hết lòng trong mắt Hứa Tịnh, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp. Lúc này anh cuối cùng cũng hiểu ra, trong lòng chị Tịnh Tịnh anh đã không còn là người cô ấy yêu nữa, mà là một người thân. Cũng chỉ có coi là người thân thì Hứa Tịnh mới lo lắng chuyện lớn cả đời thay Hoàng Hách.

Lúc này, nỗi vướng mắc trong lòng Hoàng Hách cũng hoàn toàn được gỡ bỏ. Anh bơ vơ từ nhỏ, giờ có một người chị gái như vậy quan tâm mình, cũng là một chuyên vô cùng hạnh phúc.

“Chị Tịnh Tịnh, em còn trẻ mà, đâu cần lấy vợ sớm vậy đâu”, Hoàng Hách ha ha cười nói: “Với lại, tiền vẫn có thể kiếm tiếp mà”.

Hứa Tịnh cạn lời nhìn Hoàng Hách một cái, lúc này cô ấy cũng hiểu được Hoàng Hách hôm nay đến đây là hạ quyết tâm mua xe. Dù sao chuyện riêng tư của người ta, Hứa Tịnh cũng không can dự nhiều, nếu không lại khiến người ta hiểu nhầm. Thở dài một hơi, Hứa Tịnh cuối cùng gật đầu: “Vậy được, để chị giới thiệu cho em một mẫu xe giá cả vừa hợp lý lại vừa sang trọng nhé”.

Vừa nói, Hứa Tịnh dẫn Hoàng Hách đi đến bên cạnh một chiếc xe màu đen: “Hoàng Hách, mẫu này Mercedes-Benz SUV, bất kể là động cơ hay là khả năng lái đều rất được, giá cả cũng là một trong những mẫu rẻ nhất của dòng Mercedes-Benz”.

Hoàng Hách nhìn chiếc xe Mercedes-Benz này, trong lòng lại dấy lên một vẻ không hài lòng. Nếu là Hoàng Hách trước đây, chỉ cần là một chiếc xe thì cũng vô cùng mãn nguyện rồi, nhưng bây giờ, khi số tiền trong tay Hoàng Hách đã đạt đến một con số cực lớn, yêu cầu của anh cũng dần dần cao lên. Mẫu xe mà Hứa Tịnh giới thiệu tuy là một mẫu xe SUV trong dòng Mercedes-Benz, hình dáng cũng đẹp, nhưng trong mắt Hoàng Hách, mẫu xe này quá nhỏ. Cho dù là không gian hay là những hình dáng toàn bộ chiếc xe, đều hợp với phụ nữ lái hơn.

“Hừ, Hứa Tịnh, cô cũng biết diễn kịch đấy nhỉ, cô tưởng cô giới thiệu mẫu xe này cho thằng nghèo kiết xác này thì hắn sẽ mua à?”, lúc này, giọng nói đanh đá lại vang lên, khiến trong mắt Hoàng Hách lộ ra một vẻ bất mãn.

Không cần nhìn anh cũng biết là Lương Bình quay lại.

“Lương Bình, mua hay không là do khách hàng quyết định, chị không phải lo chuyện bao đồng”, Hứa Tịnh bực mình nói, chút khách sáo cuối cùng trong giọng nói của cô cũng đã bị cô buông xuống.

Lương Bình và người đàn ông trung niên kia đi cùng nhau, hai người đi sát vào nhau, Lương Bình khoác cánh tay của người đàn ông trung niên, bộ ngực nảy nở lúc này ấp vào cánh tay người trung niên, trông vô cùng khiêu gợi. Còn người trung niên kia, cũng mặc kệ cho Lương Bình khoác tay với vẻ mặt đầy hưởng thụ, cánh tay lúc lại động một cái, ép đến nỗi ngực của Lương Bình biến dạng. Còn Lương Bình, đối diện với động tác của người trung niên này lại không có chút tức giận nào, ngược lại còn cười khúc khích, nháy mắt đưa tình.

Thấy bộ dạng như vậy của Lương Bình, khuôn mặt Hứa Tịnh không khỏi cảm thấy coi thường: “Đúng là trơ trẽn!”.

“Ha Ha, Hứa Tịnh à, lúc nào cô cũng thanh cao như vậy sao bán nổi xe chứ, sắp cuối tháng rồi, nếu cô còn không hoàn thành được doanh số tháng này, e rằng sẽ bị điểm danh phê bình đó!”, Lương Bình tỏ vẻ đương nhiên, nhìn Hứa Tịnh dửng dưng nói: “Nhìn giám đốc Từ bên cạnh tôi đi, đây mới là người có tiền chứ. Vừa nãy tôi giới thiệu cho anh ấy một chiếc xe sáu trăm nghìn tệ, nhưng giám đốc Từ không hài lòng, cứ bảo xe sáu trăm nghìn không thể hiện được thân phận của anh ấy. Hứa Tịnh, người như giám đốc Từ đây mới mua xe, còn kẻ nghèo kiết xác bên cạnh cô kia, cho dù cô có nói rách miệng cũng vô dụng, e rằng tổng số tiền trên người hắn gộp lại cũng không mua nổi cái bánh xe nhỉ”.

Vừa nói, Lương Bình nhìn Hoàng Hách với vẻ đầy mỉa mai, sự khinh bỉ trong ánh mắt không hề che đậy.

“Đi thôi, chúng ta qua bên kia xem đi!”, người đàn ông gọi là giám đốc Từ kia dường như mất kiên nhẫn, kéo cánh tay Lương Bình nói.

“Vâng, giám đốc Từ, xe phía đằng kia đều trên một triệu tệ, nhất định sẽ phù hợp với thân phận của anh!”, Lương Bình cười khúc khích, quay ngoắt vòng eo thon rồi khoác cánh tay giám đốc Từ đi đến một khu riêng.

“Hoàng Hách, chị Lương Bình này đanh đá có tiếng, em đừng để ý chị ta làm gì”, Hứa Tịnh vỗ mu bàn tay Hoàng Hách nói.

Hoàng Hách mỉm cười, lúc này, trong lòng anh lại không hề tức giận. Người như Lương Bình, nếu Hoàng Hách lại chấp cô ta, thì mới thực sự là hạ thấp thân phận của anh. Anh nhìn Hứa Tịnh nói: “Chị Tịnh Tịnh, doanh số tháng này chị chưa hoàn thành à?”.

Nhắc đến doanh số, sắc mặt Hứa Tịnh bất giác lộ vẻ bất lực: “Đúng vậy, cũng đều tại chị ngốc thôi, khi gặp khách hàng lại không thể hạ mình để lấy lòng họ, cuối cùng khách hàng đều bị người khác cướp mất. Cái chị Lương Bình đó, tháng này đã cướp của chị hai người khách rồi”.