Thần Y Xuất Chúng

Chương 142: Đừng làm ngứa mắt ông mày!”



“Thật không ạ, giám đốc Từ đúng là người có tiền”, mắt Lương Bình sáng lên, tràn đầy hưng phấn: “Mẫu xe này là Mercedes-Benz GL-Class mới nhất, trang thiết bị vô cùng sang trọng, sau khi ưu đãi thì giá xe chưa tính thuế chỉ còn hơn một triệu thôi”.

Những người khác đều nhìn Lương Bình với con mắt ngưỡng mộ. Vì giá của xe Mercedes-Benz không hề rẻ, người mua xe Mercedes-Benz không nhiều, những nhân viên bình thường như bọn họ một tháng bán được một hai chiếc cũng đã có thể nhận được số hoa hồng không ít rồi. Hơn nữa đây đều là những chiếc xe giá rẻ. Mấy năm nay đa phần đều là những xe chưa đến năm trăm nghìn tệ, số xe có giá trên năm trăm nghìn tệ rất ít, chứ đừng nói là xe trên một triệu tệ.

Xe càng đắt, tiền hoa hồng càng nhiều. Như chiếc xe Mercedes-Benz GL-Class này, bán được một chiếc là có thể nhận được 1% tiền hoa hồng rồi. Tính ra là hơn 10 nghìn tệ đó.

“Ha ha, chỉ một triệu, đơn giản ấy mà”, trong mắt giám đốc Từ lóe lên vẻ đắc ý, ánh mắt nhìn Hoàng Hách tràn đầy sự coi thường: “Không cần trả góp, anh trả hết luôn!”.

Mồm mép giỏi thì có tác dụng gì, khi đứng trước tiền bạc bằng thật, thì mồm mép có giỏi cũng chỉ là loại cặn bã. Một lúc lấy ra một triệu tệ để mua xe, là người bình thường khó mà làm được, nhưng ông ta muốn cho Hoàng Hách biết được năng lực tài chính của bản thân.

“Giám đốc Từ quả nhiên phóng khoáng, ha ha, giờ em sẽ đi làm thủ tục cho anh ngay!”, vừa nói, Lương Bình lườm Hoàng Hách một cái với vẻ coi thường, sau đó bực bội nói với mấy bảo vệ: “Các anh sao vẫn còn chưa đuổi thằng nghèo rớt kia đi ra đi”.

Mấy bảo vệ bị Lương Bình ra lệnh, trong lòng tuy bực bội, nhưng là bảo vệ, nếu lúc này không đứng ra e rằng sẽ lập tức bị đuổi việc ngay.

“Hoàng Hách cũng là khách hàng, sao các anh có thể đuổi khách hàng chứ?”, thấy bảo vệ định đi tới đuổi người, Hứa Tịnh lại lên tiếng phản bác: “Với lại, cậu ấy là em trai khóa dưới của tôi, các anh không được làm như vậy!”.

“Hừ, Hứa Tịnh, cô cũng thật là, đang trong giờ làm việc lại đưa một thằng đàn ông lạ đến làm loạn vốn đã không đúng rồi, đến giờ còn già mồm bênh cho thằng cha này, tôi thấy cô không hề coi trong quy định của showroom đấy!”, Lương Bình nói với giọng đanh đá, trong mắt toàn là biểu cảm tôi thắng chắc rồi.

“Lương Bình, chị ăn nói linh tinh!”, Hứa Tịnh lên tiếng nói lại, trong mắt đầy vẻ bị áp bức và lăng nhục. Lúc này, cô lại phát hiện ra Lương Bình nói như vậy nhưng bản thân cô lại không thể phản bác.

Đúng lúc này, Hoàng Hách lại vỗ nhẹ vào vai cô, dịu dàng nói: “Chị Tịnh Tịnh, loại phụ nữ này không đáng để chị phải để tâm, chúng ta đi xem xe quan trọng hơn!”

“Xem xe”, Hoàng Hách nhìn Hoàng Hách, trong mắt lộ vẻ vui mừng. Đúng rồi, xem xe thôi, Hoàng Hách luôn nói muốn mua một chiếc xe mà, chỉ cần cậu ấy mua xe, cho dù là loại xe rẻ nhất thì cũng là khách hàng, những nhân viên bán hàng ở đây đều phải lịch sự đón tiếp.

Chỉ là, xe Mercedes-Benz không hề rẻ, với cách ăn mặc của Hoàng Hách, chắc không phải là người giàu có gì, cậu ấy mua được xe không, chắc Hoàng Hách sẽ không vì thể diện mà cố tình đòi mua xe đấy chứ.

Nghĩ đến đây, Hứa Tịnh hơi do dự, đột nhiên ghé vào tai Hoàng Hách nói: “Hoàng Hách, em yên tâm, hôm nay chị nhất định sẽ không để em bị coi thường! Mấy năm nay chị và anh rể cũng tiết kiệm được hơn một trăm nghìn tệ, em mà mua chiếc xe khoảng hơn ba trăm nghìn, thì số tiền này thừa đủ để em trả trước đó”.

Tim Hoàng Hách đập thịch nhẹ một cái, trong mắt lộ vẻ cảm động. Cho dù chỉ xa nhau hai, ba năm, nhưng chị Tịnh Tịnh vẫn đối xử với anh một cách vô tư và đầy tin tưởng như vậy.

Hoàng Hách lắc đầu, an ủi Hứa Tịnh: “Chị Tịnh Tịnh yên tâm đi, em không thiếu tiền đâu”.

Vừa nói Hoàng Hách không thèm để ý đến con mắt kỳ lạ của mọi người, đột nhiên anh đi đến trước một chiếc xe, chỉ vào và nỏi: “Chiếc xe này bao nhiêu tiền?”.

“Chiếc xe này chưa bao gồm thuế là 650 nghìn, ưu đãi 30 nghìn, còn lại 620 nghìn tệ!”, Lương Bình nói với giọng khinh bỉ: “Sao, mày mua nổi không?”.

Hoàng Hách nghe thấy liền lắc đầu nói: “Không lấy chiếc này!”.

“Hừ, kệ mày!”, nói xong, Lương Bình quay người đưa giám đốc Từ đi làm thủ tục.

Hoàng Hách cũng mặc kệ cô ta, chỉ chăm chú xem xe, lúc lại hỏi giá xe bao nhiêu.

Thấy hành động như vậy của Hoàng Hách, đám bảo vệ kia cũng không dám đi lên ngăn. Dù sao người ta đang xem xe, cũng không làm loạn gì, bọn họ không có tư cách không cho Hoàng Hách xem xe.

Hứa Tịnh tuy không hiểu mục đích của Hoàng Hách, nhưng vẫn vô tư thoải mái trả lời Hoàng Hách.

Hơn mười phút sau, giám đốc Từ vui mừng đi tới, Lương Bình đã làm thủ tục mua xe rất nhanh cho ông ta, nhất là sau khi đã quẹt thẻ thanh toán xong, Lương Bình còn gợi ý bảo ông ta lái xe đưa cô ta ra ngoài hóng gió. Là một tay lão luyện trong tình trường như giám đốc Từ, làm sao mà không hiểu ý của Lương Bình được, nên ông ta lập tức vui vẻ đồng ý luôn.

“Ôi, sao vẫn chưa đi thế?”, giám đốc Từ đang vui cười bỗng nhìn Hoàng Hách với vẻ khinh bỉ: “Không mua được thì mau cút đi, đừng làm ngứa mắt ông mày!”.

Lúc này, Hoàng Hách bước ra từ trong một chiếc xe, sắc mặt vô cùng hài lòng. Anh cũng không thèm để ý giám đốc Từ, mà ánh mắt nhìn về phía Hứa Tịnh nói: “Chị Tịnh Tịnh, chiếc xe này được đấy, em rất thích, bao nhiêu tiền vậy?”.

Hứa Tịnh sững sờ, trong giọng nói hơi đắng chát: “Hoàng Hách, em thật là biết chọn đấy, đây là Mercedes Maybach S600, giá chưa gồm thuế là hai triệu tám trăm tám mươi nghìn tệ”.