Thần Y Xuất Chúng

Chương 150: Đây rõ ràng là nụ cười của ác ma!



“Tao muốn biết, sao mày lại phát hiện ra chúng tao là giả!”, tên ‘cảnh sát cầm đầu’ nuốt nước bọt, nói một cách khó khăn: “Xe cảnh sát của chúng tao là thật, quần áo cảnh sát cũng là thật!”.

“Giả thì vẫn là giả thôi”, Hoàng Hách lắc đầu nói: “Chúng mày tưởng chúng mày diễn không chút sơ hở, nhưng đừng quên, chúng mày không phải cảnh sát thật. Khi mày đứng ở trong showroom 4S giơ thẻ nghiệp vụ của mày ra là tao đã nhận ra rồi. Thẻ nghiệp vụ đó của mày rõ ràng là giả, con dấu trên thẻ rõ ràng không phải là con dấu của cơ quan công an!”.

“Sao có thể như vậy được, tao chỉ khua như vậy, mày làm sao mà nhìn rõ nổi”, tên ‘cảnh sát cầm đầu’ nói với vẻ khó tin.

Trong lòng Hoàng Hách cười khẩy, bản thân anh có Vô Thượng Tiên Đồng, có thể nắm bắt được những thứ vô cùng nhỏ, cho dù là đối phương có nhanh đến đâu, Hoàng Hách vẫn có thể nhìn rõ.

“Còn nữa, tao không biết súng của cảnh sát bây giờ lại dùng Đại Bàng Sa Mạc đó”, Hoàng Hách nói tiếp, vừa nói vừa tung khẩu súng Đại Bàng Sa Mạc trong tay lên.

“Nếu lúc đó đã biết, vì sao còn đi theo bọn tao!”, trong mắt tên ‘cảnh sát cầm đầu’ đầy tức giận, gằn giọng nói.

“Thả con săn sắt bắt con cá rô mà, hơn nữa, nơi như vừa rồi sao tao có thể làm được việc mà tao sắp làm chứ”.

Hoàng Hách híp mắt cười nói, nhưng trong nụ cười của anh lại khiến cho người khác có cảm giác kinh hãi.

Đây rõ ràng là nụ cười của ác ma!

“Nói đi, rốt cuộc là ai đã phái bọn mày đến bắt tao!”.

Nghe thấy câu nói của Hoàng Hách, khuôn mặt tên ‘cảnh sát cầm đầu’ lộ vẻ do dự, như thể đang chìm trong cảnh vô cùng khó xử.

Hoàng Hách dửng dưng nhìn hắn, và không hề chen ngang vẻ khó xử của hắn.

Một lúc lâu, tên ‘cảnh sát cầm đầu’ đột nhiên ngẩng đầu lên, nói với vẻ lo lắng: “Tao có thể nói, nhưng mày có thể tha cho bọn tao không?”.

“Yên tâm đi, chúng mày cũng chưa làm gì tao, con người tao ấy, không phải người xấu”, Hoàng Hách nhìn đối phương với vẻ mặt mờ ám.

“Được, tao nói, mày nghe cho rõ này!”, tên ‘cảnh sát cầm đầu’ như thể hạ quyết tâm, đi về phía Hoàng Hách với bộ dạng như sắp nói ra một bí mật.

Hoàng Hách bình tĩnh đứng đó, vẻ đắc ý trên khuôn mặt lộ rõ.

“Người sai khiến bọn tao là...” tên ‘cảnh sát cầm đầu’ ghé vào người Hoàng Hách nói nhỏ, như thể chuẩn bị nói ra người đứng sau sai khiến.

“Đi chết đi!”, nhưng ngay lập tức, người này ngẩng mạnh đầu lên, không biết từ lúc nào, trong cánh tay áo hắn rơi ra một con dao sáng loáng, chĩa thẳng vào yết hầu của Hoàng Hách.

Tụ Lý Kiếm! Một loại vũ khí vô cùng nguy hiểm, trong một trận chiến chỉ cần chút lơ là liền có thể đảo ngược tình thế!

Cũng lúc đó, những tên cảnh sát giả còn lại như thể đều nhận được tín hiệu, từng ống tay áo phóng ra Tụ Lý Kiếm, tấn công Hoàng Hách từ bốn phía, cuộc tấn công giống như đã tập luyện vô số lần vậy, vô cùng nhạy bén.

Đối diện với sự tấn công đột ngột, trong mắt Hoàng Hách cũng lộ ra một vẻ ngạc nhiên. Vậy là bộ dạng sợ hãi của những người này vừa rồi là để đánh lạc hướng anh. Mấy người này đúng là diễn viên bẩm sinh, vừa rồi mới bị anh dọa cho sợ run cầm cập, thế mà trong chớp mắt đã biến thành tử thần, muốn giết chết Hoàng Hách.

Nhưng, đối diện với các thể loại tấn công, trong mắt Hoàng Hách không có chút sợ hãi nào. Tốc độ tấn công của mấy người này quả thực rất nhanh, cùng lắm cũng chỉ là cao thủ hạng ba mới nhập môn thôi, nhưng khi bọn họ kết hợp lẫn nhau, cho dù là cao thủ hạng hai bình thường cũng sẽ bị thương dưới tay bọn họ nếu không kịp trở tay.

Nhưng tốc độ và sự kết hợp mà bọn họ vô cùng tự hào này lại là thứ mà Hoàng Hách không sợ nhất. Tâm niệm động một cái, Vô Thượng Tiên Đồng của Hoàng Hách bỗng mở ra.

Một giây sau, chức năng làm chậm động tác của Vô Thượng Tiên Đồng lập tức được phát huy. Trong mắt Hoàng Hách, động tác của những người này liền chậm lại, tuy không thể nói là chậm như ốc sên, nhưng cũng đủ để Hoàng Hách nhẹ nhàng né được tất cả những cú tấn công đó.

Thoát ra khỏi động tác của mấy người đó rồi, trên mặt Hoàng Hách lộ ra vẻ sắc lạnh.

Chỉ thấy mũi chân Hoàng Hách cong lên, con dao găm rơi xuống đất lúc trước liền rơi vào trong tay Hoàng Hách. Một giây sau, Hoàng Hách cầm ngược con dao căm, hai chân đạp xuống một cách kỳ lạ, cơ thể lập tức tăng tốc!

“Xoẹt!”

“Xoẹt!”

“Xoẹt!”

Ba âm thanh khiến người ta cảm thấy ghê rợn lập tức kêu lên cùng lúc, ngay lập tức, ngoài tên ‘cảnh sát cầm đầu’ ra, trên cổ ba người còn lại đều phún máu tươi tung tóe, trợn mắt ngã xuống đất, cơ thể co giật vài cái rồi bất động.

“Giờ thì mày có thể nói ra ai đã sai bọn mày được chưa?”, con dao găm nhuốm đầy máu tươi trong tay Hoàng Hách áp vào sát cổ của tên ‘cảnh sát cầm đầu’, sự sắc nhọn của con dao găm sẽ đâm thủng động mạch chủ của người này, máu tươi sẽ tuôn ra như suối cho đến khi chết. Hoàng Hách là một bác sĩ, anh biết rõ vị trí của động mạch chủ ở đâu.

“Muốn giết cứ giết, hôm nay mấy anh em chúng tao không giết được mày, ắt sẽ có người khác đến giết mày thôi!”, trong mắt tên ‘cảnh sát cầm đầu’ đầy vẻ đoạn tuyệt, như thể không hề sợ chết: “Ám Ảnh, kể cả có chết, cũng sẽ không tiết lộ ra bất kỳ thông tin nào của chủ thuê!”.

“Ám Ảnh” Hoàng Hách suy ngẫm cái tên này một lúc, phát hiện ra anh chưa từng nghe đến cái tên này bao giờ. Nhưng lúc sau, ánh mắt lạnh lùng của Hoàng Hách lại nhìn lên mặt người này, giọng nói giễu cợt: “Mày không nói thì tao vẫn có cách biết được tất cả!”.

“Tiên Nhãn Nhiếp Hồn, mở ra!”