Thần Y Xuất Chúng

Chương 152: “Cô chính là cô gái số 36 sao?



Lộ Phi lập tức ngồi thẳng dậy, cầm điện thoại lên ấn vào nút nghe: “Tôi là Lộ Phi đây”.

“Bí thư Lộ, tôi là Mã Đông Minh”, trong điện thoại, một giọng trầm trầm vọng đến: “Tôi đã làm theo lời dặn của anh đi kiểm tra từng phân cục và đồn cảnh sát ở Hải Thành, nhưng mỗi phân cục và đồn cảnh sát đều nói rõ rằng hôm nay không điều động ai đi bắt người thanh niên tên là Hoàng Hách”.

Nghe thấy Mã Đông Minh báo cáo, trong mắt Lộ Phi chợt lộ ra một tia sáng, giọng nói bất giác trở nên nghiêm nghị: “Vậy sao, anh chắc chắn là tối nay không có ai đi bắt Hoàng Hách chứ?”.

Giọng nói của Mã Đông Minh vô cùng kiên quyết, liên tục nói: “Bí thư Lộ, tôi đã xác nhận lại hai lần rồi!”.

Đúng lúc này, phía Mã Đông Minh hình như có điện thoại khác reo lên. Vì không muốn cản trở Mã Đông Minh nghe điện thoại, Lộ Phi liền chủ động cúp máy trước.

“Lạ thật, sao lại thế nhỉ, rõ ràng không có ai đi bắt Hoàng Hách mà, vậy mấy người cảnh sát kia từ đâu ra chứ?”, Lộ Phi cau chặt mày, đột nhiên, mắt anh ta mở to, vỗ mạnh vào đùi, cơ thể đứng phắt dậy khỏi sofa: “Không hay rồi, lẽ nào mấy người đó không phải là cảnh sát gì hết”.

Đúng lúc này, Lộ Phi nhìn thấy có cuộc gọi đến, thấy hiện tên Mã Đông Minh, liền không do dự bắt máy ngay.

Nhưng còn chưa chờ Lộ Phi lên tiếng, giọng nói gấp gáp của Mã Đông Minh đã truyền đến.

“Không hay rồi bí thư Lộ, vừa rồi nhận được điện thoại của người dân tố cáo, trên một con đường cụt phía Tây Sơn phát hiện ra một chiếc xe cảnh sát và năm thi thể mặc quần áo cảnh sát!”.

“Rầm!”, Lộ Phi chỉ cảm thấy đầu óc anh ta như thể nổ tung, ngay lập tức anh đứng phắt dậy, lớn tiếng nói với Mã Đông Minh trong điện thoại: “Vị trí nào thế, tôi qua đó ngay!”.

...

Đây là khu đèn đỏ có tiếng ở Hải Thành, hỗn loạn, bẩn thỉu, ồn ào.

Lúc này, tuy đã là nửa đêm, nhưng ở đây vẫn vô cùng náo nhiệt. Mỗi ngày đến giờ này, những người theo đuổi sự kích thích đều tập chung tại đây. Trên con đường của khu phố đèn đỏ, những cửa tiệm ban ngày đóng kín mít lúc này cũng đều mở rộng cửa, dưới ánh sáng đỏ hồng lờ mờ chiếu xuống, tỏa ra sự quyến rũ mãnh liệt. Trong lớp cửa kính trong suốt của cửa tiệm, là những cô gái ăn mặc gợi cảm ngồi thành hàng hướng ra đường, nhìn ra phía người đi đường làm những động tác chân tay gợi tình, khêu gợi dục vọng tiềm ẩn sâu trong lòng của những người đi đường.

Tại một cửa tiệm massage chân ở sâu bên trong khu phố đèn đỏ, lúc này cũng mở đèn sáng trưng, các cô gái mặc đồ trễ ngực xếp thành hàng đứng trước cửa, tươi cười với người đi lại trên đường.

Đúng lúc này, một người thanh niên đột nhiên đi vào. Người này không phải ai khác, chính là Hoàng Hách.

Thấy Hoàng Hách đi vào trong, một hàng những cô gái đẹp đều cúi đầu xuống chào: “Xin chào quý khách!”.

Người thanh niên nhìn vào trong, chỉ thấy những cô gái xinh đẹp này khi cúi đầu xuống, bộ ngực thấp thoáng, không khỏi khiến người ta cảm thấy thèm thuồng.

Nhưng Hoàng Hách lại không có hành động gì hết, chỉ dửng dưng ‘ừ’ một tiếng, rồi không nhìn những cô gái này nữa. Không phải Hoàng Hách không thích phụ nữ, mà những cô gái này tuy ăn mặc gợi cảm, nhưng so với Tô Lệ và Lý Yên, hay thậm chí là cô nhóc Liễu Vi Nhi cũng đều thua xa. Hoàng Hách tiếp xúc với nhiều người đẹp quen rồi, nên đối với những cô gái phong trần này anh hoàn toàn miễn dịch.

Thấy vẻ mặt của Hoàng Hách không có ham muốn gì, trong mắt những cô gái kia đều lộ ra một vẻ khinh bỉ.

“Người gì thế, nhìn kiểu ăn mặc đã biết là một tên nghèo kiết xác, còn ra vẻ nghiêm túc!”, mấy cô gái chửi thầm.

“Anh ơi, anh muốn massage chân hay là chăm sóc sức khỏe vậy?”, một cô gái trong số đó đi đến trước mặt Hoàng Hách, nói với giọng trong trẻo.

“Đương nhiên là chăm sóc sức khỏe rồi!”, khuôn mặt Hoàng Hách cố tình lộ ra nụ cười dê xồm: “Gọi giúp tôi cô số 36 đến, tôi chỉ muốn cô ấy phục vụ!”.

“Được, mời anh qua đây ạ!”, cô gái vừa nói, vừa dẫn Hoàng Hách đến một phòng riêng, sau khi nhân viên bưng trà và hoa quả lên, liền ra khỏi phòng.

Hoàng Hách mở tivi, nằm xem tivi với tâm trạng chán ngán. Chỉ là mắt anh không ngừng nhìn sang các phía xung quanh, như thể đang quan sát gì đó.

Vài phút sau, bên ngoài vọng tới những tiếng bước chân.

Nghe thấy tiếng bước chân, tim Hoàng Hách thịch một cái, từ từ ngồi dậy khỏi sofa, trong mắt lộ vẻ sắc lạnh.

Nhưng vẻ sắc lạnh này chỉ thoáng qua trong mắt Hoàng Hách, sau đó được anh giấu lại.

“Cạch!”.

Tiếng mở cửa khẽ vang lên, chỉ thấy một cô gái trông khoảng 20 tuổi đang bưng một bộ dụng cụ bước vào.

“Chào anh!”, cô gái trang điểm nhẹ, trông rất trong sáng, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ quyến rũ.

Hoàng Hách nhìn cô gái, trong lòng hơi sững sờ. Anh không ngờ cô gái số 36 mà anh tìm lại là một cô gái trẻ trung xinh đẹp như vậy.

“Cô chính là cô gái số 36 sao?”, Hoàng Hách lên tiếng hỏi.

“Đúng vậy!”, cô gái gật đầu, nhưng sau đó trong mắt lộ ra vẻ quyến rũ, phối hợp với vẻ ngoài trong sáng của cô ta, khiến con người ta vừa nhìn đã muốn manh động rồi: “Anh ơi, anh muốn chăm sóc sức khỏe à?”.

Hoàng Hách gật đầu mặt không biểu cảm, như thể không hề bị rung động bởi bộ dạng của cô gái này vậy.

“Vâng!”, cô gái đồng ý một tiếng, sau đó đặt chậu trong tay xuống, ngồi xuống trước chân Hoàng Hách. Nhìn từ góc độ của Hoàng Hách, thậm chí có thể nhìn rõ mọi ‘cảnh vật’ bên trong chiếc váy khi cô gái ngồi xuống.

Đúng lúc cô gái đang định dùng tay cởi bỏ tất và giày ra khỏi chân cho Hoàng Hách, Hoàng Hách đột nhiên tay nhanh như chớp, tóm lấy cổ tay cô gái nói: “Bạch tiên sinh, chào cô!”.