Thần Y Xuất Chúng

Chương 155: “Trộm, để xem mày chạy đi đâu”,



Lúc này, trong lòng Hoàng Hách tan vỡ.

Không ngờ “Bạch tiên sinh” này lại to gan như vậy, vừa nãy còn bị Hoàng Hách khống chế, nhưng thoáng cái đã lại chuyển khách thành chủ. Đặc biệt là công lực quyến rũ rung động lòng người của người này, Hoàng Hách trực tiếp đầu hàng luôn rồi.

Phải biết là, mặc dù bên cạnh anh có nhiều mỹ nữ, nhưng nghiêm khắc mà nói, Hoàng Hách vẫn là một trai tân trong sáng. Hoàng Hách chưa từng trải chuyện nam nữ, sao có thể chịu được sự trêu ghẹo thế này của “Bạch tiên sinh”.

Hoàng Hách vội vàng đứng dậy, cố bày vẻ mặt nghiêm túc: “Không cần đâu, tôi về đây, chắc cô không lạ gì số điện thoại của tôi, có gì tôi cần biết thì cô hãy báo cho tôi ngay”.

Hoàng Hách lạnh lùng bỏ lại một câu rồi xoay đầu đi ra khỏi phòng.

“Ha ha, đúng là thú vị”, “Bạch tiên sinh” nhìn bóng lưng rời đi của Hoàng Hách, trên mặt nở nụ cười: “Rõ ràng đã to thế rồi, mà vẫn cố nhịn, đàn ông đúng là thứ trong ngoài bất nhất”.

Hoàng Hách vừa ra khỏi cửa thì nghe thấy lời nói của cô gái này, đột nhiên lảo đảo một cái. Anh cúi đầu nhìn thử đũng quần mình, chỉ thấy chỗ đó đã phồng lên từ lâu, có vẻ rất chắc chắn.

“Đúng là đồ yêu tinh”, Hoàng Hách chỉ đành thở dài trong bụng, sau đó rời khỏi trung tâm massgae chân này như bay. Nếu là người bình thường, Hoàng Hách cũng không ngại có chuyện gì đó không như bình thường, nhưng Bạch tiên sinh xa lạ bỗng nhiên xuất hiện này, Hoàng Hách lại không dám có tiếp xúc quá nhiều với cô ta. Việc anh cần làm chỉ là khống chế Bạch tiên sinh bằng thuốc, tạo không gian sinh tồn an toàn cho bản thân.

Đêm đã khuya, Hoàng Hách bắt xe về thẳng nhà. Đến cửa nhà, Hoàng Hách vừa định lấy chìa khóa mở cửa, thì ngay sau đó, sắc mặt anh lại thay đổi.

Chỉ thấy cửa nhà lúc này thế mà lại khép hờ, không hề khóa.

Hoàng Hách giật mình. Anh nhớ rõ ràng lúc mình ra khỏi nhà không những đã khóa cửa, mà còn dùng khóa chống trộm trên khóa cửa. Nhưng cửa phòng trong nhà lúc này sao lại mở chứ? Hoàng Hách nhìn khóa cửa, chỉ thấy trên khóa cửa không có dấu vết bị cạy, trong lòng không kiềm được lại lo lắng hơn.

Người mở cánh cửa này, hoặc là có chìa khóa nhà anh, hoặc là có kĩ thuật mở khóa cực kì cao siêu. Nhắc đến khóa, ngoài Hoàng Hách ra thì chỉ có Tô Lệ là có chìa khóa nhà này. Nhưng Tô Lệ đã về quê rồi, sao có thể về lúc nửa đêm chứ? Huống hồ, nếu Tô Lệ về, thì chắc chắn sẽ gọi điện cho mình. Hơn nữa, một cô gái như cô ấy, sau khi về nhà sao có thể không khóa cửa nhà chứ?

Cho nên, Hoàng Hách ngay lập tức phủ nhận giả thiết Tô Lệ quay lại. Vậy thì chỉ có một khả năng thôi.

Có trộm rồi!

Nghĩ đến khả năng này, trong đầu Hoàng Hách không kiềm được mà nhớ lại nữ tặc lúc sáng.

“Chẳng lẽ là cô ta?”, Hoàng Hách chợt nhanh trí, nhẹ nhàng đẩy mở cửa, lặng lẽ lẻn vào.

Có Thuật Thằn Lằn Leo Tường, trong tình huống Hoàng Hách cố tình kiểm soát bước đi, thì khi đi đường không hề có bất kì âm thanh gì. Hoàng Hách đi vào nhà cứ như hồn ma.

Trong nhà tối thui, không bật đèn. Hoàng Hách đứng ở phòng khách, cẩn thận lắng nghe, chỉ cảm thấy xung quanh không có bất kỳ âm thanh gì.

“Chẳng lẽ tên trộm này đi rồi?”, Hoàng Hách nghĩ bụng. Đúng lúc này, một âm thanh khe khẽ vang lên khiến trái tim vừa thả lỏng của Hoàng Hách lại lần nữa căng thẳng.

Hoàng Hách nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy âm thanh vang lên từ phòng của Tô Lệ.

“Được lắm, trộm ai không trộm mà lại dám trộm phòng của Tô Lệ”, trong lòng Hoàng Hách bỗng trào dâng sự lạnh lùng. Anh từ từ lại gần phòng Tô Lệ, áp tai lên cửa phòng Tô Lệ.

Sau khi tai Hoàng Hách áp vào cửa, quả nhiên có tiếng sục sạo. Nghe tiếng, Hoàng Hách đoán tên trộm ở trong có vẻ đang lật tìm gì đó.

“Tên trộm to gan, bị ta bắt gặp rồi thì đừng trách tao không nể tình”, Hoàng Hách cười khẩy một tiếng, đột nhiên nắm lấy tay nắm cửa phòng Tô Lệ, vặn mạnh.

“Cạch”.

Khóa cửa bỗng chốc được mở ra, cơ thể Hoàng Hách thẳng tắp, đẩy mở cửa, xông vào phòng Tô Lệ như bay.

Bên trong tối om, Hoàng Hách vẫn có thể nhìn thấy một bóng đen đang di chuyển trước giường Tô Lệ.

“Trộm, để xem mày chạy đi đâu”, không nghĩ ngợi gì, Hoàng Hách đã lao người lên, vươn hai tay ra, ôm chặt.

Bỗng nhiên, bóng đen đó bị ôm chặt cứng.

“Á, lưu manh”, ngay sau đó, tiếng kêu the thé vang lên, lẫn trong âm thanh ấy còn có vẻ hoảng sợ dữ dội.

Nghe thấy giọng nói này, Hoàng Hách thót tim. Anh ngay lập tức nhớ ra, giọng nói này chẳng phải chính là nữ tặc lẻn vào nhà lúc sáng sao?

“Không ổn”, vừa nghĩ đến nữ tặc có thực lực cao thủ hạng nhất, trong lòng Hoàng Hách lại giật thót.

Quả nhiên, một hơi thở mạnh mẽ đột nhiên trào dâng trong lồng ngực Hoàng Hách, định đẩy Hoàng Hách ra.

“Mẹ kiếp, ông đây liều với cô”, cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ đó sắp phun trào, trong lòng Hoàng Hách cũng không kiềm được mà lộ sự hung ác. Không nhượng bộ chút nào, hai tay Hoàng Hách lần nữa siết chặt, thế mà lại hôm chặt hơn mấy phần. Có lẽ là để tiện giữ chặt cô gái trước mặt, hai bàn tay Hoàng Hách cũng túm mạnh lấy cơ thể của nữ tặc.