Thần Y Xuất Chúng

Chương 162: “Không lái tiếp được”



Nghe Hoàng Hách nhắc đến mưu sát, mấy nhân viên cửa hàng đều tỏ vẻ do dự. Bọn họ vốn dĩ cũng không muốn di chuyển người thanh niên kia, chịu áp lực từ cửa hàng trưởng nên mới phải làm, nhưng so với tội mưu sát, thì chút áp lực của cửa hàng trưởng có là gì.

“Mẹ kiếp, cho thể diện còn không biết giữ!”, cửa hàng trưởng Ngưu nổi giận. Nhìn thái độ của đám nhân viên, anh ta cảm thấy rất mất mặt, liền tức giận quát lên: “Mau lôi thằng này đi mau lên!”.

Vừa nói, cửa hàng trưởng Ngưu vừa xắn tay áo, định tiến lên đích thân lôi người thanh niên đi.

Thân hình của cửa hàng trưởng Ngưu rất vạm vỡ, giờ còn thêm lửa giận đùng đùng, khiến cho người ta cảm giác sợ hãi. Nhìn thấy cửa hàng trưởng Ngưu đi về phía Hoàng Hách, những người vốn đang đứng cạnh Hoàng Hách trong chớp mắt vội tránh ra, đứng cách xa Hoàng Hách, sợ chọc giận sát thần.

Thế nhưng Hoàng Hách lại không hề sợ sệt, tuy cửa hàng trưởng Ngưu này dáng người thô kệch, trên thực tế dùng sức đánh nhau, căn bản không có chút quyền cước võ nghệ nào. Với thực lực của Hoàng Hách, một ngón tay thôi cũng có thể dễ dàng áp đảo.

“Cút ra!”, có điều Hoàng Hách không hề ra tay, mà chỉ lạnh lùng trừng mắt nhìn cửa hàng trưởng Ngưu, khẽ quát một tiếng.

Cùng với tiếng Hoàng Hách vang lên, toàn thân cửa hàng trường Ngưu run bắn lên, cơ thể vô thức lùi lại mấy bước.

“Mẹ nó, gặp ma rồi, rõ ràng là một thằng nhãi ranh, sao lại khiến mình cảm thấy luống cuống thế nhỉ?”, anh ta lắc đầu, ánh mắt tràn ngập sự không dám tin. Nhưng nhớ lại ánh mắt lạnh lùng mà Hoàng Hách nhìn anh ta, cửa hàng trưởng Ngưu cũng không dám động vào nữa.

“Xe cấp cứu sắp đến rồi”, Hoàng Hách nhìn cửa hàng trưởng Ngưu vừa bị mình dọa lùi về sau, lạnh lùng nói: “Đến lúc đó anh làm việc kinh doanh của anh, không ai làm phiền anh đâu!”.

“Hừ!”, cửa hàng trưởng Ngưu cố ra vẻ trấn tĩnh hắng giọng một tiếng, miệng lẩm bẩm nói: “Vậy đợi thêm một lúc, cũng coi như là thương hại thằng nhóc này!”.

Nói rồi cửa hàng trưởng Ngưu liền quay người đi, dường như là không một nhìn Hoàng Hách và người thanh niên đang nằm dưới đất chút nào. Trên thực tế chỉ có anh ta biết, anh không nhìn Hoàng Hách không phải vì không muốn nhìn, mà là không dám nhìn. Người thanh niên trông thì có vẻ gầy yếu hơn anh ta này lại có ánh mắt khiến người ta sợ hãi.

“Ò... e...”.

Tiếng xe cấp cứu từ xa tiến lại gần, rõ ràng là đã gần tới nơi rồi. Không lâu sau, một chiếc xe cấp cứu đến trước mắt Hoàng Hách.

Nhìn nhân viên cấp cứu vội vã xuống xe, Hoàng Hách bất giác ngây người ra.

Người bước xuống từ xe cấp cứu thế mà lại là bác sĩ y tá của bệnh viện Nhân dân thành phố, xem ra chiếc xe cấp cứu này là đến từ bệnh viện Nhân dân thành phố.

Hoàng Hách bây giờ là một người có tiếng trong bệnh viện, mặc dù chỉ là một bác sĩ thực tập, nhưng sau khi trải qua một loạt các sự việc, danh tiếng đã nổi cồn.

“Bác sĩ Hoàng Hách, là anh à?”, một y tá có bộ dạng mê trai, mắt sáng long lanh.

“Chào cô, y tá Thạch”, Hoàng Hách cười với cô y tá, sau đó nói với các bác sĩ xung quanh: “Bệnh nhân bị thiếu quả thận bên phải, vết thương bị rách, cần phải làm phẫu thuật gấp, mọi người lúc nâng lên cẩn thận một chút!”.

Mặc dù là bác sĩ thực tập, nhưng những lời Hoàng Hách nói ra lúc này lại khiến người ta hoàn toàn tin tưởng, không có chút gượng gạo nào. Nghe anh nói như vậy, mấy vị bác sĩ y tá đều gật đầu đồng ý, thể hiện đã hiểu rồi.

Sau đó, dưới sự chỉ đạo của Hoàng Hách, người thanh niên được đưa lên xe cấp cứu một cách thận trọng, Hoàng Hách cũng theo lên xe. Phát hiện ra việc như thế này, Hoàng Hách đương nhiên là không còn tâm trạng mua điện thoại nữa. Với lại, trước mắt vết thương của người thanh niên này cũng quá nghiêm trọng, trong lòng Hoàng Hách không yên tâm.Thân là một bác sĩ có y đức, không gặp phải chuyện này thì thôi, một khi đã gặp phải, thì Hoàng Hách đương nhiên không thể bỏ mặc.

Các y bác sĩ nhanh chóng đeo các thiết bị kiểm tra cho người thanh niên, đồng thời tiến hành cấp cứu. Tài xế lái xe cấp cứu cũng đạp mạnh chân ga, muốn quay lại đường cũ.

Đúng vào lúc này, một chiếc xe việt dã Mercedes Benz mới tinh đi ngược chiều lao đến. Tốc độ của chiếc xe việt dã này rất nhanh, khiến người đi bộ trên đường đều sợ hãi né tránh.

“Kít...”.

Xe cấp cứu phanh gấp lại, khiến mấy vị bác sĩ y tá trong xe đều lảo đảo, suýt thì ngã.

“Chuyện gì thế?”, Hoàng Hách nói với tài xế.

“Không lái tiếp được”, giọng nói của tài xế xe cấp cứu đầy vẻ tức giận: “Chiếc xe Mercedes Benz kia không chịu nhường!”.

Hoàng Hách cau mày, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc. Anh nhao ra ngoài kính chắn gió của xe cấp cứu nhìn, chỉ thấy ở đầu xe cấp cứu, chiếc xe Mercedes Benz đó đang đỗ thẳng tắp, khoảng cách giữa hai xe rất sát, có thể nhìn ra, nếu không phải xe cấp cứu phanh lại kịp thời, e là lúc này hai xe đã đâm vào nhau rồi.

“Bíp bíp bíp...”.

Chiếc Mercedes Benz bấm còi liên hồi, ra hiệu bảo xe cấp cứu lùi lại.

Thế nhưng, đoạn đường tiếp xúc này bên cạnh có đỗ một chiếc xe, phần đường còn lại căn bản không thể đủ để hai xe thuận lợi cùng đi qua.

“Lùi về sau một chút, tạo một lối cho người ta đi đi!”, Hoàng Hách nghĩ một lúc rồi nói: “Bệnh nhân quan trọng, chúng ta không thể để chậm trễ thời gian được, nhịn được thì nhịn đi một chút”.

Nhưng tài xế lại tỏ vẻ khổ sở nói: “Không được, đằng sau chúng ta còn rất nhiều xe, đều đi sát xe cấp cứu rồi, không thể nào lùi được!”.

Hoàng Hách nhìn ra đằng sau, quả nhiên thấy phía sau xe cấp cứu còn mấy chiếc xe nữa, nếu như lùi lại, e rằng sẽ đụng phải xe phía sau mất.

“Đáng chết, mau nhường đường đi, không thấy tôi đang chờ à?”, tài xế chiếc Mercedes Benz vừa nhấn còi, vừa cao giọng nói. Rõ ràng người này không hề có ý định lùi lại.

“Được, đại gia này, đúng là không có tố chất”, tài xế xe cấp cứu bất lực nói: “Đằng sau anh ta không có chiếc xe nào, lùi lại một tí có phải xong rồi không”.

“Anh đợi chút, tôi đi nói chuyện với người ta”, Hoàng Hách đột nhiên lên tiếng: “Hình như gặp phải người quen rồi”.

Nói rồi, Hoàng Hách mở cửa xe cấp cứu nhảy xuống.