Thần Y Xuất Chúng

Chương 168: Anh tôi bảo tôi mời cậu đến nhà chơi



Nhưng tin nhắn của anh vừa gửi đi, điện thoại của anh liền bị gọi dồn dập đến. Đầu tiên là ông Liễu, sau khi ông ấy hỏi tình hình của anh xong liền cười híp mắt rồi cúp máy, chỉ là trước khi cúp máy, ông ấy nói với Hoàng Hách còn hai ngày nữa, Cường Thân Thang của anh sẽ được bán đấu giá, bảo Hoàng Hách lúc đó phải có mặt.

Người gọi điện tiếp theo thế mà lại là Hứa Tịnh. Người chị học khóa trên từng yêu thầm anh, vừa nghe thấy giọng nói của Hoàng Hách liền bật khóc, khiến Hoàng Hách an ủi một hồi mới không khóc nữa. Cuối cùng, Hoàng Hách đồng ý với Hứa Tịnh ngày mai đến showroom 4S gặp cô ấy, tiện thể nhận xe luôn.

Cuối cùng, Hoàng Hách nhận được điện thoại của Lộ Phong. Lộ Phong không hề nhắc đến chuyện tối qua, chỉ dặn dò một câu: “Anh tôi bảo tôi mời cậu đến nhà chơi, không biết lúc nào cậu rảnh?”.

Hoàng Hách đương nhiên đồng ý luôn, nói rằng chờ anh xử lý xong công việc trước mắt rồi sẽ đến gặp bí thư Lộ.

Tiếp theo đó là Liễu Vi Nhi, cô nhóc này dường như không hề biết chuyện tối qua của Hoàng Hách, sau khi nghe máy liền nũng nịu, hẹn Hoàng Hách đi chơi. Nhưng nhìn thấy vẻ ghen tuông trong mắt Lý Yên đứng bên cạnh anh, Hoàng Hách đành trả lời đại vài câu rồi nhanh chóng cúp máy.

Nhưng trong lòng Hoàng Hách lúc này cũng dấy lên cảm giác lo lắng. Thế mà anh lại không nhận được tin nhắn của Tô Lệ. Sau khi Tô Lệ đi khỏi, trong một ngày hai người thường sẽ gửi cho nhau vài tin nhắn, nhưng từ tối qua đến bây giờ gần 24 tiếng đồng hồ, Tô Lệ thế mà lại không gửi một tin nhắn nào. Liên tưởng đến nữ tặc vào phòng Tô Lệ tìm đồ, trong lòng Hoàng Hách không khỏi dấy lên dự cảm không lành. Anh có một cảm giác, Tô Lệ hình như đã xảy ra chuyện gì đó.

Lắc đầu một cái, cảm giác lo lắng trong lòng hoàn toàn bị kìm nén xuống đáy lòng, Hoàng Hách nói với Lý Yên: “Cô xem này, giờ đã sắp 9 giờ rồi, các cửa hàng xung quanh đều đã đóng cửa, hay tôi đưa cô về trước nhé”.

“Không, tôi vẫn chưa muốn về”, Lý Yên lại lắc đầu nói: “Hoàng Hách, đưa tôi đến con phố ngọc bích một chuyến đi. Mấy hôm nay tôi học được vài mẹo cược đá, nhất định có thể mở được ngọc bích xịn”, nói đến đây, trong mắt Lý Yên thế mà lại tràn đầy cảm giác nóng lòng muốn thử.

“Quả nhiên trên sách nói không sai, cược đá đúng là sẽ khiến người ta bị nghiện”, nhìn bộ dạng nóng lòng muốn thử của Lý Yên, Hoàng Hách không khỏi lắc đầu nói: “Cũng được, tầm giờ lại đúng là lúc ở đó náo nhiệt nhất, mà tôi cũng muốn qua đó xem xem, chúng ta cùng đi đi”.

Nói làm là làm, hai người bắt xe đến phố ngọc bích.

Đến phố ngọc bích, Hoàng Hách lại nhìn thấy tên buôn kia đang bán ngọc bích giả của hắn ở lối vào, nhìn vẻ náo nhiệt bên cạnh hắn, đủ để thấy được việc kinh doanh của hắn cũng rất tốt.

Nhưng có kinh nghiệm từ lần trước, Hoàng Hách và Lý Yên đương nhiên sẽ không để ý đến hắn. Dù sao đều là chuyện tự nguyện, nếu không động chạm đến Hoàng Hách, Hoàng Hách cũng sẽ không thèm để ý.

Hai người không hề dừng lại ở mấy gian hàng hai bên đường của phố ngọc bích, mà đi thẳng luôn vào chợ đá thô bên trong.

Vừa đi đến chợ đá thô, mấy bảo vệ đứng ở cổng lập tức nhận ra Hoàng Hách. Nhất là tên bảo vệ cầm đầu, thấy Hoàng Hách đến, ngay lúc đó liền tươi cười ra đón Hoàng Hách. Chỉ là bộ dạng bước đi khập khiễng của hắn, trông rất hài hước.

Hoàng Hách cũng chú ý đến hắn, khuôn mặt bất giác mỉm cười. Hôm đó, người này định bắt Hoàng Hách, nhưng lại bị Hoàng Hách điểm huyệt vào lòng bàn chân. Tuy đã mấy ngày rồi, nhưng sức lực vẫn còn yếu.

“Anh Hoàng Hách, anh đến rồi ạ, mời anh vào trong”, tên đội trưởng bảo vệ nhìn Hoàng Hách với vẻ lấy lòng, nhiệt tình mời chào.

“Được”, Hoàng Hách gật đầu, cùng Lý Yên đi vào bên trong chợ đá thô. Nhưng khi đi ngang qua tên đội trưởng đội bảo vệ, Hoàng Hách tự nhiên va nhẹ vào lưng của hắn.

Nói cũng lạ, bị Hoàng Hách va nhẹ một cái, chiếc chân vốn cong của hắn lập tức duỗi được thẳng ra, thấy bản thân lại có thể đứng vững được trên mặt đất, trên mặt hắn thế mà lại chảy ra một hàng nước mắt.

“Ha ha ha, tao hồi phục rồi, mẹ kiếp, mấy thằng khốn chúng mày mấy hôm nay cứ trêu chọc tao, giờ để tao trị cho chúng mày một trận!”, vừa nói, tên đội trưởng đội bảo vệ lập tức xông vào đám bảo vệ ở cổng, cười hi hi ha ha náo loạn cả khu.

Đi vào trong đại sảnh đá thô, ông quách đang chắp tay ra phía sau cười híp mắt nhìn những người xung quanh cược đá, như thể có cảm nhận gì đó, ông ấy đột nhiên quay người lại, cười ha ha chào đón Hoàng Hách: “Hoàng Hách, mấy hôm không gặp ông già này nhớ cậu lắm đó”.

“Ông lại nói đùa rồi, ông suốt ngày bận như vậy, làm sao có thể để ý đến một nhân vật nhỏ như cháu chứ”, Hoàng Hách cũng trả lời khách sáo một câu.

“Haiz, cả cửa hàng này thì tôi là rảnh nhất đấy”, ông Quách cười nói, đột nhiên, sắc mặt ông ấy khựng lại, trợn mắt há mồm nhìn Hoàng Hách, sau đó xuýt xoa khen nói: “Giỏi đấy Hoàng Hách, mấy ngày không gặp mà lại tiến bộ rồi”.

Hoàng Hách gật đầu, anh hiểu ông Quách nhìn ra được thực lực của anh đã đến tầng hai ngự khí rồi.

“Tốt đó, tư chất của cậu thực sự khiến người khác phải ngưỡng mộ”, ông Quách lại khen anh vài câu, sau đó đột nhiên nói: “Cậu không đến thì tôi cũng đang định đi tìm cậu đây, Hoàng Hách, một góc của viên ngọc bích lần trước của cậu, tôi đã cho người đi làm ra thành phẩm rồi, giờ tôi sẽ lấy cho cậu xem”.