Thần Y Xuất Chúng

Chương 189: “Đội phó Lâu, bình tĩnh đã”



“Uống rượu lái xe, chứng cứ đâu?”, Hoàng Hách đảo mắt, nói với vẻ đầy mỉa mai: “Đồng chí cảnh sát, anh nói thì sẽ phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình đấy!”.

“Mày...”, ánh mắt đội phó khựng lại, nhất thời không nói được gì. Chứng cứ sao, máy đo nồng độ cồn đo ba lần đều không bị sao cả, làm gì có chứng cứ chứ?

“Đội phó Lâu, bình tĩnh đã”, đúng lúc này, tên cảnh sát ngồi giữa bàn thẩm vấn đột nhiên lên tiếng, sau đó xua tay, bảo đội phó Lâu ngồi xuống.

Đội phó Lâu tuy tức giận vô cùng, nhưng lại không thể không nghe lời người này. Người này chính là chi đội trưởng của chi đội cảnh sát giao thông ở đây, cao hơn anh ta nửa cấp. Hơn nữa nghe nói người này sắp được điều đến tổng đội cảnh sát giao thông ở Cao Thành làm đại đội phó.

“Vâng, đội trưởng Lý, anh nói đi ạ”, đội phó Lâu ngồi xuống luôn, gương mặt gượng cười, trong ánh mắt mang theo vẻ nịnh nọt.

“Chứng cứ thì chúng tao đương nhiên sẽ đưa ra được, nhưng trước lúc đó, chúng tao vẫn khuyên mày nên nhận lỗi, để tránh đến lúc đó sự việc càng trở nên căng thẳng, rồi sẽ không có lợi cho mày đâu”, đội trưởng Lý cười híp mắt nói, chỉ là trong nụ cười của anh ta có mang vẻ lạnh lùng rõ rệt.

“Ha ha, không có chứng cứ thì cứ nói đi, chứ muốn tôi phải thừa nhận tội danh mà tôi không làm, không có chuyện đó đâu”, trong mắt Hoàng Hách lộ vẻ giễu cợt.

“Mày cứ già mồm đi!”, tên đội trưởng đó đập bàn, trong mắt thấp thoáng vẻ u ám, anh ta cầm bộ đàm trên bàn lên, lạnh lùng nói: “Tắt camera ngay”.

Một lúc sau, có một tên cảnh sát đi vào, giơ tay ra hiệu OK với đội trưởng Lý.

“Ừ, nào, đo nồng độ cồn cho cậu ta đi!”, đội trưởng Lý khoát tay, tên cảnh sát kia liền đi ra, một lúc sau, người này lại bước vào, nhưng lần này trên tay cậu ta lại có thêm một chiếc túi ni lông màu đen. Nhìn hình dáng của chiếc túi này, chắc là đựng nhiều đồ bên trong.

Cậu ta đặt túi ni lông sang bên cạnh bàn thẩm vấn của Hoàng Hách, sau đó lặng lẽ quay đầu đi ra. Nhưng trước khi đi ra, như thể vì tò mò, ánh mắt của cậu ta trong giây lát đã tiếp xúc với ánh mắt của Hoàng Hách.

Nhìn bóng dáng rời đi của người này, khóe miệng Hoàng Hách chợt nhếch lên một nụ cười nham hiểm.

“Cạch”.

Cánh cửa phòng thẩm vấn được đóng lại, phòng thẩm vấn một lần nữa lại trở nên yên tĩnh.

Không có bất kỳ chỉ thị nào, một tên cảnh sát ở bên cạnh đội trưởng Lý liền đứng dậy, lặng lẽ đi đến bên cạnh Hoàng Hách, cúi người lôi ra một chai rượu Nhị Oa Đầu từ trong túi đen ra.

Hoàng Hách nhìn thấy bình Nhị Oa Đầu, lập tức hiểu ra được bọn họ định làm gì. Loại rượu Nhị Oa Đầu này giá rất rẻ, trước đây khi Hoàng Hách không có tiền thường hay mua loại này. Tuy rẻ nhưng rượu Nhị Oa Đầu này cũng có đặc điểm của nó, đó chính là nồng độ cồn rất cao, với lại dễ bị say, một khi uống say thì phải hơn nửa ngày mới đỡ dần.

“Ha ha, Hoàng Hách, cuối cùng cho mày một cơ hội nữa, mày ngoan ngoãn nhận tội đi, để tránh lát nữa lại phải chịu khổ!”, đội trưởng Lý ngồi nguyên vị trí đó nói.

“Ha ha, ở đây không nuôi chó, lạ thật, sao tôi lại nghe thấy mấy tiếng chó sủa nhỉ”, Hoàng Hách giễu cợt một tiếng, trong lòng không ngừng cười khẩy: “Được lắm, muốn chơi xỏ tôi chứ gì, vậy tôi sẽ chơi với các người đến cùng, để xem cuối cùng ai mới là người đen đủi”.

“Ừ, nếu mày đã không biết điều thì bắt đầu thôi!”, đội trưởng Lý lạnh lùng nhìn tên cảnh sát đứng bên cạnh Hoàng Hách. Đối phương hiểu ý, vặn luôn nắp chai rượu Nhị Oa Đầu, đổ vào miệng Hoàng Hách.

Ánh mắt Hoàng Hách sắc lạnh, lúc này nếu anh muốn thì có thể giãy giụa khỏi chiếc còng tay này và đá cho tên cảnh sát giao thông không biết trời cao đất dày này bay lên tường.

Nhưng nhìn phía góc tường có một chiếc camera, Hoàng Hách liền nhẫn nhịn, không những thế, Hoàng Hách còn chủ động há miệng, “ực ực” uống hết chỗ rượu Nhị Oa Đầu trong chai.

Nhìn động tác của Hoàng Hách, trong mắt đội trưởng Lý lộ vẻ nghi ngờ. Lẽ nào tên Hoàng Hách này ngốc rồi sao, thế mà lại hợp tác luôn, nhưng nghĩ lại, trên mặt đội trưởng Lý một lần nữa nở nụ cười khẩy. Nếu đã hợp tác như vậy, chẳng phải càng tốt cho anh ta sao, chứ nếu không hợp tác, trong lúc giằng co sẽ gây ra một vài dấu vết, thế thì mới là rắc rối to.

“Ực ực ực”.

Một lúc sau, cả chai rượu Nhị Oa Đầu đều được Hoàng Hách uống hết, không thừa một giọt nào. Hoàng Hách nấc lên một cái, sau đó nhìn đội trưởng Lý bằng ánh mắt chưa đã thèm, khiến anh ta vô cùng kinh ngạc.

Nhưng đội trưởng Lý nhanh chóng ổn định lại tâm trạng, nhìn Hoàng Hách cười ha ha nói: “Ừm, chờ nửa tiếng nữa, khi nồng độ cồn trong người cậu ta đã thấm rồi, thì chúng ta sẽ đo nồng độ cồn của cậu ta”.

“Ha ha, đội trưởng Lý lợi hại quá!”, đội phó Lâu ngồi bên cạnh không kìm được giơ ngón tay cái lên. Quả nhiên gừng càng già càng cay, sao lúc đầu anh ta không nghĩ ra nhỉ.

“Nào nào nào, chúng ta uống hớp trà đi!”, đội trưởng Lý mỉm cười vẫy tay, dường như rất thích lời khen của đội phó Lâu, nên anh ta chủ động nâng cốc trà lên cho đội phó Lâu.

Đội phó Lâu cung kính e dè đón lấy, sau đó hai người cười khà khà rồi uống trà.

Hoàng Hách ngồi trên ghế, bình tĩnh nhìn đội trưởng Lý và đội phó Lâu uống trà, lặng lẽ dùng chân khí làm bốc hơi hết toàn bộ lượng cồn trong cơ thể. Chỉ trong hai, ba phút, cơ thể anh không còn chút cồn nào nữa.

Thời gian trôi qua rất chậm, vào một giây phút nào đó, khóe miệng Hoàng Hách nhếch lên nụ cười. Với khả năng cảm nhận vượt quá cả người bình thường, Hoàng Hách đã cảm nhận được lúc này có những tiếng bước chân dồn dập đang đi về phía phòng thẩm vấn mà anh đang ở.