Thần Y Xuất Chúng

Chương 195: Tôi chỉ là một bác sĩ bình thường thôi,



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhưng thế giới này làm gì có thuốc chữa bệnh hối hận đâu, Trịnh Hữu Độ đã nhanh chóng phát hiện ra, đội trưởng Lý vừa dứt lời thì ánh mắt của Bao Chính đã nhìn về phía anh ta.

“Cục trưởng Hoàng, Trịnh Hữu Độ là người trong hệ thống công an của anh, nên anh phụ trách xử lý nhé! Nhớ là pháp luật rất nghiêm khắc, chúng ta sẽ không vu oan cho người tốt, nhưng cũng sẽ không bỏ qua bất cứ người xấu nào!”, lời nói của Bao Chính lập tức khiến Trịnh Hữu Độ như rơi vào hố băng, anh ta ơ lên một tiếng rồi cả cơ thể ục ịch ngã rầm xuống nền nhà.

Hoàng Trác Mẫn gật đầu, sau đó quay sang nói với mấy người phía sau: “Lôi đi”.

Ngay lập tức, lại có hai người đi lên, đứng hai bên kẹp Trịnh Hữu Độ ở giữa, rồi kéo ra ngoài như kéo một con chó chết.

“Ha ha, đồ con lợn béo nhà anh, đáng đời!”, đúng lúc này, đội trưởng Lý cũng vừa cười lớn vừa bị áp giải ra ngoài. Thậm chí đội phó Lâu lúc này cũng đã hồn phách trên mây, chưa kịp phản kháng đã bị lôi ra ngoài.

“Bí thư Bao, giờ tôi sẽ lập tức thông báo cho đồng chí của Ủy ban kỷ luật, chắc chắn sẽ cho anh một câu trả lời để anh hài lòng”, Hoàng Trác Mẫn hơi cúi người xuống, sau đó sải bước ra ngoài.

Bao Chính nhìn Hoàng Trác Mẫn với con mắt đầy tán thưởng, bất giác gật đầu. Vị cục trưởng Cục công an này khác với những quan chức khác, bớt phần quan cách, nhưng lại thêm phần uy thế của một người đầy kinh nghiệm. Nếu toàn bộ quan chức ở Cao Thành đều có uy thế như vậy, thì sao phải lo Cao Thành không phát triển được chứ?

Cục trưởng Hoàng đích thân áp tải mấy người kia đi khỏi, lúc này, số người ở đó giảm hơn nửa so với ban nãy. Ngoài Hoàng Hách vẫn bị còng tay trên ghế thẩm vấn ra, thì chỉ còn lại Bao Chính và ông Liễu, còn có cả một vệ sĩ cao thủ hạng nhất đứng phía sau Bao Chính nữa.

“Ha ha, Hoàng Hách, thực sự xin lỗi cậu, đã để cậu phải chịu ấm ức rồi”, vẻ tức giận trên mặt Bao Chính đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một gương mặt cười với vẻ đầy áy náy: “Giờ tôi sẽ mở còng tay cho cậu ngay!”.

Vừa nói, anh ấy nhìn về phía vệ sĩ đứng sau rồi đánh mắt ra hiệu, vệ sĩ lập tức hiểu ý, định đi lên phía trước mở khóa còng tay cho Hoàng Hách.

“Không cần đâu”, nhưng Hoàng Hách lại lắc đầu, cũng không biết anh đã làm động tác gì, nhưng hai tay của anh đã rời khỏi chiếc còng đó. Công pháp luyện thân thể “Nhục Thân Cửu Luyện” này không chỉ khiến cơ thể rắn chắc, trong đó còn bao gồm sự kiểm soát về cơ bắp. Hoàng Hách tuy chưa luyện đến cấp một, nhưng việc tu luyện mấy hôm nay cũng đủ để anh có thể thay đổi một chút hình dạng về cơ bắp của mình, nên việc thoát ra khỏi còng tay đương nhiên không phải chuyện khó khăn gì.

“Ơ”, thấy động tác của Hoàng Hách, vệ sĩ kia bất giác ơ lên một tiếng, trong mắt lộ ra thần sắc kỳ lạ.

“Ha ha, ông Liễu đúng là không lừa tôi, Hoàng Hách đúng là một kỳ nhân!”, gương mặt của Bao Chính lại không có chút kinh ngạc nào, như thể không hề ngạc nhiên về khả năng đó của Hoàng Hách vậy.

“Ha ha, bí thư cứ đùa, tôi chỉ là một bác sĩ bình thường thôi, được ông Liễu nâng đỡ nhưng lại cứ quá khen”, Hoàng Hách cười ha ha nói, trong lời nói không tiết lộ chút thông tin gì cả: “Chuyện hôm nay đã phiền đến bí thư Bao rồi”.

“Đều là việc nên làm mà, nói ra thì cũng hổ thẹn, tôi vừa mới lên vị trí này chưa lâu, mấy hôm nay toàn quan tâm về xây dựng kinh tế và cuộc sống của người dân, lại chưa kịp tiến hành điều chỉnh tác phong làm việc của các quan chức, không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, thực sự khiến Hoàng Hách cậu phải chê cười rồi”, Bao Chính vừa nói, cách nói như thể đặt Hoàng Hách lên một ví trí vô cùng cao.

Hoàng Hách đoán Bao Chính lại hạ thấp mình như thế, nhất định là do ông Liễu đã tiết lộ gì đó với người này. Nhưng Hoàng Hách không trách gì ông Liễu. Có thứ như Cường Thân Thang làm mồi nhử ông Liễu, lại thêm mối quan hệ với Liễu Vi Nhi, ông Liễu chắc sẽ không tính kế gì với anh. Dù sao ông Liễu luôn cho rằng, phía sau anh có một người sư phụ vô cùng lợi hại.

“Hoàng Hách cậu yên tâm, chuyện hôm nay tôi sẽ theo sát, tôi sẽ đích thân đến Hải Thành bàn giao chuyện này, tôi tin rằng không lâu nữa sẽ cho cậu một câu trả lời thỏa đáng!”, Bao Chính nói tiếp, nhưng lại khiến Hoàng Hách hơi giật mình, câu nói của Bao Chính có hàm ý sâu xa.

Nhưng vì phép lịch sự, Hoàng Hách cũng mỉm cười nói cảm ơn với Bao Chính, cứ như vậy, một vụ việc đã tạm thời được giải quyết. Sau khi từ chối lời mời ở lại nhiệt tình của Bao Chính, Hoàng Hách ngồi xe dành riêng cho vị bí thư thành ủy Bao Chính này cùng ông Liễu quay lại Hải Thành.

Trên đường về, Hoàng Hách vô tình hỏi vì sao Bao Chính lại khách sáo với anh như vậy. Ai ngờ câu trả lời của ông Liễu lại khiến Hoàng Hách suýt ngất: “Tôi nói với cậu ấy, cậu là bạn trai của Vi Nhi, rất có khả năng trở thành con rể của nhà họ Liễu”.

Khi còn đang ngạc nhiên về câu trả lời của ông Liễu, trong lòng Hoàng Hách cũng dấy lên vẻ thắc mắc. Mấy hôm trước ông Liễu còn bảo anh phải giữ khoảng cách với Liễu Vi Nhi, nhưng hôm nay lại nói với Bao Chính về mối quan hệ của anh với Liễu Vi Nhi, lẽ nào nhà họ Liễu không sợ thế lực kia nữa sao?

Như thể đoán ra được suy nghĩ của Hoàng Hách, ông Liễu chỉ nói với vẻ thần bí: “Hoàng Hách, nói đến chuyện này vẫn phải cảm ơn cậu, cậu yên tâm đi, đợt này đám thế lực kia chắc là không có tâm trí đến đối phó cậu nữa”.

Hoàng Hách nhìn ông Liễu với vẻ khó hiểu. Nhưng ông Liễu lại không trả lời, chỉ mỉm cười nói: “Hoàng Hách, sau khi cuộc bán đấu giá kết thúc, tôi sẽ phải cùng lão già kia về thủ đô, quãng thời gian chúng tôi không có ở đây, mong cậu quan chăm sóc đến Vi Nhi nhiều hơn!”.

Hoàng Hách không hỏi nhiều, chỉ gật đầu một cách trịnh trọng. Mấy hôm nay tuy Hoàng Hách không gặp Liễu Vi Nhi, nhưng luôn liên lạc với nhau qua Wechat, nên mối quan hệ giữa hai người cũng ngày càng gần gũi hơn.

“Sau khi tôi đi thì Vi Nhi sẽ phụ trách Dưỡng Hư Đường, nếu cậu muốn gì cứ việc tìm nó, nhớ là nếu nhà họ Liễu qua được kiếp nạn này, chỉ cần Vi Nhi đồng ý gả cho cậu, thì Dưỡng Hư Đường chính là của hồi môn của Vi Nhi!”, câu nói của ông Liễu đúng kiểu không làm người khác kinh ngạc thì không cam tâm, lại ném ra một quả bom hạng nặng như vậy.