Thần Y Xuất Chúng

Chương 63: “Chị ơi, để chúng tôi nói chuyện một chút”



Buổi họp báo được kết thúc trong không khí ôn hòa.

Chờ khi các phóng viên đều đi ra khỏi hội trường, Lý Yên vẫn hơi có cảm giác như một giấc mơ. Lúc ban đầu cô đã dự đoán sẵn trường hợp xấu nhất, chính là kể cả không làm phó giám đốc nữa cũng phải bảo vệ Hoàng Hách bằng được. Thực tế sau khi buổi họp báo bắt đầu, diễn biến đã thực sự phát triển theo dự đoán xấu nhất mà cô nghĩ ra, thậm chí khi phó chủ tịch Vương can thiệp trực tiếp, kể cả cô lấy vị trí phó giám đốc ra uy hiếp, cũng không có chút tác dụng nào.

Nhưng từ khi vị bí thư tỉnh ủy Lộ Phi xuất hiện thì lập tức xảy ra thay đổi. Một buổi họp báo với toàn ý định dồn người ta vào chỗ chết, thế mà lại trở thành một buổi biểu dương đầy vui vẻ. Thậm chí phó chủ tịch Vương lúc đầu còn hận Lý Yên và Hoàng Hách đến mức nghiến răng cũng thay đổi thái độ một cách chóng mặt, dỗ dành hai người họ như bảo bối vậy, trông mà khiến người khác phải toát mồ hôi lạnh.

Phó chủ tịch Vương này đúng là nhân vật điện ảnh chính hiệu, không vào showbiz thì thật đáng tiếc.

Người buồn nhất phải kể đến Vương Húc Minh, vốn tưởng Lý Yên chắc chắn bị cách chức, và vị trí phó giám đốc sẽ đến lượt anh ta, ai ngờ lại là kết quả này. Hơn nữa lần này sự sắc xảo của anh ta quá lộ liễu, không những đã hoàn toàn đắc tội với Lý Yên, e rằng đến giám đốc Khổng Thu Sinh cũng có ấn tượng vô cùng xấu về anh ta. Tóm lại một câu, những ngày tháng sau này của Vương Húc Minh trong bệnh viện e rằng sẽ không thể dễ dàng đâu.

Còn Hoàng Hách, tâm trạng của anh lúc này lại rất phức tạp. Khó khăn lần này đã có thể vượt qua một cách thuận lợi, hoàn toàn là nhờ công lao của Lộ Phi. Vừa cảm kích Lộ Phi, Hoàng Hách cũng nhận ra được bản thân anh thực sự quá yếu, chỉ một phó chủ tịch thành phố cũng đủ để làm cho anh phải răm rắp theo.

“Không được, mình phải nhanh chóng nâng cao thực lực, có thực lực rồi, mới có thể khiến người khác không dám động vào mình!”, Hoàng Hách nghĩ thầm trong bụng.

Đúng lúc Hoàng Hách đang thầm suy nghĩ, một khuôn mặt xinh đẹp thò đến trước mặt Hoàng Hách, chính là Liễu Vi Nhi.

“Anh Hoàng Hách, chúc mừng anh thắng ngay trong trận đầu!”, khuôn mặt xinh như búp bê của Liễu Vi Nhi đầy vẻ hân hoan.

“Ha ha, nếu nói cảm ơn, thì anh phải cảm ơn em đấy!”, Hoàng Hách nở một nụ cười ôn hòa: “Nếu không phải em gọi bí thư Lộ đến, thì hôm nay đúng là rắc rối to”.

Liễu Vi Nhi hi hi cười: “Không phải em gọi bí thư Lộ đâu, chúng em vô tình gặp nhau ở bên ngoài thôi”.

Ngập ngừng một lúc, Liễu Vi Nhi vỗ lên ngực mình, nói với giọng vui mừng: “Bí thư Lộ là người tốt, em đâm vào bố chú ấy mà chú ấy cũng không trách em”.

Hoàng Hách gật đầu công nhận. Vị bí thư thành ủy Lộ Phi này đúng là rất tốt.

“Được rồi, không còn sớm nữa, mệt cả ngày rồi đói quá!”, Lý Yên đột nhiên sán đến, không biết vô tình hay cố ý cô dựa vào vai Hoàng Hách, híp mắt cười với Liễu Vi Nhi: “Em gái, cùng đi ăn đi, chị mời”.

Thấy Lý Yên dựa vào người Hoàng Hách một cách thân mật, trong mắt Liễu Vi Nhi lóe lên một tia sáng, thấp thoáng có chút ghen tuông. Nhưng cô gái này cũng không đơn giản, lúc đó cũng học theo, ôm chặt luôn cánh tay còn lại của Hoàng Hách đến trước ngực, bạo dạn hơn Lý Yên rất nhiều.

Sau khi ôm chặt cánh tay Hoàng Hách, cô gái này nhìn Lý Yên với vẻ đầy thách thức, giọng nói ngọt ngào nghe rất bùi tai: “Vâng, em cũng đói quá rồi, cảm ơn chị Lý nha!”.

Nhìn nụ cười mật ngọt chết ruồi trên khuôn mặt cô gái, Lý Yên lập tức cảm thấy cạn lời.

“Trẻ con bây giờ bạo dạn thật đấy!”, Hoàng Hách cảm nhận được sự mềm mại và đàn hồi từ cánh tay truyền đến, trong lòng không ngừng cảm thán. Nhưng khi nhìn thấy con mắt mang hình viên đạn của Lý Yên, trong lòng Hoàng Hách bất giác trào dâng một luồng khí lạnh.

Vội vàng rút cánh tay ra khỏi ngực của Liễu Vi Nhi, Hoàng Hách giả vờ bình tĩnh nói: “Trước khi ăn cơm, tôi còn có chút việc phải làm, mọi người chờ tôi chút nhé”.

Vừa nói, Hoàng Hách mặc kệ hai cô gái, đi đến bên cạnh người phụ nữ trung niên đang đẩy xe lăn: “Chị ơi, để chúng tôi nói chuyện một chút”.

Người phụ nữ trung niên nghe thấy Hoàng Hách nói vậy thì không khỏi ngạc nhiên, trong ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc.

Nhưng người trung niên ngồi trên xe lăn lại nháy mắt với Hoàng Hách, mấp máy môi một cách khó khăn, như thể có điều gì muốn nói.

Hoàng Hách thấy vậy, cúi đầu xuống, ghé tai áp về phía miệng của người đàn ông trung niên vạm vỡ.

“Ân nhân, viên đá thô ngọc bích chắc là ở chỗ cậu đúng không?”, giọng nói của người đàn ông to lớn này rất nhỏ, chỉ vừa đủ Hoàng Hách nghe thấy.

Hoàng Hách gật đầu luôn, trong mắt lại có hơi thắc mắc. Người đàn ông trung niên này sao lại biết viên đá thô ngọc bích đang ở chỗ anh nhỉ.

“Vợ tôi có đi thăm Ngô Khánh, nghe Ngô Khánh luôn miệng tôn sùng vị thần y đã cứu sống tôi, nên tôi đã đoán ra được”, người đàn ông trung niên thấy Hoàng Hách gật đầu, liền giải thích: “Ngô Khánh luôn đi theo tôi, nên tâm tư của cậu ấy tôi đều hiểu”.

Người đàn ông trung niên dường như hơi mệt, ngập ngừng một lúc mới nói tiếp: “Ân nhân, tình hình của đám Ngô Khánh không được tốt lắm, đám người kia đã mua chuộc cảnh sát, chắc đám Ngô Khánh tạm thời chưa thể ra ngoài được. Tình hình phía tôi cũng không tốt lắm, lúc nào cũng có người kè kè giám sát, chính là vì muốn tìm viên đá thô ngọc bích này”.

“Chuyện viên đá thô tôi còn chưa cả kể cho vợ tôi, cho nên viên đá thô này cậu cứ cầm lấy đi, còn muốn xử lý thế nào tùy cậu quyết định, trả lại cho tôi sẽ chỉ khiến cho tôi và vợ tôi rơi vào rắc rối thôi!”, trong giọng nói của người đàn ông trung niên có chút bùi ngùi: “Cũng từng đã đến quỷ môn quan rồi, nên giờ tôi đã nhìn thoáng hơn, sống thật tốt mới là hạnh phúc. Tôi chỉ xin cậu, chờ sau khi đám Ngô Khánh được ra ngoài, hãy cố chăm sóc cho bọn họ”.