Thần Y Xuất Chúng

Chương 68: “Gã này giỏi phết”



Thấy nhóm tóc xanh ai cũng cầm dao, hai cô gái bỗng hoảng hốt.

“Không sao, ra kia ngồi đợi tôi”, Hoàng Hách nở nụ cười thoải mái, chỉ vào vị trí ban đầu của họ.

Hai cô gái do dự một lúc, cuối cùng gật đầu, ngoan ngoãn ngồi vào chỗ. Nhưng hai bọn họ không ngồi không mà đều lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại.

Ở đầu bên kia, thấy Hoàng Hách không có vẻ gì sợ hãi, sắc mặt tóc xanh cũng u ám hơn nhiều. Hiển nhiên Hoàng Hách căn bản không để hắn vào mắt.

“Đông thiếu gia, xử hắn thế nào?”, tóc xanh kiềm chế ngọn lửa giận trong lòng, lên tiếng hỏi.

Lưu Đông cho hắn một ánh mắt khích lệ, giọng nói lạnh như băng: “Muốn xử sao thì xử, người chịu tội thay tao đã tìm xong rồi”.

“Còn nữa, đừng làm bị thương hai người phụ nữ kia”, Lưu Đông lại lần nữa bổ sung.

Tóc xanh nghe vậy thì khóe môi lộ ra vẻ tàn nhẫn: “Được, Đông thiếu gia, tôi hiểu rồi”.

Tóc xanh vung tay: “Các anh em, chém chết hắn”.

Nói rồi, tên tóc xanh xông về phía Hoàng Hách đầu tiên, dao bầu trong tay xẹt một đường cong, chém xuống đầu Hoàng Hách.

Một nhát này căn bản không hề nương tay, chính là để lấy mạng Hoàng Hách. Lưu Đông đã nói tìm người chịu tội thay rồi, có nghĩa là giết chết Hoàng Hách, mọi việc do Lưu Đông gánh.

Tóc xanh vốn là kẻ liều mạng, trên tay cũng dính mấy mạng người, cái gọi là giận nhiều thì không sợ ngứa, dù gánh thêm một mạng người thì có là gì đâu, nếu khiến con trai cục trưởng Cục Công an như Lưu Đông hài lòng, thì sau này trên giang hồ còn ai dám đắc tội tên tóc xanh chứ?

Cộng thêm việc phải chịu thiệt ở bệnh viện lúc sáng, thù mới hận cũ tính chung luôn, hôm nay tên tóc xanh phải giết chết Hoàng Hách.

“Trời ơi”, thấy dao bầu của tên tóc xanh sắp chém trúng Hoàng Hách, hai cô gái đều thét lên kinh hãi.

Song Hoàng Hách lại không có vẻ hoảng sợ gì, lặng lẽ khởi động Vô Thượng Tiên Đồng, động tác của tên tóc xanh chợt chậm đi nhiều.

“Ơ”, lúc này, Hoàng Hách đột nhiên ơ một tiếng. Anh lúc này phát hiện có điều không đúng. Nhớ lần trước lúc ở đại học Hải Thành, Hoàng Hách cũng dùng Vô Thượng Tiên Đồng đối phó bọn Thẩm Trì, lúc ấy nhờ tác dụng của Vô Thượng Tiên Đồng, động tác của mấy người đó chậm như sên. Nhưng lúc này, động tác của tên tóc xanh trước mặt mặc dù cũng chậm lại, nhưng so với lần đầu dùng thì nhanh hơn nhiều. Nếu nói lần đầu là sên, thì lần này là rùa, so với sên thì tốc độ của rùa nhanh hơn nhiều.

“Làm sao vậy chứ?”, Hoàng Hách tự hỏi trong lòng, nhưng bước chân lại không hề dừng lại. Mặc dù lần này không chậm như lần đầu, nhưng tốc độ của rùa muốn tránh thì cũng cực kỳ dễ.

Vì thế, trong mắt mọi người chỉ thấy trong lúc ngàn cân treo sợi tóc Hoàng Hách đã nghiêng người nhanh như chớp. Bỗng chốc, dao của tên tóc xanh chém sát ngực Hoàng Hách, lưỡi dao và cơ thể Hoàng Hách chỉ cách một milimet.

Ngay sau đó, Hoàng Hách nâng mạnh gối lên, nhân lúc tên tóc xanh chém hụt, lúc cơ thể hơi hạ xuống thì lên gối, đánh thẳng vào mặt tên tóc xanh.

“Áu”.

Tóc xanh kêu đau, mũi và miệng chợt chảy đầy máu.

Nhưng tóc xanh này cũng rất cứng, ăn một cú vào mặt thế mà chỉ rên đau một tiếng, nhưng cả người lại không lùi lại chút nào, thậm chí còn mượn lực đá của Hoàng Hách để phát động một lần tấn công nữa.

Cảm giác nguy hiểm ập tới, Hoàng Hách liếc mắt, chỉ thấy dao của tóc xanh không biết đã lại lần nữa chém tới từ lúc nào, từ dưới lên trên, góc độ cực kỳ gian xảo.

“Gã này giỏi phết”, Hoàng Hách nói thầm trong bụng, chân nhảy mạnh một cái, lại lần nữa tránh được một nhát chém của tên tóc xanh.

Nhìn tên tóc xanh, trong lòng Hoàng Hách cũng có nhận thức mới về tên tóc xanh. Tên tóc xanh này rất có sức chiến đấu, nếu Hoàng Hách không có khả năng nghịch thiên của Vô Thượng Tiên Đồng, thì có lẽ phải chịu thiệt với nhát dao đầu tiên rồi.

Lúc này, những anh em kia của tên tóc xanh cũng tiến lên bao vây.

“Ơ”, Hoàng Hách lại kinh ngạc. Động tác của lũ đàn em của tóc xanh vẫn chậm như sên dưới tác động của Vô Thượng Tiên Đồng, khác hẳn với tình hình của tóc xanh.

Nhưng lúc này, Hoàng Hách không có thời gian suy nghĩ nữa. Mười mấy người bao vây, dao chém loạn, dù Hoàng Hách có Vô Thượng Tiên Đồng cũng phải cẩn thận ứng phó.

“Xoẹt, xoẹt, xoẹt”, từng nhát dao chém hụt, tạo nên tiếng gió.

“Mẹ kiếp, xem hắn có thể tránh bao lâu, chém chết hắn”, mắt tên tóc xanh lộ vẻ hung dữ, gào thét lại lần nữa lao vào Hoàng Hách. Đàn em của hắn ai cũng mặt mày dữ tợn, bao vây từ bốn phương tám hướng.

“Hoàng Hách, cẩn thận”, trái tim Lý Yên và Liễu Vi Nhi đều muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đối diện với sự bao vây như thiên la của nhóm tóc xanh, Hoàng Hách phải làm sao đây?

“Mẹ kiếp, tưởng bố không biết đánh trả thật đấy à?”, thấy nhóm người kêu gào lao đến, cảm nhận được sự lo lắng và sốt ruột trong giọng của hai cô gái, khóe môi Hoàng Hách nở nụ cười khẩy.

Ngay sau đó, dòng khí đang chảy từ từ trong cơ thể anh bắt đầu cuộn trào dữ dội cứ như dê xồm gặp người đẹp, sau đó ào ào tụ lại ở nắm đấm của Hoàng Hách.

“Sau khi tu luyện được chân khí, vẫn chưa từng chính thức sử dụng”, Hoàng Hách liếm môi: “Hôm nay coi như là ăn thịt rồi!”.

Chỉ trong thoáng chốc, Hoàng Hách đã bước chân ra, cơ thể như cây cung kéo căng, cứ như ngay sau đó sẽ bùng nổ cực mạnh cực đại.