Thần Y Xuất Chúng

Chương 70: “Anh trai hư, đ�? Dê xồm”,



Nói rồi, Hoàng Hách xoay người bỏ đi không ngoảnh đầu lại: “Lý Yên, Vi Nhi, chúng ta đi thôi”.

Lý Yên và Liễu Vi Nhi nghe thấy Hoàng Hách gọi, cả hai đứng dậy đi theo Hoàng Hách, ba người đến quầy lễ tân, thanh toán với phục vụ còn đang hoảng hồn chưa tỉnh rồi rời đi.

Thấy Hoàng Hách ra khỏi nhà hàng, trong ánh mắt Lưu Đông lộ ra vẻ độc ác.

“Lưu Đông…”, đúng lúc này, Trương Mộng Mộng đi đến trước mặt Lưu Đông.

Lưu Đông lạnh lùng nhìn cô ta: “Con đĩ, mày còn muốn thế nào?”.

Trương Mộng Mộng cười, sau đó tiện tay vớ lấy một cốc nước lọc trên bàn, hất thẳng vào mặt Lưu Đông: “Hoàng Hách nói đúng, anh đúng là không phải đàn ông, ngày trước là tôi mắt mù”.

Nói rồi, Trương Mộng Mộng nhìn Lưu Đông một cái đầy chán ghét rồi thoải mái đi ra khỏi nhà hàng.

“Con đĩ”, Lưu Đông nhìn bóng lưng Trương Mộng Mộng, gằn giọng hét: “Rồi cho mày biết tay”.

Sau đó hắn lấy điện thoại ra, có vẻ như định gọi điện, nhưng do dự một lúc, hắn vẫn buông điện thoại xuống, chỉ nhìn bọn tóc xanh bằng bộ mặt độc ác: “Chưa chết thì đứng hết dậy cho ông, một lũ vô dụng”.

Bên ngoài nhà hàng, Hoàng Hách nhìn Trương Mộng Mộng đang nhanh chân đuổi theo, ánh mắt vô cùng lạnh nhạt: “Việc gì?”.

Trương Mộng Mộng cười gượng nhìn Hoàng Hách, mãi mới khàn giọng nói: “Hoàng Hách, em đến xin lỗi anh, xin lỗi”.

Hoàng Hách nhìn Trương Mộng Mộng bằng vẻ mặt không cảm xúc, giọng điệu hơi lạnh lùng: “Tôi không cần cô xin lỗi, tôi và cô đã không còn bất kỳ quan hệ gì rồi”.

“Em biết”, Trương Mộng Mộng cười gượng gạo hơn: “Em cũng không mong anh tha thứ. Hoàng Hách, em sắp đi rồi, tối nay sẽ đi, đến một nơi xa lạ bắt đầu lại”.

Ngập ngừng một lát, Trương Mộng Mộng khẽ thở dài: “Có lẽ đây là lần cuối cùng em nói xin lỗi với anh rồi”.

“Ừm”, sắc mặt Hoàng Hách hơi thay đổi: “Đổi chỗ cũng tốt”.

Trương Mộng Mộng há miệng, có vẻ có rất nhiều điều muốn nói nhưng cuối cùng cô ta chỉ rặn ra được một câu: “Tạm biệt”.

Nhìn Trương Mộng Mộng vào một chiếc taxi lao đi như tên bắn, Hoàng Hách cũng khẽ thở dài. Từ thề non hẹn biển ngày xưa đến trở mặt thành thù sau này, dường như là một trò đùa của số phận, khiến hai người vốn có thể đến bên nhau lại quay lưng lại với nhau.

“Đi rồi cũng tốt”, mãi một lúc, Hoàng Hách mới khẽ nói, có vẻ là lẩm bẩm, lại có vẻ như là tự hỏi lòng mình. Lúc này trong lòng Hoàng Hách đột nhiên nhẹ nhõm, Trương Mộng Mộng rời đi cũng mang theo chút kỷ niệm và hận thù cuối cùng trong lòng Hoàng Hách, từ giờ về sau, trong lòng anh sẽ không còn hình ảnh gì của người phụ nữ này nữa.

Bất giác, hai bàn tay ấm áp lần lượt nắm lấy hai tay Hoàng Hách, khiến Hoàng Hách cảm thấy sự yên bình đặc biệt.

“Hoàng Hách, thực ra Trương Mộng Mộng đã bị trừng phạt rồi”, Lý Yên khẽ nói.

“Đúng thế, em cảm thấy lúc cô ta đi rất đáng thương”, Liễu Vi Nhi cũng lên tiếng.

Hoàng Hách mỉm cười, anh nắm chặt lấy hai bàn tay mềm mại trong tay, dịu dàng nói: “Mong cô ta hạnh phúc, chỉ vậy thôi”.

Đúng lúc này, phía sau vang lên tiếng ồn ào. Quay đầu nhìn, chỉ thấy Lưu Đông và nhóm tóc xanh đã đỡ nhau đi ra.

Thấy Hoàng Hách nhìn bọn chúng, mắt Lưu Đông và nhóm tóc xanh đều tránh né, bước chân cũng nhanh hơn nhiều, lặng lẽ bỏ chạy.

“Hừ, lúc này xấu tính vậy, anh trai hư sao tha cho bọn chúng dễ vậy chứ?”, Liễu Vi Nhi bực mình vung nắm đấm, hơi bất mãn nói.

Hoàng Hách mỉm cười, nhưng trong mắt lại là sự lạnh lẽo.

“Tha cho Lưu Đông như vậy chẳng phải quá hời cho hắn sao?”, Hoàng Hách cười khì khì nói. Vừa nãy anh vỗ vai Lưu Đông, đã đưa chân khí vào trong cơ thể Lưu Đông, lặng lẽ phá hỏng chức năng nào đó của Lưu Đông.

“Vậy sao?”, trong mắt Liễu Vi Nhi lóe lên sự vui mừng: “Anh Hoàng Hách, anh làm gì hắn thế?”.

Có lẽ là quá hưng phấn, xưng hô của Liễu Vi Nhi đã lại biến thành anh Hoàng Hách rồi.

Hoàng Hách vỗ trán Liễu Vi Nhi, cười rất quái đản nói: “Trẻ con biết quá nhiều không tốt”.

“Hừ”, Liễu Vi Nhi phụng phịu, nghịch ngợm nói: “Em đã thành niên rồi, đâu còn là trẻ con nữa”.

Nói rồi cô nhóc ưỡn ngực, nhìn Hoàng Hách cứ như ra oai.

Hoàng Hách liếc một cái, nuốt nước miếng: “Không phải trẻ con…”.

“Anh trai hư, đồ dê xồm”, Liễu Vi Nhi nhìn dáng vẻ háo sắc của Hoàng Hách, không kiềm được mà đỏ mặt, nũng nịu mắng: “Không nói chuyện với anh nữa, muộn thế này rồi em phải về đây”.

Lưu Đông không về nhà mà kéo người tình mới đến quán bar. Hôm nay bị nhục nhã như vậy, không xả ra thì Lưu Đông cảm thấy mình sẽ điên mất.

Vào phòng của quán bar, Lưu Đông đẩy ngã ngay người tình mới, nôn nóng gặm cắn.

“Anh Đông, sao anh lại gấp gáp thế chứ?”, người tình mới cười yểu điệu, cố gắng phối hợp.

Chẳng mấy chốc hai người đã lột hết đồ, lăn lên giường. Nhưng ngay sau đó, Lưu Đông lại trở mình xuống khỏi người của người tình mới với vẻ mặt sầu não.

“Sao thế Đông thiếu gia?”, mắt người tình mới quyến rũ, rên rỉ nói.

“Cô không biết tự nhìn à?”, Lưu Đông chỉ “người anh em” ỉu xìu của mình, bực dọc nói.

“Có phải hôm nay mệt quá không?”, người tình mới khó hiểu đưa tay lên sờ, hơi không chắc chắn nói.

“Ai biết được, cô cố gắng cho tôi”, Lưu Đông nói dữ tợn, tóm luôn tóc người tình mới ấn xuống.

“Hu, hu, hu”, trong phòng vang liên tiếng kêu than và tiếng mắng chửi tức giận.