Thần Y Xuất Chúng

Chương 72: “Được, quy định thì tôi hiểu”,



Lý Yên ngỡ ngàng, đang định đón lấy, Hoàng Hách lại chặn lại: “Xin lỗi, chúng tôi không mua ngọc bích này của anh”.

Người bán hàng sững sờ, nhưng khuôn mặt vẫn giữ nụ người niềm nở, trông vô cùng nhiệt tình: “Mua hay không không quan trọng, xem cũng được mà!”.

Vừa nói, người bán hàng vẫn nhét chiếc vòng vào tay Lý Yên. Lý Yên định đón lấy, không ngờ khi Lý Yên chưa kịp đón chiếc vòng thì người bán hàng kia lại buông tay ra.

“Leng keng!”, chiếc vòng ngọc rơi ngay xuống đất, vỡ thành năm, sáu đoạn.

“Ôi trời!”, Lý Yên hốt hoảng thốt lên một tiếng, đôi tay hớt hải không đỡ kịp.

“Này, người đẹp này, không thích thì thôi, sao lại làm vỡ ngọc của tôi làm gì”, khuôn mặt người bán hàng lập tức lộ ra vẻ tức giận, hung hăng nói.

“Tôi... đâu phải tôi... rõ ràng là anh!”, Lý Yên cuống cuồng giải thích. Bản thân cô còn chưa chạm vào chiếc vòng ngọc đó, sao có thể đổ tội cho cô được.

“Ha ha, cô nói tôi tự làm vỡ vòng ngọc của tôi à, tôi làm ăn kinh doanh, sao có thể làm ăn kiểu thua lỗ này được”, người bán hàng hăm hở dọa nạt: “Người đẹp, làm người thì nên biết sống, đền tiền đi!”.

“Anh...”, Lý Yên tức tối, người bán hàng này sao có thể mặt dày như vậy, đổi trắng thay đen.

Đúng lúc này, Hoàng Hách lại vỗ vai Lý Yên, nở nụ cười nhẹ, sau đó nhìn sang người bán hàng, nhỏ giọng nói: “Một cái vòng ngọc bích giả, có cần chúng tôi phải đền không?”.

Giọng nói của Hoàng Hách không to lắm, cũng chỉ có Lý Yên và người bán hàng nghe tiếng.

“Giả sao?”, Lý Yên nhìn Hoàng Hách với vẻ khó hiểu, cô không thể hiểu nổi một chiếc vòng tay ngọc bích đẹp như vậy thế mà lại là đồ giả.

“Anh nói cái gì, vòng tay của ai là giả?”, người bán hàng như thể bị chịu sỉ nhục, liền quát rống lên: “Anh không muốn đền tiền nên cố tình vu oan cho tôi!”.

Hoàng Hách lạnh lùng cười một tiếng: “Vu oan anh à? Ngọc bích thật đắt tiền như vậy, mà ở chỗ anh chỉ bán 998 tệ, hơn nữa nhìn vừa đểu vừa giòn, không phải đồ giả thì là gì, anh đừng nói với tôi anh bày gian hàng ra không phải là để kiếm tiền nhé!”.

“Đúng thế, làm gì có ngọc bích rẻ như vậy!”.

“Đáng ghét, tôi biết ngay rẻ như thế thì là đồ giả mà!”.

Những người khác đều bắt đầu lên tiếng, con người ta nhiều lúc như vậy, rõ ràng biết là đồ giả nhưng không ai nói ra, mọi người đều im lặng. Một khi có người bắt đầu trước, lập tức sẽ dẫn đến cả đám phẫn nộ theo.

Đối diện với đám người đang tức tối, người bán hàng lại không hề sợ hãi gì hết, hắn chống hông, to tiếng quát: “Được lắm, nếu các người nói là đồ giả, vậy thì các người đi hết đi! Tôi có bắt các người phải mua đâu, các người muốn mua đồ thật thì vào bên trong mà mua, bên trong nhiều đồ thật hơn!”.

Câu nói này của người bán hàng đồng nghĩa với việc thừa nhận đồ của mình là giả, nhưng mọi người lúc này đều không nói gì nữa. Đám người này vây quanh đây đa phần là muốn mua được đồ rẻ. Đồ ở đây tuy đều không phải là ngọc bích tự nhiên thật sự, nhưng nhìn bên ngoài, ngoài những người trong nghề ra, người bình thường khó mà phân biệt nổi.

“Hừ, đừng tưởng tôi không biết ý đồ của mấy người!”, người bán hàng thấy mọi người đều yên lặng, liền lên mặt nạt người: “Mấy người bỏ ra chưa đến một nghìn tệ mua được đồ như thế này thử xem, muốn ham đồ rẻ lại muốn là đồ thật, nằm mơ!”.

Mọi người đều bị nói cho không nói được gì, ai nấy đều im lặng.

“Này, người đẹp, mau đưa tiền cho tôi, làm vỡ ngọc bích của tôi, không đền tiền thì đừng hòng đi được!”, người bán hàng đắc ý nhìn Lý Yên, híp mắt cười nói.

“Hoàng Hách, làm sao bây giờ?”, Lý Yên nhìn sang Hoàng Hách hỏi.

“Không đền! Cô đã chạm vào chiếc vòng đó đâu, rõ ràng là hắn muốn hại cô!”, Hoàng Hách dửng dưng nói.

“Cái gì, cô không đền đúng không?”, trong mắt người bán hàng lộ ra một luồng tà khí: “Cô đừng có hối hận”.

Vừa nói, người bán hàng lôi điện thoại ra, trông như đang gọi người đến.

Hoàng Hách dửng dưng nhìn người bán hàng, trong mắt lộ vẻ trêu tức. Anh lúc này đến bọn du côn như tên tóc xanh còn có thể một đấm là xấp mặt luôn, sao có thể quan tâm đến bọn du côn kia chứ.

Một lúc sau, vài tên lởm khởm miệng ngậm thuốc lá đi về phía người bán hàng.

“Sao thế, lại có người gây chuyện à?”, tên cầm đầu hỏi người bán hàng với vẻ mờ ám.

“Đúng thế, cô gái này làm vỡ vòng của tôi không chịu đền tiền, mấy đại ca giúp tôi giải quyết nhé!”, người bán hàng nói với giọng lấy lòng.

“Ừ, vẫn quy định cũ, đền bao nhiêu tiền, chúng tôi lấy một nửa!”, tên cầm đầu nhổ đầu thuốc lá trong miệng ra.

“Được, quy định thì tôi hiểu”, người bán hàng ha ha cười. Với số vốn của những món đồ này của hắn, kể cả bị chia đi một nửa thì vẫn có lãi.

“Người đẹp, cô mau đền tiền đi, nếu không đừng trách mấy anh em chúng tôi không biết thương hoa tiếc ngọc”, tên du côn nhìn Lý Yên với vẻ háo sắc, nhất là khi nhìn thấy bộ ngực size 6D của Lý Yên, không kìm được nuốt nước miếng.

“Không đền! Rõ ràng là anh ta tự làm rơi chiếc vòng, tôi việc gì phải đền!”, thấy bọn du côn đến, Lý Yên ngược lại không cảm thấy sợ. Dù sao vừa rồi cũng được nhìn thấy sức chiến đấu của Hoàng Hách rồi, đến mười tên đô con cầm dao mà Hoàng Hách còn giải quyết một cách đơn giản, thì chỉ vài tên lởm khởm này là cái gì chứ.

“Người đẹp cũng gớm phết nhỉ, không phải là đến phố ngọc bích để làm loạn đấy chứ?”, tên du côn nhìn thấy Lý Yên không thỏa hiệp được, liền đảo mắt, nhìn Lý Yên với vẻ dâm dê rồi nói.

“Đúng thế, em cũng thấy có khả năng đó đấy!”, bọn đàn em của hắn nghe thấy cũng hưng phấn gật đầu: “Giờ kẻ làm loạn càng ngày càng nhiều, con ranh này nhất định là đến làm loạn, chúng ta bắt về hỏi tội đi”.

“Bắt cái gì mà bắt, đừng có làm người đẹp sợ!”, tên cầm đầu vênh mặt lên: “Chúng ta là mời cô ta về uống trà!”.

Vừa nói, tên cầm đầu cười hi hi với Lý Yên: “Cô em, đi theo chúng tôi về uống trà đi, yên tâm, chúng ta đều là người tốt cả!”.

Nhưng chưa chờ cho Lý Yên trả lời, tên cầm đầu đã thấy một cú đấm đột nhiên chĩa hẳng vào mặt hắn. Ngay lập tức, trời đất quay cuồng, mặt mũi hắn máu chảy tèm lem.

“Mẹ kiếp, coi bố mày là không khí à!”, Hoàng Hách xoa nắm đấm, lạnh lùng nói.