Thần Y Xuất Chúng

Chương 77: “Ai không dám, tao lại sợ một thẳng nghèo kiết xác như mày à?”



Mặt người trung niên sa sầm, ánh mắt lộ vẻ do dự.

Chậu nước bên cạnh máy cắt đá là dùng để làm mát nhiệt lượng của máy cắt đá sau khi cắt đá, khi cắt đá thô, lấy gáo múc một chút nước, dội lên vết cắt, sau đó các tạp chất và bụi đá cũng theo dòng nước chảy lại vào trong chậu, cũng không đổi nước khác, chỉ là khi nước ít đi sẽ đổ thêm nước vào. Nhiều năm tích tụ, nước bên trong đã đục ngầu, đáy chậu tích tụ một lớp bùn dày. Nếu uống chỗ nước này thật, thì tình hình chắc chắn sẽ không tốt đẹp gì.

“Ha ha, không dám chứ gì, vừa rồi còn thề thốt ghê lắm mà, giờ lại sun vòi rồi”, thấy người trung niên do dự, Hoàng Hách cười khẩy nói với dáng vẻ tôi sẽ không buông tha cho ông đâu.

Thấy bộ dạng không dừng lại của Hoàng Hách, người trung niên mặt rỗ cũng lộ ra vẻ hung dữ: “Ai không dám, tao lại sợ một thẳng nghèo kiết xác như mày à?”.

Ngập ngừng một lúc, người trung niên mặt rỗ như thể tự cổ vũ mình, hắn hi hi cười khẩy nói: “Nếu tao đoán không nhầm, thì mày chưa cược đá bao giờ đúng không”.

Hoàng Hách không do dự gật đầu luôn, rồi nói: “Đúng thế, đúng là lần đầu tiên tôi đến đây, và cũng chưa tiếp xúc với cược đá bao giờ”.

Nghe thấy lời của Hoàng Hách, vẻ đắc thắng trên khuôn mặt hắn càng rõ rệt hơn: “Được, nếu mày muốn cược thì tao chơi với mày! Nhưng nếu mày không cược lãi thì tính sao?”.

Hoàng Hách nhếch miệng: “Nếu tôi thua, đương nhiên cũng dám chơi dám chịu rồi, ngoài uống chậu nước kia tôi sẽ xin lỗi ông nữa!”.

“Được, là mày nói đấy nhé, đến lúc đó tao muốn mày quỳ trước mặt tao xin lỗi!”, hắn khoát tay, nói với vẻ đắc ý: “Hừ, cược đá nếu dễ lãi như thế thì con người trên đời này đều giàu hết rồi!”.

Nhìn nụ cười đắc ý trên mặt hắn, tận sâu trong mắt Hoàng Hách loé lên một tia lạnh lùng. Muốn anh quỳ xuống xin lỗi, cũng phải xem xem hắn có làm nổi không!

“Cậu thanh niên, cược đá không phải trò đùa đâu, nếu giờ cậu đi còn kịp đấy, yên tâm, ở trong địa bàn của tôi, không ai dám làm loạn đâu”, ông lão nhíu mày, nhìn Hoàng Hách nói.

Đến đây đa phần đều là những gương mặt quen thuộc, ông lão đương nhiên có thể nhận ra ngay Hoàng Hách là lần đầu tiên tới đây, từ lúc Hoàng Hách bước vào cửa, ông lão đã để ý rồi, sau khi quan sát nhất cử nhất động của Hoàng Hách, ông lão có thể kết luận: Hoàng Hách là một người cược đá nghiệp dư.

“Cảm ơn ông đã quan tâm!”, Hoàng Hách gật đầu với ông lão, sau đó trầm giọng nói: “Hoàng Hách cháu nếu đã nói thì ắt sẽ làm được!”.

Ông lão nhìn Hoàng Hách với con mắt kỳ lạ, trong mắt lộ ra vẻ suy tư, sau đó, ông ấy lắc đầu, thở dài nhẹ một tiếng không nói gì.

“Hoàng Hách, anh chưa cược đá bao giờ, anh có nắm chắc phần thắng không?”, Lý Yên nháy mắt với Hoàng Hách, nói với giọng đầy quan tâm.

“Ha ha, yên tâm đi, chờ xem kịch hay nhé!”, Hoàng Hách mỉm cười dịu dàng nói với Lý Yên, sau đó nhìn người trung niên mặt rỗ một cái, thấy bộ dạng đắc ý của hắn, không khỏi cười khẩy một tiếng, sau đó đi về phía viên đá thô mà anh nhìn thấy trước đó.

Rất nhanh, Hoàng Hách đến bên cạnh giá để đá thô, từ từ thò tay về phía viên đá thô đó.

Thấy Hoàng Hách lấy ra viên đá thô kia, trong mắt người trung niên mặt rỗ lập tức lộ vẻ coi thường.

“Hừ, viên đá thô đó mình cũng xem rồi, vẻ ngoài thô ráp, chẳng có chút đặc trưng nào sẽ có ngọc bên trong cả. Hơn nữa viên đá thô đó đã bị mở một góc, từ chỗ góc đó có thể thấy được nó chỉ là một viên đá bình thường!”, hắn mừng thầm trong bụng, nhưng cũng không nói ra. Hắn chỉ mong Hoàng Hách nhanh chóng thất bại, sau đó quỳ trước mặt hắn, hối hận vì đã không tôn trọng hắn.

Hoàng Hách cầm viên đá thô này lên, đặt vào tay áng chừng, sau đó quan sát tỉ mỉ. Chỉ thấy viên đá thô này xám xịt, trên bề mặt có những kẽ nứt nhỏ, từ kẽ nứt có thể thấy được bên trong chẳng có màu xanh nào cả.

Hơn nữa, trên một đỉnh nhọn của viên đá, đã bị khoét một miếng, nhìn bên trong vết khoét đó vẫn là một màu xám, có nhìn thế nào thì cũng chỉ thấy như một viên đá cuội bình thường.

Nhìn bên đá thô trong tay, trong lòng Hoàng Hách thầm nghĩ: “Chẳng trách nói cược đá mười lần thì chín lần thua, xem ra cũng có đạo lý của nó. Vừa rồi trên nhiều viên đá thô đều thể hiện ra nhiều màu xanh, nhưng bên trong lại không được lý tưởng, cược lãi lại càng khó. Và viên đá này trông không thu hút nhất, thế mà bên trong lại ẩn giấu một điều kỳ diệu, nếu không phải mình dùng Vô Thượng Tiên Đồng để nhìn thấu bên trong viên đá, thì viên đá này e rằng để lâu cũng chẳng có ai ngó ngàng tới”.

Nghĩ vậy, Hoàng Hách liền quay đầu lại, nhìn vào ông lão: “Ông ơi, viên đá này bao nhiêu tiền vậy?”.

“Ồ...”, ông lão nhìn mã số ở trên viên đá rồi nói: “Viên đá thô này đặt ở đây đã hơn một năm rồi, chẳng có ai mua cả, ông già này vốn định cắt ra chơi, nhưng lại cảm thấy hơi tiếc nên vẫn cứ để đó, cũng chẳng quan tâm nữa”.

Ngập ngừng một lúc, ông lão lại nói tiếp: “Cậu thanh niên, nếu cậu thực sự muốn lấy, thì viên đá thô này trả tôi hai trăm tệ là được!”.

Hoàng Hách gật đầu, vừa rồi đi dạo một vòng, Hoàng Hách cũng có hiểu chút về giá cả của những viên đá thô ở đây. Bình thường một cân cũng có giá từ ba trăm tệ rồi, viên đá trong tay anh to hơn nắm đấm của một người lớn một chút, chắc chắn đã vượt quá một cân. Ông lão chỉ đưa giá hai trăm tệ quả thực cũng đã rẻ đi rất nhiều.

Thấy bộ dạng hơi động lòng của Hoàng Hách, ông lão đột nhiên lại lên tiếng tiếp: “Cậu thanh niên, có nhiều người không thích viên đá này như vậy, ắt có cái lý của họ, cậu cứ nghĩ kỹ đi!”.

Nghe thấy ông lão nói vậy, người trung niên mặt rỗ không vui: “Ông chủ này, ông cũng thiên vị thằng ranh này quá đấy, lẽ nào thằng ranh này là con riêng của ông à?”.

Nghe thấy hắn nói vậy, xung quanh cũng phát ra những tiếng cười ồ, rõ ràng là cảm thấy thú vị vì lời trêu đùa của hắn.