Thần Y Xuất Chúng

Chương 79: Lãi to rồi, lãi to rồi!”



“Ơ”, người thanh niên cao gầy đang mài ngọc đột nhiên vui mừng thốt lên một tiếng: “Không đúng, thấy ngọc bích rồi!”.

Câu nói của người thanh niên cao gầy như tiếng sấm rung trời, ngay lập tức khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc, rồi xôn xao cả lên!

“Không thể nào!”, nụ cười của người trung niên mặt rỗ đột nhiên đông cứng lại: “Viên đá thô này sao có thể có ngọc bích được”.

Vừa nói, hắn mặc kệ mọi người, đi nhanh đến trước mặt người thanh niên cao gầy. Hắn cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy chỗ bị mài ra xuất hiện một tia sáng xanh lấp lánh, khi được ánh đèn chiếu vào, nó đẹp như một nàng tiên đang nhảy múa trong đêm vậy.

“Không thể nào, viên đá đó sao có thể có ngọc bích được”, người trung niên mặt rỗ đầy vẻ khó tin: “Nhất định là giả, nhất định là đúng lúc may mắn, đúng lúc vớ phải viên có ngọc vụn thôi, mài tiếp đi, tôi không tin là lại mở ra được viên ngọc bích có phẩm chất xịn thật”.

Người thanh niên cao gầy dửng dưng nhìn người trung niên mặt rõ, trong mắt lộ ra vẻ khinh bỉ. Anh ta cắt không biết bao nhiêu đá rồi, kinh nghiệm thừa đủ, đối với kích thước của ngọc bích bên trong viên đá thô, chỉ cần nhìn một cái có thể phán đoán ra được. Viên đá thô trước mắt anh ta đây, tuy chỉ là mài một góc, nhưng anh ta dám khẳng định viên ngọc bích này tuyệt đối không phải loại ngọc vụn như hắn nói.

Nén lại vẻ kinh ngạc xuống, người thanh niên cao gầy lại chăm chú mài tiếp.

Từng lớp đá bên ngoài bị mài ra, cả viên ngọc bích xanh biếc đã xuất hiện trước mặt tất cả mọi người.

Lập tức, hiện trường nhốn nháo cả lên!

“Trời ơi, lãi rồi, chưa cần nói đến chất lượng thế nào, chỉ riêng nhìn diện tích đã không chỉ vài trăm tệ rồi!”.

“Đúng thế, không ngờ cậu thanh niên này lại may mắn đến vậy, chọn đại một viên đá thô mà cũng cược lãi!”.

“Á, tôi hối hận quá đi! Vừa rồi tôi cũng có nhìn thấy viên đá này, vì sao không nhìn ra được chứ!”, những người xung quanh bàn tán càng sôi nổi hơn, đa số đều nhìn về phía viên đá trong tay người thanh niên cao gầy với vẻ ngưỡng mộ, trong ánh mắt tràn đầy sự thèm muốn.

Đối với người thích cược đá mà nói, có thể cược lãi một lần là một chuyện vô cùng vui sướng rồi.

“Hừ, biết đâu chỉ là một viên ngọc bích có độ tinh khiết kém thì sao!”, mặt người trung niên mặt rỗ biến sắc, cắn răng nói: “Nếu độ tinh khiết kém thì tôi không chịu nhận thua đâu! Dù sao cược lãi đâu chỉ ở mỗi giá trị, phải mở ra được viên ngọc bích có giá trị thực sự mới được!”

“Này, cái anh này sao lại định nuốt lời như vậy chứ!”, Lý Yên nghếch mặt lên, tức tối trừng mắt nhìn hắn, rồi bực mình nói: “Hoàng Hách mua viên đá này chỉ với hai trăm tệ thôi, kể cả ngọc bích bên trong có kém thế nào thì cũng không chỉ đáng giá hai trăm tệ mà!”.

“Chưa chắc đâu!”, hắn lạnh lùng nói: “Trên thế giới này có đầy ngọc bích chẳng có giá trị gì! Cô gái, cô còn trẻ lắm, không hiểu thì đừng có nói!”.

“Anh...”, Lý Yên tức đến mức đỏ mặt. Sao lại có người vô liêm sỉ như vậy chứ, rõ ràng thua rồi còn không chịu nhận.

Nhưng Hoàng Hách lại không để Lý Yên nói tiếp, mà nhẹ nhàng vỗ vào vai Lý Yên, ra hiệu cho cô đừng lên tiếng nữa, sau đó Hoàng Hách nói với người thanh niên cao gầy: “Tiếp tục đi!”.

Người thanh niên cao gầy gật đầu, lúc này trong mắt anh ta đã không còn vẻ coi thường như trước nữa, mà thay vào đó là sự trịnh trọng.

Một lúc sau, không cần Hoàng Hách phải dặn dò, người thanh niên liền lấy một chiếc đèn pin có ánh sáng mạnh, sau khi bật lên rồi chiếu từ phía dưới viên ngọc bích lên.

Ngay lập tức, viên đá thô đó như một bóng đèn điện màu xanh, bên trong được ánh sáng chiếu rọi hoàn toàn.

“Ồ!”.

Lúc này, cả sảnh đá thô ngay lập tức trở nên sôi động. Tuy chỉ là được chiếc đèn pin chiếu qua, nhưng chiếu như vậy đã có thể phơi bày được toàn bộ tình hình của viên đá.

“Độ trong đẹp thật, tinh khiết thật! Lãi to rồi, lãi to rồi!”.

“Trời ơi, màu xanh này, xanh sáng tinh khiết đó, thằng ranh này may mắn thật, thế mà lại cược lãi được viên ngọc bích như thế!”.

...

Sự bàn tán của mọi người lập tức lan dần đến xung quanh, một lúc sau, toàn bộ đại sảnh đá thô đều trở nên sôi động. Đối với người thích cược đá mà nói, không có gì vui hơn khi được chứng kiến sự ra đời của một viên ngọc bích có chất lượng đẹp cả.

Chỉ có sắc mặt của người trung niên mặt rỗ sa sầm lại. Không ngờ một tay chơi mới lại có thể may mắn như vậy, cược lãi đã đành, lại còn lãi to nữa.

“Mẹ kiếp, số đỏ thế không biết!”, hắn hung dữ chửi lên một câu, cơ thể hắn thì từ từ lùi về phía sau.

“Chờ đã!”, ai ngờ, hắn vừa đi được vài bước thì bị ngăn lại.

Hắn nhìn mấy người chặn hắn lại, trong ánh mắt đầy vẻ tức tối: “Mấy tên bảo vệ thối tha mà cũng dám chặn tao, mẹ kiếp, mau tránh ra cho bố mày đi!”.

Mấy tên bảo vệ cũng tức vì người trung niên mặt rỗ này ăn nói không nể nang, nên lúc này mới tự động ra chặn hắn, trong lòng khó thánh khỏi có chút bất an, dù sao đối phương cũng là khách hàng, bọn họ là nhân viên của đại sảnh đá thô thì không được vô cớ đắc tội với khách.

Nhưng lúc này lại nghe thấy chính miệng hắn mở miệng là nói bảo vệ thối tha, mở miệng là xưng bố mày, cơn giận dữ trong lòng mấy tên bảo vệ lập tức bị châm ngòi.

Đều là thanh niên trẻ, sao mà không bức xúc được.

Hất mặt một cái, mấy tên bảo vệ liền vây quanh hắn: “Xin lỗi anh, vụ cược đá vừa rồi anh còn chưa thực hiện!”.

“Im đi, mấy thằng bảo vệ thối tha chúng mày chẳng qua chỉ là chó trông nhà mà cũng đòi chặn tao? Mẹ nó chứ tránh hết ra cho bố mày đi!”, hắn nghe thấy bảo vệ nhắc đến chuyện cược đá, liền tức giận: “Còn không tránh ra bố mày sẽ cho chúng mày mất hết việc!”.

Đúng lúc này, một giọng nói già cỗi nhưng tràn đầy tinh thần đã vọng đến: “Bọn họ là nhân viên của tôi, bị đuổi việc hay không chưa đến lượt cậu lên tiếng!”.