Thần Y Xuất Ngục

Chương 12: Tôi không đủ đẹp sao?



“Anh đẹp trai, có cần tôi giúp anh giải quyết bọn họ không?” Lục Hồng Diên hỏi.

Tân Giang quay đầu nhìn ba người kia rồi lắc đầu, chuyện của hản thì nên tự hẳn giải quyết, kể cả là báo thù: “Không cần, cám ơn”

Lục Hồng Diên cau mày nở nụ cười, cô biết trong lòng hắn uất hận nhưng lại muốn tự mình giải quyết, người này có chút thành thật.

Cô quay đầu nhìn đám người Sở Hoài Ngọc sau đó nhướng mày lên, nghiêng người dựa sát vào ngực Tân Giang rồi nói: “Được rồi, lên xe đi tôi đưa anh tới chỗ này.”

Cô không cho Tân Giang bất cứ cơ hồi từ chối nào, Lục Hồng Diên kéo tay Tân Giang lên xe.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc. tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Thấy cảnh này Chu Nhiên không dám tin vào mắt mình, cô †a định đuổi theo ra ngoài để nhìn rõ xem người phụ nữ kia là ai. Tuy nhiên...chiếc Maserati lao đi như một con mãnh thú. Chu Nhiên cuối cùng vẫn không nhìn được bộ dạng người phụ nữ kia là thế nào, chỉ nhìn thấy bóng người cao ngạo của người †a. Vừa nhìn đã cảm thấy ghen ghét, cô cảm thấy bản thân mình không thể so với người phụ nữ này.

Trong lòng cô ta có chút thất vọng, lại thêm chút đố kị. Chu Chí Bình và Sở Hoài Ngọc cũng theo ra ngoài, vẻ mặt hắn còn khó tin hơn khi nhìn thấy Tân Giang ngồi lên chiếc xe Maserati rồi đi mất. Tân Giang vậy mà ngồi lên một chiếc Maserati phiên bản giới hạn cùng một người phụ nữ mà đi mất.

Sở Hoài Ngọc không dám tin vào mắt mình, chiếc xe phiên bản giới hạn kia là chiếc mà hắn cực kỳ thích nhưng lại không đủ tiền mua.

Chu Nhiên quay đầu nhìn hai người hỏi: “Người kia là ai vậy? Người phụ nữ đi với Tân Giang là ai?”

Sở Hoài Ngọc và Chu Chí Bình läc đầu, bởi vì khoảng cách khá xa nên bọn họ cũng không nhìn rõ. Chu Nhiên trâm mặc không nói gì nữa.

Mắt thầy Tân Giang đã đi mất, Chu Chí Bình chua chát nói: “Khó trách Tần Giang lại có tiền, từ con chó biến thành vịt, treo lên người quý bà giàu có nào đó.”

“Mẹ kiếp, không biết xấu hổ. May mà chị đã chia tay với hẳn, không thì thật mất mặt”

Sở Hoài Ngọc cũng tán thành: “Nhiên Nhiên, đừng nhìn nữa. Mặc dù bây giờ Tân Nhiên có chút phô trương, đợi lúc phú bà kia chơi chán rồi sẽ vứt hắn đi ngay, lúc đó hắn sẽ rất thảm hại, mấy kẻ như thế anh gặp nhiều rồi.”

Sau đó hắn năm tay Chu Nhiên đặt lên môi: “Đi thôi Nhiên Nhiên, chúng ta sắp đính hôn rồi, từ giờ anh sẽ yêu thương em, để em thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian này.”

“Còn có, nếu Tân Giang dám đến hôn lễ của chúng ta anh sẽ cho hắn biết khoảng cách của anh và hẳn lớn tới thế nào, chỉ có anh mới xứng với người phụ nữ như em.”

Chu Nhiên gật đầu, nhưng trong lòng cô ta vẫn có chỗ mờ mịt, giác quan thứ 6 của phụ nữ nói với cô ta răng, người phụ nữ kia không phải là quý bà bao nuôi Tần Giang.

Sau khi xe đi được một quãng đường Tân Giang mới nhìn Lục Diên Hồng rồi hỏi: “Cô Lục, lúc nãy cảm ơn cô.”

Lục Diên Hồng nghiêng đầu nhìn lại Tân Giang, khoé môi nở một nụ cười quyến rũ: “Anh thật là muốn cảm ơn tôi?”

Tân Giang bị ánh mắt của cô nhìn thấy, hơi hơi gật đầu: “Đương nhiên!”

“Được rồi, vậy anh lấy thân báo đáp, cưới tôi thế nào?” Lục. Hồng Diên nhìn Tân Giang, trong mắt ánh lên một chút giảo hoạt.

Tân Giang lắc đầu, hắn có thể nhìn ra Lục Hồng Diên cố ý tiếp cận hản. Trong khoảng thời gian ba năm ở tù, hän đã phải chịu sự lừa dối nghiêm trọng vì vậy bây giờ hắn đã mất hết niềm tin với tình yêu.

“Cảm ơn cô Lục!” Tân Giang nói

“Tôi không đủ đẹp sao?” Lục Hồng Diên hỏi tiếp.

“Chân tôi chưa đủ trắng sao?” Lục Hồng Diên kéo váy lên lộ ra cả một đoạn đùi trằng dài.

“Dáng tôi chưa đủ chuẩn sao?” Lục Hồng Diên vẫn nhìn chăm chäm vào Tần Giang, chưa có người đàn ông nào chống lại được sự mê hoặc của cô. Nếu Tần Giang cũng vậy thì anh với những người đàn ông bình thường cũng chả khác gì nhau. Nếu có thể chống lại được thì cô sẽ nghe theo sự mai mối của lão Cố, gả cho Tân Giang.

“Cô Lục, vừa rồi rất cảm ơn cô, phiền cô thả tôi ở chỗ ngã tư” Tân Giang nói.

Lục Diên Hồng bật cười, may sao Tân Giang không làm cô thất vọng, cô hài lòng gật đầu: “Anh đúng là đồ đầu gỗ, nhưng cũng rất thú vị.”

“Được rồi, không trêu anh nữa, tìm anh vì có việc.” nói xong Lục Hồng Diên đạp chân ga, chiếc Maserati lao vút đi.