Thần Y Xuất Ngục

Chương 46: "Tại sao?"



Tân Giang còn chưa nói xong, Lục Hồng Diên đã cởi áo vest ra, mặc lên cho Lâm Thu Lan, cười nói: 'Dì, dì hãy mặc áo. của con đi."

Nghe được cô ta nói vậy, Tân Giang nhắm mắt lại, xấu hổ tự đập mạnh vào đầu mình.

Vô cùng bối rối và hối hận.

Hắn còn tưởng rằng Lục Hồng Diên sẽ chê bai khi nhìn thấy dáng vẻ này của mẹ mình. Chết tiệt, sao có thể nghĩ Hồng Diên xấu xa như vậy chứ?

Sau khi Lục Hồng Diên mặc áo vest lên cho Lâm Thu Lan, cô ta lùi lại hai bước và nhìn chăm chăm vào Tân Giang, hỏi: "Vừa rồi anh định nói gì với tôi?"

Tân Giang gãi đầu cười với Lục Hồng Diên để bớt ngại ngùng.

Cô ta trừng mắt nhìn Tân Giang, nói: "Còn nói anh quan tâm đến dì, biết rõ quần áo của dì bị rách vẫn không cởi áo ra cho dì mặc, anh đúng là kẻ đầu đất."

"Đúng vậy, con thấy trong nhà dì cũng đang thiếu một người phụ nữ!" Liễu Chi Nhan cũng bước tới chỗ Lâm Thu Lan và năm lấy cánh tay của bà ấy.

"Dì, chúng ta đừng để ý đến anh ta nữa!" Liễu Chi Nhan và Lục Hồng Diên nằm tay Lâm Thu Lan bước ra khỏi cửa.

Lâm Thu Lan bối rối nhìn hai người họ.

Nhưng sau khi nghe Liễu Chỉ Nhan nói trong nhà thiếu một người phụ nữ, bà ấy nhìn Lục Hồng Diên, cười rất vui vẻ.

Tân Giang theo sát phía sau, bối rối đến mức bước đi cũng vô cùng bối rối.

Đột nhiên, hẳn đụng phải ba người bọn họ, ba người quay đầu lại, hung dữ nhìn Tân Giang.

Tân Giang ngẩng đầu lên, nhìn bọn họ hỏi: "Sao vậy?"

"Anh đi đâu vậy?" Lục Hồng Diên tức giận hỏi. Hắn gãi đầu nói: "Các người đi đâu tôi đi đó."

Liễu Chi Nhan trừng mắt nhìn Tân Giang, nói: "Chúng ta dẫn dì vào nhà vệ sinh nữ, anh có đi không?”

Mặt hắn đỏ bừng, lùi về phía sau một bước.

Ba người liếc nhìn Tân Giang rồi đi vào nhà vệ sinh.

Hai mươi phút sau, Tân Giang, Lục Hồng Diên, Liễu Chi Nhan và Lâm Thu Lan đã đến tầng 18 của Ngự Phẩm Hiên. Trước mặt họ là các món ăn khác nhau, một dãy đồ ăn xa xỉ bày la liệt.

Sau khi Lâm Thu Lan làm quen với Lục Hồng Diên và Liễu Chỉ Nhan, bà ấy bắt đầu nói chuyện và cười đùa vui vẻ với họ.

Nhưng Tần Giang bị ba người phụ nữ cô lập, vừa lo gắp đồ ăn cho mình, thỉnh thoảng nhìn ba người nói chuyện cười nói.

Lục Hồng Diên và Liễu Chỉ Nhan liên tục gắp thức ăn cho. Lâm Thu Lan. Liễu Chi Nhan- người luôn lạnh lùng như băng, thái độ đối xử của cô ta với Tân Thiên và Lâm Thu Lan khác nhau một trời một vực.

Tân Giang lắc đầu cười khổ, lúc này Liễu Chi Nhan võ vỗ vào vai hẳn nói: "Này, ngồi xuống đi, để tôi chụp cho ba người vài tấm ảnh”

Hảẳn sửng sốt nói: "Tại sao?"

"Đâu ra nhiều tại sao như vậy? Bảo anh chụp thì cứ chụp đi!" Liễu Chi Nhan đẩy Tân Giang.

Tân Giang bước đến bên cạnh Lâm Thu Lan, Lục Hồng Diên ở bên trái còn hắn ở bên phải Lâm Thu Lan.

Ba, hai, một! TáchI

Một bức ảnh hoàn hảo được ra lò.

Sau khi chụp ảnh, Liễu Chi Nhan đến bên cạnh Lâm Thu Lan, nằm tay bà ấy và cười nói:

"Dì, bức ảnh này rất đẹp, lát nữa dì phải đăng nó lên WeChat."

Lâm Thu Lan mỉm cười, không đồng ý cũng không từ chối.

Nhưng Liễu Chỉ Nhan và Lục Hồng Diên nhìn bà ấy một cách nghiêm túc và nói: "Dì ơi, chúng ta đã kết bạn, chúng con sẽ giám sát xem dì có đăng ảnh không."

Lâm Thu Lan bất lực, rồi mỉm cười đồng ý.

Chẳng bao lâu, đám người Tân Giang đã dùng bữa xong và đang chuẩn bị rời đi thì một người đàn ông béo mập khoảng hai mươi tuổi bước vào.

Anh ta có cái bụng to béo như quả bóng cao su tròn, vừa bước vào liền vội vàng chào Lục Hồng Diên nói: “Chủ tịch Lục, thư ký Liễu, thật xin lỗi, vừa rồi tôi có việc phải làm nên không thể đến ngay được, tôi hy vọng hai người thông cảm cho tôi."

"Tuy nhiên, tôi đã biết chuyện của Vương Bình. Tôi đã sa thải anh ta, xử lý việc này theo yêu cầu của cô, thực sự xin lỗi vì đã gây rắc rối cho các vị."

Người này là ông chủ của Ngự Phẩm Hiên- Phạm Thừa Ấn.

Lục Hồng Diên nhìn về phía Phạm Thừa Ân gật đầu nói: "Ông chủ Phạm, người cần được xin lỗi bạn của tôi."

Lục Hồng Diên chỉ vào Tân Giang ở bên cạnh.

Phạm Thừa liếc nhìn Tân Giang, anh ta biết toàn bộ sự việc, ánh mắt nhìn Tân Giang có chút khinh thường. Theo anh †a thấy Tân Giang là một tên hèn nhát, chỉ dựa vào thể diện của Lục Hồng Diên để thể hiện uy phong, từ tận đáy lòng anh †a coi thường người như vậy.

Nhưng dù sao Lục Hồng Diên cũng ở bên cạnh vì vậy phải tôn trọng, anh ta cười nói: "Anh Tần, thực xin lỗi, chuyện này đã mang đến cho anh một trải nghiệm không tốt, thực sự xin lỗi."

"Chi bằng bữa ăn hôm nay tôi mời, coi như một lời xin lỗi đối với anh. Anh thấy sao?" Phạm Thừa Ân nói.

Tân Giang lắc đầu nói: "Sao ông chủ Phạm có thể làm vậy?"

Trong mắt Phạm Thừa Ân hiện lên một sự khinh thường. Giả vờ gì chứ? Sau đó, anh ta cười nói: "Anh Tân, anh đừng câu nệ cứ quyết định như vậy đi!"

Tân Giang đành phải gật đầu, sau đó bảo người phục vụ mang giấy bút đến, viết đơn thuốc đưa cho Phạm Thừa Ân, nói: "Ông chủ Phạm, dạ dày của anh có chút vấn đề, tôi có đơn thuốc này. Hãy lấy thuốc theo đơn thuốc của tôi, một là để giải quyết vấn đề về dạ dày, hai là có thể giảm cân ”.

“Cứ coi đó là lời cảm ơn vì đã đãi tôi bữa ăn này!”

Khi tình cờ gặp nhau, Tần Giang không muốn nợ Phạm Thừa Ân bất cứ ân huệ nào.

Phạm Thừa Ân mặc dù đã nhận đơn thuốc, nhưng sao anh ta có thể tin lời Tân Giang nói chứ? Anh ta luôn tin răng mình không có vấn đề gì cả.