Thẳng Nam Bạn Cùng Phòng Bị Mỹ Nhân Thụ Gay Rồi!

Chương 11: Nụ hôn đầu mất rồi???!!!



Có được WeChat của Tống Thiên Trạch, Lạc Hàn như tìm thấy lục địa mới, cậu tranh thủ lướt xem vòng bạn bè của hắn, nhưng chưa tới hai ngày liền phát hiện vòng bạn bè của hắn hạn chế cậu, điều này khiến Lạc Hàn rất khó chịu.

Người ta chỉ vì những lúc quan trọng cần đến sự giúp đỡ của cậu nên mới add WeChat của cậu thôi.

Cậu mềm mại nằm nhoài lên bàn, khẽ bĩu môi, “Quỷ hẹp hòi.”

ID WeChat của Tống Thiên Trạch là số điện thoại của hắn, nickname WeChat chính là icon một quả bóng rổ, avatar và hình nền đều là ảnh Jordan ôm bóng rổ.

Xem ra cậu ấy vô cùng thích bóng rổ.

Jordan có lẽ là thần tượng bóng rổ yêu thích của cậu ấy nhỉ.......?

Lạc Hàn ngay lập tức đổi biệt danh của hắn thành “Chó lớn Tống”, đổi xong còn ngồi đó cười hết nửa ngày.

Không phải vì cái gì khác, chỉ là hôm nọ nhìn thấy dáng vẻ Tống Thiên Trạch ngồi trước cửa phòng ký túc thực sự quá giống một chú chó lớn canh cửa, cậu chỉ đơn giản cảm thấy nếu không đổi biệt danh cho hắn thành tró thì thật là có lỗi với bản thân.

Tống Thiên Trạch nói Lạc Hàn mưu mô nhưng thực ra lòng dạ của hắn cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam, sau khi ẩn vòng bạn bè của mình với Lạc Hàn, bản thân lại như không có việc gì tiến vào vòng bạn bè của cậu dòm ngó. (Khứa này hề hước ghê:)))

Kỳ thực thì sâu trong lòng hắn vẫn luôn rất tò mò, một người giống như Lạc Hàn thì vòng bạn bè sẽ là cái dạng gì đây.

Cũng còn may là Lạc Hàn vẫn chưa ẩn hắn, hôm đó khi đang ở trên lớp mò mẫm, hắn đã lướt vòng bạn bè của cậu đến tận cùng.

Thế giới của sinh viên mỹ thuật quả nhiên không giống với những nam sinh chuyên khối khoa học tự nhiên như hắn, vòng bạn bè của cậu tràn đầy hơi thở nghệ thuật nồng đậm.

Avatar của Lạc Hàn là một chú mèo con, nickname WeChat là “Hàn.”, hình nền là ảnh một cánh đồng lúa mì vàng rợp.

Tống Thiên Trạch như mở ra cánh cửa lớn của thế giới mới, hắn đặc biệt tạo một photo album mới rồi lén lút lưu lại hết những bức ảnh mà hắn cảm thấy đẹp vào đó. Trong đây bao gồm ảnh phong cảnh, ảnh tranh sơn dầu và đủ các loại bản thảo ảnh chụp tư nhân khác nhau.

Không ngờ tới tên nhóc này không chỉ biết hội họa mà còn biết cả nhiếp ảnh nữa, chất lượng ảnh cậu chụp rất cao, không hề thua kém gì dân chuyên nghiệp.

Nên đổi biệt danh gì cho cậu ta thì mới tốt đây?

Hắn đầu tiên đổi con người ta thành ‘gay chết tiệt’, sau đó khẽ cau mày rồi đổi thành ‘tên đáng ghét’. Lại tiếp tục cau mày, đổi thành ‘da trắng bóc’, sau đó lại đổi thành ‘lúm đồng tiền nhỏ’.

Lúm đồng tiền nhỏ?

Hắn cũng tự khâm phục chính mình có thể nghĩ ra một từ ngữ nhàm chán như vậy đấy.

“……Mày buồn nôn chết rồi Tống Thiên Trạch ơi, đi chết mịa mày đi.” Hắn vừa tự cho mình một cái tát vừa đặt điện thoại lên trên bàn.

*

Phòng vẽ.

Sau khi Lạc Hàn thu và nộp bài tập của các bạn cùng lớp xong thì cậu trở lại chỗ ngồi của mình, Triệu Minh đúng lúc rửa xong cọ vẽ và bản vẽ từ bên ngoài trở về, ngồi xuống bên cạnh cậu.

“Này Lạc Hàn, cuộc thi trường lần trước sao lại không thấy tác phẩm của ông lọt vào vòng trong vậy? Không nên nha, một đại thần như ông sao lại có thể không vào vòng trong được.”

“Thầy xem qua rồi bảo tôi giữ nó lại dùng cho cuộc thi quan trọng hơn về sau, dùng vào cuộc thi nhỏ cấp trường lần này thấy ấy bảo có chút đáng tiếc.”

Lúc này, thầy giáo bước tới chỗ cậu, bảo cậu ra ngoài một chuyến.

“Ý thầy là……bảo em trực tiếp tham dự cuộc thi cấp tỉnh?”

“Đúng thế,” Thầy giáo đẩy đẩy mắt kính trên sống mũi, “Thầy biết chuyện lần trước không để em tham dự cuộc thi cấp trường vẫn luôn khiến em tiếc nuối, nhưng không sao cả, chỉ cần là vàng thì sẽ luôn phát sáng, hơn nữa để em tham dự cuộc thi cấp trường vốn dĩ thầy cũng cảm thấy không biết trọng dụng nhân tài. Bây giờ thầy gửi chủ đề của cuộc thi cấp tỉnh cho em, thời gian vô cùng dư dả, em cứ việc cố gắng hết sức mà chuẩn bị, có bản phác thảo rồi thì có thể mang đến cho thầy xem bất cứ lúc nào cũng được, thầy vô cùng kỳ vọng em có thể mang được giải thưởng về.”

“Vâng thưa thầy.”

Lạc Hàn rất nhanh nhận được tin nhắn WeChat của thầy giáo.

Chủ đề của cuộc thi cấp tỉnh chỉ vọn vẹn hai chữ: Thiếu niên.

Thiếu niên.

Trong đầu cậu ngay lập tức hiện ra một hình bóng trên sân tập.

Ngày hôm nay Lạc Hàn căn bản đều ở trong phòng vẽ không ra ngoài, dù cho tới tiết của các bạn học khác lớp thì cậu cũng không đi, chỉ cầm cọ ngồi ở một góc lớp học suy tư. Bất kể là âm thanh giảng bài của thầy giáo hay là tiếng cây cỏ lay động theo gió cũng không thể lọt vào tai cậu.

Chạng vạng, đợi đến khi người phụ trách ngắt điện các phòng học vào đuổi người thì cậu mới thu dọn đồ đạc rời khỏi phòng vẽ.

Lúc đi ngang qua tòa nhà Minh Đức, cậu nhìn thấy ở cổng có không ít sinh viên đang chuyển sách, một nam sinh trong đó đang ôm một chồng sách vừa cao vừa dày trong ngực, ai nhìn vào cũng cảm thấy mệt thay cậu ta.

Dù sao thì tiếp theo cũng không có việc gì, cậu liền chủ động đi qua giúp đỡ nam sinh kia, “Đưa một nửa cho tôi, cậu muốn chuyển đến đâu, tôi giúp cậu.”

“Thật sao!” Gương mặt nam sinh nhỏ tràn đầy mừng rỡ, cứ như nhìn thấy chúa cứu thế đời mình vậy, “Bạn học à cậu đúng là người đẹp tâm thiện! Chính là tòa nhà lớn bên cạnh tòa Minh Đức này, đưa đến phòng 405, phiền cậu ghê!”

“Không vấn đề gì.”

Lạc Hàn không ngờ tới chồng sách này lại nặng hơn nhiều so với lúc cậu thấy, mới đi đến chân tòa nhà lớn bên kia thì cậu đã thở không ra hơi, phải nghỉ ngơi một lát mới có thể đi tiếp được.

Cậu đứng trước thang máy đợi một hồi lâu, sau đó cửa thang máy vừa mở ra, cậu liền đối diện ngay với cái bản mặt cà lơ phất phơ của ai kia, trong ngực hắn cũng đang ôm một chồng sách nặng nề y hệt.

Lạc Hàn do dự năm giây, phản ứng đầu tiên là muốn chờ chuyến tiếp theo, nhưng ngẫm nghĩ lại một hồi, cậu dựa vào cái gì phải vì người này mà oan ức chính mình tiếp tục chờ đợi lâu như vậy? Còn làm như rất chột dạ vậy, chột dạ cái rắm chứ chột dạ.

Vì thế cậu điềm nhiên như không tiến vào thang máy, đứng song song với hắn.

Hai người trừng mắt nhìn đối phương.

“Sao cậu cũng đến đây chuyển sách thế? Đúng là xúi quẩy.”

“Làm như có mỗi cậu thấy xúi quẩy:)"

Càng xúi quẩy chính là, đích đến của bọn họ đều là phòng 405.

Lúc ra khỏi thang máy bọn họ không ai chịu nhường ai, Lạc Hàn lại ăn thiệt bởi thân hình yếu nhớt của mình, suýt chút nữa bị họ Tống kia chen lấn đến cả người lẫn sách tiếp xúc thân mật với sàn nhà lạnh lẽo luôn rồi.

Lúc đến phòng học cũng đã tương đối muộn, toàn bộ lầu bốn chỉ còn mỗi hai người bọn họ vẫn đang đi lại, sau khi chuyển ổn thỏa xong hai chồng sách, một ông cụ dọn vệ sinh đột nhiên gọi hai người bọn họ lại: “Này này này, hai bé trai bên kia ơi, đến đây giúp ông một tay với, giúp ông chuyển hai thùng giấy này đến gian phòng gần nhất ở phía đông nha.”

Cũng may mà hai bọn họ đều có tinh thần giúp người làm niềm vui, không nói hai lời liền mỗi người bê một thùng giấy lên, đi theo phương hướng chỉ tay của ông cụ.

“Cảm ơn nhiều cảm ơn các cháu nhiều nhé! Vậy ông tan làm đây! Cái eo già này của ông sắp không ổn rồi……”

Lạc Hàn phía trước, Tống Thiên Trạch phía sau, hai người lần lượt bước vào gian phòng đặt thùng giấy xuống.

Tống Thiên Trạch là một tên không quản được mồm mép, hiện tại không cà khịa Lạc Hàn một giây thì cả người hắn liền không thoải mái, nhất định phải đợi ngay lúc cậu khom lưng để lộ da thịt liền trêu ghẹo cậu hai câu, khiến sắc mặt Lạc Hàn càng lúc càng khó coi.

Trong phòng khá tối, đứng ngoài cửa thậm chí còn không thể nhìn thấy có người bên trong, cho nên thời gian vừa đến, bảo vệ liền đến khóa cửa, hoàn toàn không phát hiện ra bên trong vẫn còn hai sinh viên thân cao mét tám đang hí hoáy bê đồ.

Hai tên này cũng không biết gì sất, bảo vệ đã khóa cửa được 5 phút họ mới phát hiện ra mình đã bị nhốt ở bên trong.

“Mẹ nó, sao cửa lại khóa rồi? Bên ngoài có ai không? Mau đến mở cửa giúp với! Bên trong còn có người!” Tống Thiên Trạch liều mạng vặn tay nắm cửa, lớn giọng hét hai câu, đã không gọi được người tới trái lại khiến Lạc Hàn suýt chút nữa điếc luôn.

“Cậu có thể bình tĩnh trước được không, tôi đã thử gọi cho Tiểu Nặc,” Lạc Hàn nhét điện thoại vào trong túi, yếu ớt thông báo với hắn: “Không, không có tín hiệu.”

Tống Thiên Trạch ngay lập tức xem xét điện thoại trong tay mình, quả nhiên cũng không có tín hiệu, trong chớp mắt hắn rất muốn một cước đá phăng cánh cửa này đi, nhưng cho dù sắc hắn có lớn đến đâu cũng không có cái năng lực này, suy cho cùng cũng là cửa làm từ sắt, điểm nặng nhẹ này hắn đương nhiên hiểu.

Sau hơn mười mấy phút đấu tranh tư tưởng, hai người cuối cùng cũng mệt mỏi chấp nhận hiện thực tàn khốc này—

Không gian của gian phòng này thực sự quá eo hẹp chỉ toàn là thùng với thùng, để bảo trì khoảng cách lớn nhất, hai người chỉ có thể mặt đối mặt, mỗi người dựa vào một bên thùng ngồi trên đất.

Do chân của hai người quá dài nên cho dù có co lại hết cỡ cũng khó tránh khỏi đụng phải đối phương.

Bầu không khá là ngượng ngùng.

“Mỗi lần gặp phải cậu đều không có chuyện gì tốt.” Sau khi mắt đã hoàn toàn thích ứng với bóng tối, Tống Thiên Trạch dùng dằng oán giận một câu.

Lạc Hàn chán ghét liếc hắn một cái, “Nhờ ơn ai hả, nếu cậu không nói những lời cợt nhả chọc tức người khác thì chúng ta đã rất nhanh ra ngoài rồi, còn cần ở đây mắt to trừng mắt nhỏ chắc.”

Tống Thiên Trạch hừ cười: “Tôi là mắt to.”

Lạc Hàn phản đối: “Điêu ngoa, cậu là mắt nhỏ.”

“Hừ, ai điêu ngoa, không tin lại đây so thử đi,” Tống Thiên Trạch không phục trợn mắt chỉ vào mình, thẳng tắp nhìn cậu, “Nhìn thấy không, đây mới gọi là mắt to.”

Lạc Hàn đã triệt để bị hắn chọc cười, cậu không nể nang gì mà cười phá lên, “Này, cậu trẻ trâu vừa thôi chứ Tống Thiên Trạch, cậu thật sự chỉ mới lên ba thôi có đúng không? Cậu chắc là mình lên đại học chứ không phải lên mẫu giáo đó chứ?”

Tống Thiên Trạch cũng ý thức được bản thân hiện tại đang ấu trĩ đến mức nào, hắn khoanh hai tay trước ngực ngả về sau, “Cậu mới lên ba đó.”

Hai người lại trải qua một tiếng đồng hồ ngượng ngùng trong không gian nhỏ khép kín này.

Lạc Hàn đã hao tổn trí lực và thể lực cả ngày hôm nay, bốn phía lại yên tĩnh như thế, không lâu sau mí mắt cậu đã bắt đầu đánh nhau, đầu thì ngả trước nghiêng sau như gà mổ thóc.

Mắt Tống Thiên Trạch vẫn luôn đảo loạn xung quanh nhưng vẫn phát hiện ra người đối diện đang gật gà gật gù, hắn vội vã nhìn thời gian trên điện thoại.

Mới chín giờ vậy mà đã bắt đầu buồn ngủ rồi à, đúng là chả có chút phù hợp với tác phong của sinh viên đại học gì hết.

Hắn bây giờ lại đang tràn trề tinh thần, chẳng những ngồi không yên mà trong lòng cũng không bình tĩnh nổi, không tìm chút gì đó để làm, để nói thì hắn sẽ chết vì chán mất thôi.

Thế nhưng ở đây có gì? Ngoại trừ muỗi thì chính là đống thùng giấy rách nát kia, cũng chỉ có mỗi Lạc Hàn là sinh vật sống có thể lăn qua lộn lại giao lưu với hắn.

Vì thế hắn nghiêng người về phía trước, hai khuỷu tay chống lên đầu gối, ngẩng cổ nhìn Lạc Hàn đang ngủ gật, “Cậu nói cậu xem, đã bảo là tôi ghét gay, chính là nói tôi và cậu vĩnh viễn cũng không thể chung sống hòa bình được. Tôi cũng đã nói rõ rành rành như thế, cậu chỉ cần chủ động chuyển khỏi phòng 303 hoặc là đổi phòng ký túc với người khác là được rồi mà, điều đó chẳng phải là tốt cho cả cậu, cả tôi và mọi người hay sao? Vì sao cứ nhất định phải tìm ngược cho mình vậy? Cậu lại đánh không thắng tôi, tôi thật sự không hiểu tên nhóc nhà cậu rốt cuộc là đang chấp nhất cái gì, xương cốt cậu thật sự cứng cáp thế ư?”

Thấy Lạc Hàn có vẻ như đã thật sự ngủ rồi, hắn liên tục tuôn ra một tràng nhưng cũng không lay được người dậy, Lạc Hàn vẫn một mực nhắm mắt ngủ say, đầu cậu gật gà gật gù.

Ngoài cửa sổ, ánh sáng mặt trăng nhu hòa chiếu vào gian phòng, chiếu lên chóp mũi Lạc Hàn; chiếu lên lông mi cong vút và dài như lông vũ của cậu, tạo nên một bóng râm nhỏ dưới mí mắt cậu.

Tống Thiên Trạch phải thừa nhận rằng nam sinh này lớn lên thật sự rất đẹp, còn xinh đẹp hơn cả mấy nữ sinh mà hắn đã từng gặp qua, gương mặt tinh xảo hoàn hảo giống hệt búp bê sứ, chân thì vừa dài vừa thon gần như bằng với cánh tay của hắn luôn.

Không có lời hồi đáp đối với Tống Thiên Trạch mà nói là một chuyện cực kỳ dằn vặt hắn, đặc biệt là lúc cần ai đó trả lời hắn như bây giờ.

Hắn không muốn để Lạc Hàn an tâm say giấc, vì thế hắn nhổm dậy, dịch với phía trước hai bước, ngồi xổm trước mặt Lạc Hàn, áp mặt mình tới gần, nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên, “Hỏi cậu đó búp bê Lạc, cậu nói coi rốt cuộc là cậu muốn thế nào, có phải là không muốn rời đi không? Tôi thật sự không hiểu nổi, chẳng phải cậu cũng rất ghét rất phiền chán tôi sao, nếu vậy sao còn phải tự chuốc lấy nhục kiên trì đến cùng chứ?"

Lạc Hàn vẫn như cũ không có chút phản ứng nào.

Cũng không biết người này sao lại có thể ngủ say như vậy, sao lại có thể ngủ được với tư thế khó chịu này.

Thực ra thì bản thân hắn cũng biết rõ hắn hoàn toàn không tìm được lời nào để nói, cũng chỉ vì bản thân quá nhàm chán mà thôi.

“Đừng ngủ nữa búp bê Lạc, không hiểu sao cậu có thể ngủ được luôn á,” Tống Thiên Trạch không nhịn được sáp mặt lại gần chút nữa, “Nói cho tôi biết là cậu muốn gì đi, rốt cuộc là vì sao lại bướng bỉnh như vậy, cậu nói đi.”

Lạc Hàn vẫn không có phản ứng mà gật gà gật gù.

“Không phải chứ cậu đừng ngủ gật mà, nói chuyện với tôi đi. Cậu nói đi, cậu nếu……”

Giọng nói của hắn đột ngột im bặt trong không trung.

Bởi vì môi của Lạc Hàn không hề báo trước mà dán lên……

Tác giả có lời muốn nói:

Chó lớn:????

Chó lớn:!!!!