Thẳng Nam Bạn Cùng Phòng Bị Mỹ Nhân Thụ Gay Rồi!

Chương 18: Mau đưa tay cậu cho tôi



Vì sao lại không buồn nôn? Lẽ ra phải buồn nôn mới đúng!

Cậu ta là gay! Gay ghê tởm! Gay chết tiệt! Tỉnh táo lại đi Tống Thiên Trạch!

"Phía trước là trạm công viên trò chơi Trường Thanh, mời các vị hành khách chuẩn bị xuống trạm."

Cửa vừa mở ra, Tống Thiên Trạch liền dẫn đầu bước ra từ trong dòng người luân chuyển, kết quả vì dáng người quá cao, đầu 'bang' một tiếng đụng phải khung cửa, còn bị ba người kia cười nhạo nửa ngày.

Trường Thanh cuối tuần vô cùng náo nhiệt.

Đâu đâu cũng là trẻ nhỏ.

Hoặc là mẹ mang theo con nhỏ đến, hoặc là ba và mẹ cùng nhau đưa con nhỏ đến.

Trong tay trẻ nhỏ còn cầm theo một cây kẹo bông gòn, cả miệng đều dính đầy đường.

Tống Thiên Trạch đột nhiên nhớ tới mình lúc ba tuổi.

Ba mẹ dẫn theo hắn và chị cùng đến công viên trò chơi chơi, khi đó hai chị em hắn cũng mỗi người cầm một cây kẹo bông gòn thế này.

Chỉ là sau khi mẹ ly hôn rời khỏi nhà, hắn cũng chưa từng đến công viên trò chơi thêm lần nào nữa.

Hắn không nhớ hắn đã đứng đây phát ngốc bao lâu, đợi đến khi lấy lại tinh thần thì đã không nhìn thấy bóng dáng ba người kia đâu nữa.

Hắn móc điện thoại ra nhìn một cái, Lạc Hàn đã gọi cho hắn rất nhiều cuộc, còn gửi rất nhiều tin nhắn WeChat cho hắn.

[Búp bê Lạc: Tống Thiên Trạch cậu đâu rồi? Sao vừa chớp mắt một cái đã không thấy người đâu vậy?]

[Búp bê Lạc: Sẽ không phải giận dỗi rồi bỏ về trước đó chứ?]

[Búp bê Lạc: Tiểu Nặc và Lý Hàng sau khi chơi xong con lắc xoay cũng không biết đã chạy đi đâu rồi (/Xấu xổ)]

[Búp bê Lạc: Cậu có còn ở Trường Thanh không đấy? Hay là lọt xuống hố xí rồi?]

[Búp bê Lạc: Mẹ nó, cậu không xảy ra chuyện gì đó chứ? Sao còn chưa rep tin nhắn?]

[Búp bê Lạc: Cậu mà còn không trả lời tin nhắn của tôi tôi sẽ đến phòng phát thanh đăng thông báo tìm trẻ lạc đó, cậu đừng dọa tôi]

["Búp bê Lạc" vỗ vỗ "Quỳ xuống gọi ông nội Tống"]

["Búp bê Lạc" vỗ vỗ "Quỳ xuống gọi ông nội Tống"]

Tống Thiên Trạch trực tiếp gọi điện thoại qua cho cậu.

Lạc Hàn bên kia vừa nhìn thấy hiển thị cuộc gọi tới, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng buông xuống, "Alo Tống Thiên Trạch, tôi đang ở bên con lắc xoay, Tiểu Nặc và Lý Hàng đều đang ở đây, cậu tới đây đi."

"Biết rồi, tôi nhìn thấy các cậu rồi. Từ sáng tới tối cứ lải nhải dong dài như mẹ chồng có phiền hay không......"

Hắn bước nhanh đến trước mặt ba người bọn họ.

Hà Tiểu Nặc và Lý Hàng thở hồng hộc đỡ nhau, người này còn kiệt quệ hơn người kia.

Tống Thiên Trạch khinh thường cười nhạo bọn họ: "Không phải chỉ là con lắc xoay thôi sao? Có đến nỗi khoa trương như vậy không?"

"Thiệt mẹ nó đứng nói không thì không đau lưng nha Tống Thiên Trạch, mày biết cái con lắc nát này có thể lắc tới độ cao bao nhiêu không! Mạng của tao cũng sắp bị nó lắc bay mẹ luôn rồi......"

"Nhiêu đó thì nhằm nhò gì, đàn ông con trai mới không sợ những thứ ấu trĩ này."

Tống Thiên Trạch không phải thật sự không sợ, mà là hiểu của hắn đối với công viên trò chơi cực kỳ hạn hẹp, chỉ dừng lại ở cấp độ vòng quay ngựa gỗ mà thôi, những thứ kích thích hơn một chút hắn xưa nay chưa từng chơi thử qua lần nào.

Lạc Hàn muốn nhân cơ hội lợi dụng lòng háo thắng của hắn một chút, liền dùng phép khích tướng kích thích hắn: "Vậy chúng ta đi chơi tàu lượn siêu tốc đi, thế nào, sẽ không sợ đó chứ?"

Nghe thấy bốn chữ 'tàu lượn siêu tốc' này, chân hai người vừa mới bước xuống từ con lắc xoay liền mềm nhũn xuống.

Lý Hàng: "??? Gan của Lạc Hàn cậu to vậy sao? Tôi cảm thấy tôi cần phải nghiêm túc làm mới lại hiểu biết về cậu một lần nữa."

Hà Tiểu Nặc: "Đừng đừng đừng tiểu Hàn Hàn, hai người bọn tôi mà ngồi tàu lượn siêu tốc tiếp là sẽ bay về trời luôn đó, hai người các cậu đi đi hai người các cậu đi đi, tôi và Hàng tử tới tiệm trà sữa bên cạnh nghỉ ngơi một chút, các cậu chơi xong nhớ hú bọn tôi một tiếng nhá."

Lạc Hàn huých bả vai Tống Thiên Trạch, "Cậu thì sao, dám không?"

"Nực cười, có gì mà không dám hả? Ngồi thì ngồi."

"Là cậu nói đó nha, đến lúc đó đừng có bị dọa khóc kêu cha gọi mẹ đấy."

"Câu này phải là tôi nói với cậu mới đúng đó."

"Đây lại không phải lần đầu tôi ngồi, mỗi lần đấn công viên trò chơi tôi đều ngồi tàu lượn siêu tốc một lần, sao tôi sợ được chứ? Trái lại là cậu đó......"

"Tôi lần đầu ngồi thì thế nào? Tôi mới không sợ. Cậu đừng nhiều lời nữa, mau đi đi."

Tống Thiên Trạch từ trước tới giờ chưa từng ngồi tàu lượn siêu tốc, bởi vì hắn có một chướng ngại tâm lý vẫn luôn khó mà vượt qua nổi -

Sợ độ cao.

Nhưng mặt mũi của đàn ông lớn hơn trời, hắn cảm thấy mình không có cách nào nói 'không dám' trước mặt Lạc Hàn cả, cứ coi như là sợ độ cao hắn cũng phải vượt qua cho bằng được.

Độ xong một kiếp này, ba chữ 'Tống Thiên Trạch' sẽ được mạ vàng! Tống Thiên Trạch hắn sắp thành tiên rồi! Xông lên!

Chỗ ngồi của Lạc Hàn và hắn là ở cùng một khoang.

Cậu vẫn luôn quan sát phản ứng của Tống Thiên Trạch.

Đang lúc tàu lượn đang chầm chậm lên tới chỗ cao nhất, cậu nhìn thấy thái dương Tống Thiên Trạch rịn ra hai giọt mồ hôi, hai phiến mồ hôi mỏng mất kiểm soát mà run rẩy, biểu cảm gương mặt của hắn hết sức cứng ngắc.

Lạc Hàn chẳng mảy may sợ sệt chút nào cười cười với hắn, "Ù ôi, đại hotboy đây là bị làm sao vậy, chẳng phải nói không sợ sao, sao dáng vẻ lại như sắp chịu tra tấn thế kia?"

Tống Thiên Trạch ngấm ngầm chịu đựng nhắm chặt mắt lại, gần như rít từ trong kẽ răng ra một câu: "......Câm miệng."

Lạc Hàn bây giờ chính là điển hình của cười trên nỗi đau của người khác.

Cuối cùng cũng có thể khiến họ Tống ăn thiệt một lần.

"Hiện tại chúng ta đang ở điểm cao nhất, sắp xuống dốc tới nơi rồi đó, chuẩn bị cho tốt đi hen."

Lạc Hàn có lòng tốt nhắc nhở nhỏ nhẹ bên tai hắn chẳng những không khiến hắn chuẩn bị tâm thế cho tốt mà còn khiến hắn càng thêm căng thẳng.

Tống Thiên Trạch thử mở mắt ra một khe hở nhỏ, sau khi ý thức được bản thân bây giờ đang ở độ cao nào, ngay lập tức nhắm mắt trở lại.

Cái.....cái độ cao này mà đi xuống, thật sự sẽ chết người đó!

Người trên tàu lượn siêu tốc đều ngừng hô hấp, nghênh đón khoảnh khắc tuy sinh hãi nhưng lại không kém phần kích thích đến, chỉ có một mình Lạc Hàn là điềm nhiên như không, thậm chí còn muốn lấy điện thoại ra chụp ảnh, selfie, quay video gì gì đó.

Có điều vừa rồi cậu nhanh tay lẹ mắt, đã chụp được dáng vẻ chật vật nhất của Tống nào đó, hiện giờ đang chuyên tâm hưởng thụ.

Tàu lượn siêu tốc dừng lại một chút, sau đó lấy tốc độ nhanh nhất lao từ trên cao xuống, kèm theo một mảnh tiếng hét thảm thiết.

Tống Thiên Trạch cảm giác đầu, thân thể và tứ chi của mình đã triệt để bị tháo rời ra mỗi đứa một phương rồi.

Hắn nghiêm túc nghi ngờ nơi này không phải công viên trò chơi gì đó, mà là công cụ tra tấn người a a a! Tạo nghiệp mà!

Lạc Hàn chơi đến vô cùng vui vẻ, cũng học theo mọi người la hét om sòm.

Ý thức còn sót lại duy nhất của Tống Thiên Trạch là người ngồi bên cạnh, vì thế hắn cũng kéo căng cổ họng hét lớn: "Lạc Hàn! Lạc Hàn! Mau đưa tay cậu cho tôi!"

Tàu lượn siêu tốc không khiến Lạc Hàn choáng váng, một câu Tống Thiên Trạch gân cổ hét này lại khiến cậu choáng váng cả người.

Lạc Hàn duỗi tay đến trước mặt hắn, cố gắng hết sức khiến âm lượng của mình lấn át tiếng gió đang gầm rú, "Cậu muốn làm gì?"

Tống Thiên Trạch không dám mở mắt ra, hắn lung tung tìm tòi trước ngực mấy lần, cuối cùng cũng tìm thấy tay của Lạc Hàn, hắn một phen bao chặt lấy tay cậu trong lòng bàn tay mình.

Tay Tống Thiên Trạch rất lớn, *kinh lạc phân minh rất đẹp mắt, hơn nữa còn có thể bao bọc trọn bàn tay của cậu, khiến người ta rất có......cảm giác an toàn.

(*) Kinh lạc là đường khí huyết vận hành trong cơ thể, đường chính của nó gọi là kinh, nhánh của nó gọi là lạc, kinh với lạc liên kết đan xen ngang dọc, liên thông trên dưới trong ngoài, là mạng lưới liên lạc toàn thân.

Lạc Hàn mới phát hiện ra lòng bàn tay của hắn vẫn luôn ứa mồ hôi lạnh.

"Tôi nói này Tống Thiên Trạch, không phải là cậu sợ độ cao đấy chứ!"

"Cậu mẹ nó đánh......"

Chữ 'rắm' còn chưa kịp hét ra, tàu lượn siêu tốc đã lượn qua một khúc cua mới, đến với một điểm cao đáng sợ khác.

Tống Thiên Trạch sợ hãi đến cực điểm, mạng của hắn cũng sắp mất tới nơi rồi, cái gì cũng không quản nổi nữa, mặt mũi gì đó cũng không cần nữa, đều biến mẹ nó hết đi.

Trước khi tàu lượn siêu tốc lại lần nữa lao xuống, hắn cấp tốc mở bàn tay kia ra, năm ngón tay chen vào khe hở của năm ngón tay Lạc Hàn, sau đó gắt gao nắm chặt lại.

Cách nắm như vậy có thể giảm bớt rất lớn mức độ sợ hãi trong lòng hắn.

Sau đó, Lạc Hàn liền tự động che đậy những thanh âm ồn ào ầm ĩ ngoài kia, chỉ có thể nghe thấy tiếng thình thịch mất kiểm soát của trái tim mình.

Cậu xưa nay chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày có thể nắm tay mười ngón giao nhau với Tống Thiên Trạch.

Tuy......dưới loại tình huống có hơi buồn cười này.

Tàu lượn siêu tốc đã lượn qua bao nhiêu khúc ngoặt Lạc Hàn cũng không rõ.

Không muốn đếm nữa, cũng không muốn quan tâm nữa.

Trong mắt cậu chỉ còn lại mười ngón tay đan nhau của cậu và Tống Thiên Trạch.

Sau khi kết thúc.

"Khụ khụ khụ! Khụ khụ khụ! Ọe -"

Lạc Hàn vỗ vỗ lưng hắn, lấy khăn giấy đưa cho hắn lau miệng, "Sao không nói trước với tôi là cậu sợ độ cao, sắp chết tới nơi rồi mà còn sĩ diện......"

Cậu không ngờ tới phản ứng của Tống Thiên Trạch sẽ lớn như vậy, từ lúc xuống tới giờ vẫn không ngừng nôn khan.

Hà Tiểu Nặc và Lý Hàng vốn muốn nhân cơ hội này cười vào mặt hắn một phen, nhưng nhìn thấy dáng vẻ chật vật hiện giờ của hắn, thật sự không đành lòng.

Lạc Hàn xem như là rõ rồi, người này dù cho có tự làm khổ chính mình cũng không muốn bị mất mặt.

Tống Thiên Trạch đẩy Lạc Hàn ra, "Đừng quản tôi, ông đây không sao......" Kết quả chưa đi được hai bước đã suýt té sml, may mà Lạc Hàn kịp thời đỡ lấy nên hăn mới ổn định được.

Lạc Hàn cúi đầu nói với hai người kia: "Như vầy đi, trời cũng không còn sớm nữa, các cậu ngồi tàu điện ngầm về trước đi. Tống Thiên Trạch giao cho tôi."

Hà Tiểu Nặc lo lắng nói: "Tiểu Hàn Hàn, một mình cậu ổn không đấy? Thật sự không cần tôi và Hàng tử giúp sao?"

"Các cậu về trước đi, thật ra chuyện hôm nay cũng trách tôi, tôi phải chịu trách nhiệm với cậu ta." Lạc Hàn nói.

Tống Thiên Trạch liều mạng ho khan, thấp giọng lầm bầm một câu: "Ai mẹ nó cần cậu chịu trách nhiệm......"

"Vậy được rồi, tôi và Hàng tử về trước nhé, có việc gì cứ gọi điện thoại cho bọn tôi."

Lạc Hàn kéo Tống Thiên Trạch tới một băng ghế dài đặt hắn ngồi xuống, cậu cởi áo khoác ra đắp lên người hắn.

Đầu Tống Thiên Trạch đau như búa bổ, môi phát khô, không còn tí sức lực nào dựa vào người Lạc Hàn, trọng lượng cả người hắn gần như đều đè lên người cậu.

Lạc Hàn sờ thử trán hắn một cái, sao lại nóng như vậy!

Cậu vội vã gọi taxi, gian nan kéo hắn lên xe, để Tống Thiên Trạch dựa vào bả vai cậu ngủ một lúc.

"Bác tài, đến tiệm thuốc cách đại học E gần nhất, càng nhanh càng tốt."

"Được, vậy đến cổng bắc nhé, ở đó có một tiệm."

"Phiền chú rồi."

Tống Thiên Trạch cảm thấy bản thân như sắp cháy khét tới nơi, mỗi một tế bào trên người đều giống như bị đốt qua một lần, bất cứ lúc nào cũng muốn đẩy hắn đến cái chết.

Hắn dán gương mặt nóng bỏng lên cần cổ mát lạnh của Lạc Hàn, cuối cùng cũng coi như tìm thấy được chút nhiệt độ thấp, không nhịn được lớn gan cọ cọ, phát ra một tiếng rên nhẹ mang theo ý tứ khẩn cầu thô kệch, "......Sờ tôi."

Trái tim Lạc Hàn bỗng chốc hẫng một nhịp, cả người cứng đờ không dám động đậy.

Cậu không dám tin những gì vừa nghe thấy.

"Tôi cho cậu......sờ tôi." Tống Thiên Trạch nén giọng lặp lại một lần nữa.

Thấy Lạc Hàn không có phản ứng, hắn dứt khoát túm lấy cổ tay của Lạc Hàn, đặt lòng bàn tay cậu lên mặt mình. Dừng lại mấy giây, lại trượt xuống cằm, đến yết hầu rồi đến xương quai xanh, lại trăn trở quay lại bên tai, hắn không ngừng tham lam hấp thụ cảm giác mát mẻ trên khối da thịt nhỏ bé này.

Dường như không còn khó chịu mấy nữa, hắn chậm rãi an phận lại.

Lần này, đổi lại là Lạc Hàn sắp bị đốt cháy tới nơi.