Tháng Năm Trôi Mới Biết Hạ Dài

Chương 3





✦SUMMER PLAYLIST✦

03 – Summer is for falling in love

[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]

♫ 'Cause nothing ever changes the fact

That summer is for falling in love ♫



Đám nhóc trèo lên trên tầng ba, đẩy cửa ra ngoài ban công.

Chạng vạng ngày hè, ánh tà dương màu tím vàng vô cùng công bằng mà bao phủ lấy cả Phong thị, vừa dát thêm vẻ lấp lánh cho những tòa nhà cao tầng bên kia bờ sông, vừa tô điểm thêm cho những mảnh ngói vỡ ở chốn nội thành cũ.

Bên trên chứa đựng cả một thế giới khác hẳn so với tầng dưới.

Từng căn nhà san sát nối đuôi nhau, đứng chen chúc, nóc nhà này lại kề bên nóc nhà khác. Một căn gác bất hợp pháp nối liền hai bên dãy nhà nơi ngõ nhỏ với nhau, tạo thành nóc nhà có đường đi tiện lợi nhất thế giới.

Bọn nhóc cứ y như đám khỉ xuống núi, nhanh nhẹn chạy nhảy khắp nơi, từ nóc nhà đây nhảy sang bên nóc nhà đối diện, đùa nghịch giữa những tấm ga trải giường được phơi khô dưới nắng ấm mặt trời.

Lâm Tri Hạ thoạt nhìn thì gầy gò ốm yếu, nhưng khả năng chạy nhảy lại chẳng thua kém gì trẻ con địa phương. Vì chưa quen địa hình nên cậu đi sau cùng, nhưng vẫn không hề bị tụt lại so với cả đám.

Khoảng cách lớn nhất rộng chừng hai mét – không phải điều gì dễ dàng cho một đứa nhóc choai choai nhảy qua. Lâm Tri Hạ đứng ở một bên nóc nhà nhìn xuống. Từ tầng ba, con hẻm không ánh đèn đường dưới hoàng hôn trông như một cái khe sâu không thấy đáy.

"Haha, cậu ta không qua được kìa!" Một đứa trẻ đứng đối diện cười khúc khích.

"Tiểu Hạ, đừng cố quá." Tôn Minh Châu hét lớn, "Cậu xuống tầng vòng qua là đến nơi. Bọn tớ chờ cậu."

Lâm Tri Hạ kéo cổ áo phông lên lau mồ hôi trên mặt, lùi về phía sau vài bước. Khuôn mặt non nớt của thiếu niên tràn đầy quyết tâm, cậu nhíu mày, đôi mắt mèo lóe lên vẻ quật cường.

Lâm Tri Hạ lao lên, hai chân nhịp một cái nơi mép nóc nhà rồi nhảy sang.

Áo phông màu trắng rộng thùng thình tung bay, cơ thể thon dài dẻo dai duỗi ra. Thiếu niên hệt một chú mèo trắng nhanh nhẹn, vượt qua khe núi khó khăn của cuộc đời để rồi tới được bờ bên kia.

Hai chân đáp xuống nóc nhà đối diện, cậu lộn nhào một cú, ổn định lại thân mình.

Bọn trẻ vỡ òa trong tiếng hoan hô nồng nhiệt.

"Cậu đã làm được, Lâm Tri Hạ!" Tôn Minh Châu kéo Lâm Tri Hạ dậy, "Không nhìn ra được cậu còn có chút kĩ năng đấy. Về sau bọn tớ có thể dẫn cậu đi chơi cùng rồi!"

Khuỷu tay Lâm Tri Hạ rách một lớp da mỏng, rớm máu.

Cậu lấy áo phông lau mặt, không để tâm mà nở nụ cười.



Đám nhỏ chưa chi đã băng qua hơn nửa phần khu Bắc, chẳng mấy chốc, con sông sóng nước lấp lánh chợt hiện ra ở phía trước mặt.

Ở nơi sông Kim đổ ra sông lớn có một mảnh đất trống hình tam giác, là quảng trường văn hóa của xã Vĩnh Lạc, đồng thời là thánh địa cho các thiếu niên khu Bắc và khu Nam ẩu đả.

Bọn trẻ chọn một chỗ có góc nhìn đẹp trên nóc nhà, từ trên cao đón xem cảnh rồng và hổ tranh đấu.

Tôn Minh Châu đảm nhận vai trò làm bình luận viên, giải thích trận đấu cho Lâm Tri Hạ. Nào thì bên kia là người của anh Sài, bên này là đám Trương Tiểu Thiên, cô nhóc còn nhớ hơn cả sách giáo khoa mình học.

Trước đây Lâm Tri Hạ đã từng sống ở chốn giao nhau giữa thành thị – nông thôn mạn phía Bắc của Phong thị, cậu đã xem qua cảnh kéo bè kéo lũ đánh nhau rất nhiều lần nên chẳng thấy mới mẻ gì cho cam. Bên Vĩnh An đánh đấm cũng không độc đáo hơn là bao, chỉ đơn giản là một nhóm người trẻ tuổi xông tới, hết nện lên mũi lại đá xuống bụng, chẳng theo một thế võ nào cả. Lâm Tri Hạ còn thấy có người cắn lỗ tai đối phương, đây là ăn chưa đủ no sao?

Nếu có gì đó khác biệt thì hẳn là mọi người đều đánh nhau bằng tay không, vô cùng văn minh. Cũng không rõ ấy có phải là quy định ẩu đả của người dân nơi đây hay không nữa.

Tôn Minh Châu nói: "Lão đại bên khu Nam bảo, ở Vĩnh An muốn đánh nhau thì nghiêm cấm dùng vũ khí, dao, côn, gạch gì đó đều cấm tiệt sử dụng, bằng không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Cậu cứ nhìn bọn họ đánh nhau ác liệt vậy thôi nhưng thật ra chẳng có vấn đề gì hết..."

Bỗng dưng, một cậu thanh niên chợt dùng hành động thực tế để phản bác lại những lời của Tôn Minh Châu. Cậu ta lôi viên gạch lót chậu hoa từ bên cạnh, đập một phát vào đầu đối thủ.

Đối phương trợn trừng mắt, ngã nhào xuống đất.

Chỉ cần một gạch này thôi là hoàn toàn có thể thay đổi cục diện cả trận đấu.

Một nửa quân bên Trương Tiểu Thiên khiêng người bị thương ra ngoài, nửa còn lại thì bùng cháy, đuổi đánh đám người anh Sài tới cùng.

Anh Sài – đầu lĩnh thấy tình hình không ổn, vội sai người che chở tên dùng gạch ở phía sau. Một bên đuổi tới, một bên rút lui.

"Cái tên đánh người kia là em vợ của anh Sài." Tôn Minh Châu cười lạnh, "Theo quy định, cậu ta sẽ bị giao cho bên Trương Tiểu Thiên trừng phạt."

Phía anh Sài hiển nhiên không muốn nộp người.

Ngay lúc đôi bên đang tranh chấp kịch liệt, một bóng hình từ nhóm Trương Tiểu Thiên lao vọt tới, nhanh như tên bắn lẫn vào trong đám đông. Bất cứ nơi nào người ấy lướt qua, ai ai cũng ngã xuống như rơm rạ, tiếng kêu thảm thiết vang vọng cả một vùng.

Đám Lâm Tri Hạ còn chưa kịp nhìn rõ, đã thấy bóng dáng nọ từ trong biển người bước ra.

Đó là một thiếu niên mặc áo đen thon gầy, tuy không quá cao nhưng chân tay lại vô cùng dài, nhìn từ xa nom hệt như thân cây trúc. Một tay thiếu niên cầm ống thép, tay kia tàn nhẫn kéo lê cậu em vợ, bộ dáng nom cứ y như chó sói vồ mồi.

Chỉ là một đứa nhóc đương tuổi mới lớn nhưng không ai dám bén mảng lại gần hắn trong bán kính năm mét.

Trước ánh mắt đổ dồn của mọi người, thiếu niên áo đen lôi thanh niên cao hơn mình hẳn một cái đầu đến bờ sông rồi nhảy lên, đạp vào ngực thanh niên nọ, đoạn xoay người một trăm tám mươi độ tung cú đá chí mạng, mu bàn chân đập vào mặt thanh niên kia.

Không kịp nói lời nào, thanh niên cứ thế bị đá xuống sông Kim.

Nói là sông nhưng thật ra vào mùa khô sông Kim chỉ là một con kênh thối hoắc. Giờ đang mùa mưa, nước sông đục ngầu cuồn cuộn chảy từng dòng.

Thanh niên kia vùng vẫy giữa dòng nước kêu cha gọi mẹ, phía anh Sài vội vàng tìm cách cứu giúp. Mà thiếu niên nọ cứ thế đứng bên bờ sông, lộ vẻ cao ngạo, chẳng mảy may quan tâm.

Lâm Tri Hạ bị cận nhẹ, thiếu niên đằng xa lại quay lưng về phía ánh sáng nên cậu chỉ mơ hồ trông thấy đôi mày kiếm, hốc mắt sâu, da dẻ trắng nõn của hắn.

"Mẹ nó!" Tôn Minh Châu khẽ hô, "Bộ không muốn để người ta sống nữa hay sao!"

Lời này của cô đã nói lên tiếng lòng của đám trẻ trên nóc nhà.

Thiếu niên mặc áo đen cúi người nhặt ống thép, đột nhiên quay đầu nhìn về phía nóc nhà. Bọn nhỏ đồng loạt giật bắn ra sau như bị bỏng.

"Nhanh lên, chạy mau!" Tôn Minh Châu kéo Lâm Tri Hạ, "Thịnh Lãng phát điên rồi, tuyệt đối đừng để hắn ta chú ý tới!"

Trong cơn hốt hoảng, Lâm Tri Hạ chỉ thoáng thấy một mảnh xanh biếc mờ ảo, rồi lơ mơ bị người ta túm đi mất.



"Thịnh Lãng, tên điên nổi tiếng nhất khu phía Nam." Tôn Minh Châu nói với Lâm Tri Hạ, "Đầu óc tên này có vấn đề, cực kì điên dại luôn, mỗi lần đánh nhau đều như không muốn sống nữa ấy. Nếu cậu lỡ đụng phải Thịnh Lãng trên đường thì nhớ né xa ra, tuyệt đối đừng chọc phải hắn."

"Anh ta dễ bị khích đến thế sao?" Lâm Tri Hạ hỏi.

"Nhiều người mới liếc mắt nhìn một cái đã bị hắn ta đánh kia kìa." Tôn Minh Châu rất nghiêm túc, "Hắn ta lớn hơn bọn mình một tuổi, nhưng sau khai giảng mới vào năm nhất thôi. Nghe bảo người chưa thành niên giết người thì không phạm pháp, cho nên Trương Tiểu Thiên rất thích đem hắn đi đánh nhau. Ba hắn mở nhà nghỉ, bình thường cũng chẳng quản chuyện của hắn lắm."

"Tớ còn tưởng anh ta học cấp Ba cơ."

Tôn Minh Châu đáp: "Cậu nhìn xa nên không thấy rõ thôi. Thật ra hắn là con lai, ba hắn là người nước ngoài, cho nên hắn cao hơn hẳn người khác một cái đầu, sức lực cũng rất kinh khủng."

"Người nước ngoài mà đi mở nhà nghỉ ở xã chúng ta hả?" Không ngờ cái chỗ chết dí như Vĩnh An này vẫn được quốc tế hóa đến vậy.

"Làm gì có!" Tôn Minh Châu phì cười, "Thịnh Lãng là con hoang, mẹ của hắn hồi đi làm công trong nội thành có thai với người nước ngoài. Ba hắn không phải là ba ruột. Sau đó mẹ hắn chạy theo người đàn ông khác, ba hắn mỗi khi uống rượu đều rất thích đánh hắn. Thịnh Lãng tức nên hay đi choảng đứa khác, nói chung cả nhà hắn đều là biến thái hết."

Tôn Minh Châu chợt nhớ ra điều gì, rít một hơi như bị đau răng: "Không đúng... Hình như Thịnh Lãng cũng học ở Cửu Trung đấy!"

Lâm Tri Hạ kinh ngạc: "Thành tích của anh ta tốt lắm hở?"

"Đạt yêu cầu đã là tốt lắm rồi." Tôn Minh Châu trợn mắt, "Thế nhưng hắn ta chơi thể thao rất giỏi, là thành viên trong đội tuyển bơi thanh, thiếu niên của tỉnh đấy, cho nên được Cửu Trung đặc biệt tuyển vào. Hầy, về sau ở trường đụng phải hắn, cậu nhớ tránh xa ra nhé."



Kì nghỉ hè vừa bắt đầu, còn một khoảng thời gian nữa mới đến khai giảng, Lâm Tri Hạ không lo xa đến thế.

Lâm Tri Hạ nhận được rất nhiều tài liệu từ giáo viên bên trường Cửu Trung, mỗi ngày ngoài việc đưa cha đi làm thì cậu đều ở nhà làm bài.

Cậu vẫn còn quá nhỏ, không dễ dàng tìm được việc bán thời gian trong hè. Cũng nhờ Tôn Minh Châu quen biết rộng, thông qua chú mình tìm được cho Lâm Tri Hạ việc giao hàng tại một trạm bán sữa.

Mỗi ngày khi trời mới vừa tờ mờ sáng, Lâm Tri Hạ lại đạp chiếc xe ba bánh nhỏ, mang theo một thùng sữa tươi, đi khắp ngõ lớn ngõ nhỏ nơi xã Vĩnh An.

Đường ở xã Vĩnh An phức tạp cứ như mê cung, các công trình xây dựng bất hợp pháp tạo ra rất nhiều ngõ cụt.

Làm được hai ngày, Lâm Tri Hạ tự vạch cho mình con đường nhanh và tiện lợi nhất trên bản đồ quy hoạch, tuy nhìn thì dài hơn lộ trình mà người ở trạm sữa chỉ cho cậu, nhưng thật ra lại tiết kiệm được hơn nửa tiếng đồng hồ.

Giao xong sữa, Lâm Tri Hạ sẽ mua sữa đậu nành nóng và bánh quẩy mới chiên xong ở một tiệm bán đồ ăn sáng, rồi về nhà dùng bữa với Lâm An Văn.

Người dân Vĩnh An cũng dần thân quen với cậu nhóc đẹp trai ấy. Dù nắng hay mưa, cậu đều có mặt đúng giờ, bình sữa nào cũng được lau chùi sạch sẽ.

Vào một ngày hè nóng bức hơn thường, gió buổi sáng sớm vẫn mát mẻ như trước, Lâm Tri Hạ đạp xe ba bánh, khéo léo vượt qua những hố bê tông trên đường. Bình sữa trong thùng kêu vang, trên tai nghe cậu đeo còn phát một bài luyện nghe tiếng Anh.

Chính vì lẽ ấy, cậu không chú ý tới tiếng đuổi mắng phát ra từ bên cạnh.

Khi thiếu niên mặc áo đen kia đột nhiên lao ra, Lâm Tri Hạ mới chợt giật mình.

Nhưng lúc này muốn phản ứng lại cũng đã quá muộn.

Thiếu niên mặc áo đen nhảy lên, vượt qua chiếc xe ba bánh đứng chắn giữa đường, chân giẫm vào một bên xe rồi bật đi thật xa. Hóa ra là thằng nhóc muốn mượn sức, chiếc xe ba bánh nhỏ bị hắn đạp cho ngã lăn quay, thùng sữa đổ rầm xuống đất.

Lâm Tri Hạ cũng cứ thế bị xô ngã, mắt trợn tròn.

"Mẹ nó! Mi có bệnh hả!"

Thân là học sinh tốt không có nghĩa sẽ không văng tục, Lâm Tri Hạ tức giận chửi ầm lên.

Thiếu niên mặc áo đen quay đầu nhìn một cái, mày kiếm mũi cao, con ngươi xanh biếc như ngọc phỉ thúy, gò má bị thương. Nhưng vì trưng ra vẻ mặt đầy nham hiểm, nom hắn cứ như con ma trơi giữa ban ngày.

Đồng tử Lâm Tri Hạ mở to.

"Nó ở kia kìa!" Mấy tên côn đồ từ bên trong ngõ lao ra.

Thiếu niên mặc áo đen co chân bỏ chạy, chỉ trong chớp mắt đã biến mất dạng.

Đám người phía sau đuổi theo, một cước đá văng chiếc xe ba bánh nhỏ của Lâm Tri Hạ đang nằm giữa đường vì thấy quá vướng víu.

Đống bình sữa may mắn không bị đổ ban nãy giờ đây vỡ tan, sữa chảy lênh láng khắp mặt đường.



Một thùng gần hai trăm bình sữa, Lâm Tri Hạ chỉ cứu được một nửa, phần còn lại đã về với nơi đất mẹ.

Quay về trạm bán sữa kết toán, tổng thiệt hại cả sữa cả bình lên đến hơn bốn trăm tệ. Mắt Lâm Tri Hạ đỏ bừng, cậu cắn môi không nói nên lời.

Thiếu niên đương tuổi mới lớn, khuôn mặt nhỏ đẹp đẽ nom trắng như tuyết, hai mắt đẫm lệ trông vô cùng đáng yêu.

Chị gái bán sữa dâng trào tình mẹ, tự làm tròn số lẻ, cũng không bắt Lâm Tri Hạ phải bồi thường mà chỉ trừ vào tiền lương cuối tháng của cậu.

"Đừng khóc nữa." Chị gái lấy gói sữa chua từ trong tủ lạnh ra đưa cho Lâm Tri Hạ, "Do em xui nên đụng phải đám choai choai thối tha bên khu Nam, giờ bắt bồi thường thì chắc bọn nó cũng chẳng có đồng nào đâu. Lát chị sẽ bảo với chủ tiệm nói một tiếng với người bên khu Nam, bảo bọn họ không thể bắt nạt người hiền lành lương thiện như chúng ta được..."

Lâm Tri Hạ ngậm sữa chua đá, lấy tay lau khóe mắt, trên mặt tuy treo vẻ oan ức đáng thương nhưng trong lòng đã sớm thăm hỏi một lượt mười tám đời tổ tiên của Thịnh Lãng.

Lâm Tri Hạ nhìn chằm chằm những chai sữa vỡ chất đống trong sân hồi lâu, ánh mắt còn sắc hơn cả vụn thủy tinh.