Tháng Ngày Cùng Giáo Thảo Mất Trí Nhớ Giả Vờ Yêu Đương

Chương 52: Bài tập ngày hôm nay



***

Chân Nguyên Bạch không biết người khác nghe xong sẽ cảm thấy thế nào, dù gì thì cậu cũng không tin.

Chân Ưu Tú không nói gì mà suy tư, tựa như đang nghi ngờ tính chân thật trong lời nói của bà. Chân Nguyên Bạch tiếp tục đi tìm Thời Bất Phàm, cũng không tốn nhiều công sức, đứng ở nơi có tín hiệu tốt gọi một cuộc gọi đã đưa được người đến.

"Chụp ảnh?"

"Mẹ tôi nói là cũng tình cờ gặp nhau, nên hai nhà cùng chụp chung một tấm luôn."

Thật ra Thời Bất Phàm cũng không định từ chối, hắn còn đang lo không có cơ hội quang minh chính đại ở bên cạnh Chân Nguyên Bạch đây này. Có Chân Nguyên Bạch ở bên cạnh thì chụp ảnh với ba mẹ vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng được của hắn.

Lúc chụp hình, Chân Ưu Tú muốn đứng bên cạnh Chân Nguyên Bạch, nhưng do lùn hơn mọi người nên lại bị Tần Anh đẩy lên phía trước, Chân Nguyên Bạch với Thời Bất Phàm đứng chung một chỗ, tay cậu đột nhiên bị nắm lấy, cậu sợ bị máy ảnh bắt được lập tức đưa cả tay hai người ra đằng sau.

Sau đó, Lăng Huyên kéo tay áo Thời Bất Phàm, tiện thể nói muốn chụp một bức ảnh gia đình, vẻ mặt Thời Bất Phàm lập tức trở nên lạnh lùng trông thấy, nhưng cũng không từ chối bà.

Chân Nguyên Bạch thì vẫn đang nghĩ đến vấn đề thành tích trước kia của hắn tốt giống mình, mắt không kìm được lại nhìn theo Thời Bất Phàm. Bình thường mặt Chân Ưu Tú cứ như có ai đang nợ tiền nhóc, mấy ngày nay mặt mày mới hiếm hoi tốt lên chút, nhưng bởi sự xuất hiện đột ngột của Thời Bất Phàm mà lại không vui đi vài phần, cậu nhóc đi đến nắm chặt tay áo Chân Nguyên Bạch, nhíu mày: "Có phải anh ta đến để tìm anh đúng không hả?"

Chân Nguyên Bạch vội vàng nói: "Đâu phải đâu, không phải là chúng ta chỉ tình cờ gặp nhau thôi à?"

Chân Ưu Tú nhìn cậu chằm chằm, Chân Nguyên Bạch chột dạ rời tầm mắt đi, "Chút nữa, chút nữa bọn anh lên phố ăn gì đó, em có đi không?"

Chân Ưu Tú nói: "Anh muốn em đi à?"

"..." Chân Nguyên Bạch nhìn nhóc hừ phát: "Đương nhiên không muốn rồi."

"Vậy em không đi." Chân Ưu Tú rất có cốt khí buông tay áo cậu ra. Lúc còn nhỏ cậu nhóc rất dính Chân Nguyên Bạch, lớn lên dần thì bắt đầu cảm thấy trở thành 'cái đuôi nhỏ' của anh trai đúng là rất xấu hổ, cũng không gượng ép nữa.

Chân Nguyên Bạch cũng không biết trong đầu cậu nhóc đang nghĩ cái gì, nghe cậu nhóc nói xong thì yên tâm hẳn. Thời Bất Phàm chụp ảnh xong thì đi về phía cậu, biểu cảm cũng nhẹ nhàng hơn nhiều. Hai thiếu niên sau khi nói với ba mẹ mấy câu thì đi cáp treo xuống núi, đôi mắt Chân Ưu Tú không chớp nhìn cáp treo dần biến mất, trầm mặc cúi đầu sờ sờ máy ảnh của mình, Chân Bình Tân vô tình nhìn cậu nhóc một cái, liền nheo mắt nói: "Con nghịch cái gì đấy? Nhẹ nhàng thôi."

Cáp treo đi xuống mất khoảng mười phút, Thời Bất Phàm chống một tay lên cửa sổ nói: "Cậu ngồi thứ này không sợ à?"

"Tôi cũng có sợ độ cao đâu." mặt đáy cáp treo là trong suốt, chỉ cần cúi đầu một cái là có thể nhìn thấy những dặm đá như đao như búa dưới chân, cùng với những thung lũng đầy sương mù, đôi mắt Chân Nguyên Bạch nhìn không chớp, hỏi ngược lại: "Cậu có dám đứng trên cáp treo nhảy hai cái không nào?"

Thời Bất Phàm nhướng mày, đứng dậy muốn thể hiện sự gan dạ của bản thân với cậu, cáp treo bỗng lung lay, mặt Chân Nguyên Bạch trong nháy mắt trắng bệch ra, vội kêu lên: "Biết là cậu dám rồi! Ngồi lại chỗ đi."

"Được chết cùng chỗ với cậu tôi cũng thỏa mãn lắm." Thời Bất Phàm thuận tiện bước đến ngồi bên cạnh cậu, cáp treo cuối cùng cũng ổn định lại, Chân Nguyên Bạch dùng sức đẩy hắn một cái: "Tôi vẫn chưa sống đủ đâu!"

Thời Bất Phàm bật cười, đưa tay ra ôm cậu vào ngực mình.

Chân Nguyên Bạch lại gỡ tay hắn ra, nghiêm mặt nói: "Mẹ cậu nói thành tích trước kia của cậu rất tốt, đúng không hả?"

"Bà ấy nói mà cậu cũng tin à?"

"Sao cậu lại có tận hai người mẹ hả?"

Nụ cười trên miệng Thời Bất Phàm vẫn vậy nhưng ánh mắt lại lạnh lùng đi, hắn dùng lưỡi chọc chọc má, mang chút cảm xúc tiêu cực nói nhỏ: "Cậu cứ hỏi thẳng ra như thế, tôi có nên nói không đây?"

Chân Nguyên Bạch hơi sững sờ.

Từ biểu hiện của Thời Bất Phàm cậu nhận ra điều bản thân hỏi không ổn lắm, muốn xin lỗi nhưng lại không biết mở miệng thế nào cho được. Lúc đó Lăng Huyên nói chuyện cũng không kiêng kị gì cả, lúc muốn nói cho cậu biết thì lại bị Thời Bất Phàm cắt ngang, bây giờ thuận miệng hỏi Thời Bất Phàm, mới phát hiện việc này là một bí mật được giấu kín của Thời Bất Phàm. Là loại việc mà ba mẹ cảm thấy không có gì quan trọng nhưng trong mắt hắn thì là chuyện không muốn ai chạm đến à?

Chân Nguyên Bạch đang suy nghĩ thì eo lại bị hắn ôm lấy, Thời Bất Phàm tiến đến bên tai cậu, nói: "Nếu cậu hứa tối nay sẽ mở cửa cho tôi vào thì tôi sẽ kể hết tất cả mọi chuyện mà tôi biết cho cậu."

Lại giở trò vô liêm sỉ rồi.

Chân Nguyên Bạch bịt miệng hắn lại đẩy ra xa.

Thật ra Thời Bất Phàm vẫn được như ý nguyện đến suối nước nóng với Chân Nguyên Bạch, chỉ là, trong cái ao suối nước nóng kia còn có cả Chân Ưu Tú, Chân Bình Tân và Thời Hiến nữa. Hai người lớn câu được câu không nói chuyện với nhau, Chân Ưu Tú nằm ven ao nghịch điện thoại của mình, thỉnh thoảng lại liếc về phía học một cái, như muốn xác nhận gì đó.

Thời Bất Phàm quay đầu nhìn gương mặt đang ửng hồng vì nóng của Chân Nguyên Bạch, tâm tình ngứa ngáy dựa sát vào cậu một chút thì đôi mắt Chân Ưu Tú như một cái radar chuẩn xác nhằm về phía này ngay, Thời Bất Phàm tỏ ra như chẳng có việc gì: "Chút nữa tìm một chỗ chơi game, cậu đi không?"

"Tắm rửa xong thì tôi đi ngủ luôn đây." Hiện giờ thời tiết càng ngày càng lạnh, Chân Nguyên Bạch cả ngày cứ như con rắn nhỏ cần ngủ đông, cả ngày cứ thấy mệt mỏi rã rời. Chân Ưu Tú buông điện thoại xuống im lặng nhìn họ chằm chằm, đôi mắt kia cứ như muốn mổ sống bọn họ đến nơi, Chân Nguyên Bạch không chịu nổi đầu tiên, đá một phát vào bàn chân đang duỗi ra dưới nước, đứng lên: "Tôi váng đầu quá, ra trước đây."

Cậu khoác áo choàng tắm dài, xương mềm oặt bước ra ngoài, nhìn thấy Lăng Huyên đang ngồi trên sô pha uống nước, chắc bà vừa ra ngoài không lâu trước đó, nhìn thấy cậu thì khẽ cười: 'Sao cháu ra ngoài sớm vậy?"

"Cháu hơi choáng." Chân Nguyên Bạch đi đến, ngồi xuống bên cạnh người bà, Lăng Huyên đưa tách trà ngon cho cậu, thấy cậu có vẻ muốn nói lại thôi thì hiểu rõ mà nói: "Cháu muốn hỏi chuyện của Phàm Phàm à?"

Chân Nguyên Bạch không chút do dự gật đầu, ham học như khát mà nhìn về phía bà: "Có thể kể không ạ?"

"Với cháu thì không có gì mà không thể nói cả." Giọng điệu của Lăng Huyên nhẹ nhàng, nói: "Chỉ cần không nói cho Phàm Phàm biết thôi, dì không muốn nó nhớ lại những chuyện này."

Hóa ra giờ ba mẹ Thời vẫn chưa biết chuyện Thời Bất Phàm đã khôi phục trí nhớ, Chân Nguyên Bạch ngồi thẳng theo bản năng, dùng sức gật đầu.

Lăng HUyên vén tóc trên thái dương ra sau, êm ái nói: "Nói đến chuyện này, thì cũng là do lỗi của dì và chú... Chú dì kết hôn năm 25 tuổi, tình cảm hai bên đều tốt, hơn nữa đúng lúc ấy làm ăn cũng phát đạt, chú dì đều nghĩ rằng, chỉ cần là đôi vợ chồng thế này thôi là rất tốt rồi, cả hai cũng đều không định sinh con."

Đây cũng xem như là một bí mật gia đình, cũng không đáng sợ như Thời Bất Phàm nói ba hắn đạp hắn xuống bể bơi.

Lăng Huyên vô cùng bình tĩnh kể lại mọi chuyện, nhẹ nhàng bâng quơ mấy câu đã nói rõ hết tất cả.

Hồi trẻ bà theo đuổi sự nghiệp, Thời Hiến cũng đặt hết tâm tư lên việc làm sao cho việc kinh doanh tốt đẹp hơn, bọn họ kết hôn hai năm cũng không có ý nghĩ đến nếu có một đứa con trong gia đình thì sẽ thế nào, họ không lo lắng, cũng không hề để tâm. Lăng Huyên khi còn trẻ vô cùng tự tin, làm việc cứng rắn, rất ghét cảnh ướt át bẩn thỉu, đối với một cặp vợ chồng thế này thì có vẻ chẳng thích gì một đứa trẻ con mập mập mạp mạp.

Họ không thích con nhà người khác, nên cũng không nghĩ đến việc muốn tạo ra một sinh mệnh nhỏ bé kéo dài huyết thống linh tinh gì đó.

Nhưng đây cũng chỉ là cách suy nghĩ của đôi vợ chồng trẻ bọn họ thôi, mà phía trên hai người mỗi người đều có một đôi vợ chồng già nữa.

Lăng Huyên và Thời Hiến đều là con một, sau khi kết hôn thì mua một căn biệt thự, đón các cụ hai nhà đến, thuê bảo mẫu chăm sóc họ, cho tuổi già của họ được sống an ổn. Hai đôi vợ chồng già rồi lại có sở thích nhớ về chuyện xưa, mong ước lớn nhất của họ là mong có đứa cháu trai kháu khỉnh, thậm chí họ còn từng giả bệnh để lừa hai vợ chồng họ quay về.

Lăng Huyên vẫn nhớ, năm ấy khi bà về nhà thăm người lớn, đã xảy ra một cuộc cãi vã vô cùng gay gắt với ba mẹ mình và ba mẹ chồng, bốn người già đều mắng bà, lúc ấy cũng không biết là ba mẹ bà hay ba mẹ của Thời Hiến nói: "Huyên Huyên à, con sinh con ra rồi đưa đến chỗ chúng ta, chúng ta cũng mong ở nhà cũng có người bầu bạn, con chỉ cần sinh ra là được, chúng ta sẽ chăm sóc nó, chắc chắn sẽ không làm phiền đến con và Thời Hiến đâu."

Những lời này được cả hai cặp vợ chồng nhất trí tán thành, họ gật đầu với nhau, mỗi người nói một câu: "Mấy bộ xương già như chúng ta cũng cần các con chăm sóc, các con muốn bận rộn thế nào thì cứ việc đi, người trẻ tuổi có tâm để ý sự nghiệp là tốt, nhưng con cũng đâu thể cứ mặc kệ chúng ta, chúng ta chỉ muốn có một đứa cháu đích tôn thôi mà... Nhân lúc chúng ta còn có khỏe mạnh, sẽ chăm sóc đứa trẻ cho các con, thế thì về sau các con lớn tuổi rồi, con các con lại có thể chăm sóc các con... Đây không phải là chuyện rất tốt sao?"

Lăng Huyên ngồi trên sô pha, vẻ mặt u ám.

Lúc ấy bà trẻ tuổi đầy sức sống, tính hiếu thắng lại mạnh, dưới áp lực của bốn người, cuối cùng cũng chịu khuất phục: "Đừng nói nữa, con sinh."

Bà giương mắt lên, trong mắt lộ ra vẻ vô cùng lạnh lùng: "Đã nói rồi, con phụ trách sinh, còn ba mẹ phụ trách nuôi."

Trên mặt bốn người gia liền hiện lên vẻ vui mừng, vội gật đầu. Lăng Huyên nói được làm được, sau khi nói chuyện với Thời Hiến thì không lâu sau mang thai, lúc này cũng làm cho người già trong nhà vui muốn chết, gấp không chờ nổi mà sắm sửa một loạt đồ dùng của trẻ em. Phản ứng mang thai của Lăng Huyên rất mạnh mẽ, Thời Hiến thường xuyên bị gọi về nhà, nhưng lần nào cũng bị Lăng Huyên đuổi đi.

Khuôn mặt xinh đẹp của bà vì mang thai mà nổi đầy mụn, đôi chân mảnh khảnh vì mang thai mà sưng phù khó đi, thậm chí vài lần còn bị hiện tượng nhiễm độc thai nghén*, Thời Hiến sợ hãi chạy về nhà thì lại bị Lăng Huyên đuổi đi.

*Nhiễm độc thai nghén: Nhiễm độc thai nghén là một tình trạng bệnh lý riêng biệt của phụ nữ khi mang thai, xuất hiện vào quý I và quý III của thai kỳ với những biểu hiện khác nhau. Đây là bệnh lý gây ra do sự rối loạn co thắt các mạch máu của người mẹ, bao gồm cả hệ thống mạch máu ngoại biên và mạch máu nội tạng như gan, thận, tử cung, não. Hệ quả của hiện tượng này là sự thiếu máu nuôi dưỡng các cơ quan của mẹ và nhau thai, gây ra nhiều biến chứng nghiêm trọng cho cả thai và mẹ.

Bà là một người phụ nữ mạnh mẽ, dù có đang mang thai cũng không cần sự quan tâm chăm sóc của chồng, bà chỉ quan tâm đến xu hướng phát triển của công ty do hai người tạo ra thế nào, đối với bà, công ty mới là đứa con thật sự, mà thứ trong bụng bà tra tấn bà người không ra người quỷ không ra quỷ, chẳng qua cũng chỉ là công cụ trấn an ba mẹ hai bên mà thôi.

Sau chín tháng, cuối cùng bà cũng sinh đứa trẻ ra, là sinh tự nhiên.

Mặt Lăng Huyên tái nhợt nằm trong phòng sinh, đầu đầy mồ hôi lạnh nhìn trần nhà, nghĩ thầm, cuối cùng cũng giải thoát rồi.

Sau hôm sinh, bà lập tức rời bệnh viện, đúng như lời bà đã nói, bà chỉ phụ trách việc sinh, việc chăm sóc giao lại hết cho bốn người lớn tuổi luôn mong mỏi có cháu ở nhà, bà thậm chí còn không thèm nhìn lấy một cái thứ được lấy ra từ trong bụng bà.

Nói đến đây, Chân Nguyên Bạch sợ đến ngây người, cậu không thể nào liên tưởng được người phụ nữ tàn nhẫn trong lời kể lại chính là Lăng Huyên hiền lành trước mắt cậu.

Nhưng chuyện vẫn chưa kết thúc. Người già luôn nghĩ rằng, bạn không muốn có con chẳng qua là bởi vì bạn chưa có con, có con rồi, thì chắc chắn sẽ thường xuyên về nhà thăm hơn, nhưng Lăng Huyên lại không vậy, vừa sinh con xong, ngày hôm sau bà đã rời đi, đến khi con được 6 tháng bà vẫn không về nhà lấy một lần.

Thời Hiến cũng bị ba mẹ gọi về nhà mấy lần, có một lần, ông ôm đứa bé mềm mềm mập mập trong lòng, dưới sự thúc giục của ba mẹ mà gọi điện cho Lăng Huyên, "Em có định về nhà..."

Còn chưa nói hết câu đã bị giọng Lăng Huyên cắt ngang: "Bọn họ muốn em sinh con, giao dịch cũng hoàn thành rồi, nuôi thế nào là chuyện của bọn họ, liên quan gì đến em chứ?!"

Bà nội Thời vội giật lấy điện thoại, bà cũng biết con dâu tính tình mạnh mẽ nên nhẹ giọng dỗ dành: "Nhưng con cũng không thể không về thăm nó chứ? Trẻ con không có mẹ ở bên thì lớn lên sẽ có suy nghĩ thế nào chứ?"

Lăng Huyên nói: "Lúc mọi người muốn con sinh cũng nên nghĩ đến vấn đề này đi chứ."

Bà tắt điện thoại.

Thời Hiến cũng rất bận rộn, vợ ông cũng không ở nhà, một người đàn ông như ông ở lại cũng vô ích, vì thế đứa trẻ chưa được 6 tháng lại được nhét vào ngực ông bà.

Mấy ông bà già ôm đứa cháu mềm mại ngoan ngoãn trong lòng, tay chân luống cuống, nhóc con còn chưa được nửa tuổi, chẳng biết gì cả, nhưng đến khi được một hai tuổi, không có ba mẹ làm bạn bên cạnh thì biết làm sao bây giờ? Nếu đứa bé biết mẹ nó vô tình như thế thì sẽ nghĩ thế nào đây? Như thế thật sự rất có hại cho sự trưởng thành của trẻ con.

Không biết bốn người già đã trải qua thảo luận thế nào, nhưng đến khi Thời Bất Phàm chưa đầy một tuổi, họ đã thuê một cặp vợ chồng, sau đó Thời Bất Phàm liền có một cặp ba mẹ làm bạn cả ngày, còn cặp ba mẹ thật sự kia, rất lâu hắn mới được gặp một lần.

Lăng Huyên thường xuyên nhận được hình ảnh và video từ cặp ba mẹ vô cùng chuyên nghiệp kia, họ đối xử với Thời Bất Phàm rất tốt, ít ra cũng tốt hơn so với bà. Mấy năm đầu, bà bận rộn công việc bôn ba khắp nơi, nhìn thấy những email này đều cảm thấy vô cùng ghét, sau này một mình ở nước ngoài, bà vô tình nhìn thấy những email này lúc tỉnh giấc giữa đêm, ma xui quỷ khiến thế nào lại ấn vào, nhìn thấy hành trình phát triển từng ngày của con mình từ nhỏ đến lớn, cứ vậy, bà xem từ lúc trời tối đến khi mặt trời ló dạng, lại từ lúc mặt trời sáng chói đến đêm khuya, đến lúc bụng đói đến reo lên mới bừng tỉnh lại, phát hiện bản thân thế mà lại bỏ lỡ một thiên thần bé nhỏ đáng yêu nhiều năm đến vậy.

Bà cứ tưởng rằng, tim mình có thể cứng được cả đời.

Hàng mi dày của Lăng Huyên che đi hết những cảm xúc cuồn cuộn trong mắt bà, Chân Nguyên Bạch ngồi bên cạnh thất thần, theo bản năng rút khăn giấy đưa đến.

"Không phải cậu buồn ngủ à? Sao vẫn ngồi đây thế?" Bóng dáng Thời Bất Phàm bỗng vọt đến, cắt ngang dòng suy nghĩ của Chân Nguyên Bạch, cậu đột ngột đứng dậy: "Ừm, đi, đi ngay đây."

"Đi nào, đưa cậu về." Thời Bất Phàm duỗi tay ra, Chân Nguyên Bạch nhìn thoáng qua Lăng Huyên, đối phương vẫn như cũ treo trên môi nụ cười hòa ái, cậu ấp úng nói: "Dì à, cháu đi trước đây."

Lăng Huyên gật gật đầu, lại nhìn lên Thời Bất Phàm, hắn lại không cho bà lấy một ánh mắt, cứ thế kéo tay bạn học nhỏ đi ra ngoài.

Ngoài cửa không khí lạnh lẽo vô cùng, Chân Nguyên Bạch nhìn tay hắn đang nắm tay mình, thon dài ấm áp.

Cậu nhớ lại những gì Thời Bất Phàm nói hôm đó: "Bọn họ coi tôi như rẻ rách.''

Bởi vì bản thân chưa từng trải qua, nên trong phút chốc cậu cũng không cảm thấy như thế, nhưng, cậu bỗng tưởng tượng, nếu có một ngày có người nói với cậu, có người thuê Tần Anh và Chân Bình Tân đến để làm ba mẹ cậu, ba mẹ thật sự của cậu thì không thèm nhìn cậu lấy một cái, cậu sẽ nghĩ thế nào đây?

Khí lạnh lan ra khắp người, Chân Nguyên Bạch bỗng giật mình một cái.

Cậu vô thức nhìn Thời Bất Phàm, đối phương nghi hoặc quay đầu lại: "Làm sao thế? Sao tay cậu tự nhiên lại lạnh thế hả?"

Hắn nắm tay Chân Nguyên Bạch lên thở khí vào, cười nói: "Nhìn tôi chằm chằm thế làm gì? Muốn tôi bế cậu về à?"

Mi mỏng của hắn hơi nhướng lên, lại bỗng thấy gương mặt của Chân Nguyên Bạch tiến gần đến, khóe môi đang mỉm cười bị cậu chạm một cái.

"Cậu..."

"Bài tập ngày hôm nay." Chân Nguyên Bạch nhanh chóng nói: "Nhìn, nhìn cái gì mà nhìn, không cần trả tôi đâu."

—---------------------------

yiuyt68: Đôi lời dài dòng. Đọc xong chương này thấy bối rối ghê, cảm xúc hỗn loạn luôn ấy:(((. Thương cả, ai cũng có nỗi khổ tâm của bản thân, nhưng vô tội nhất là Phàm. Gia đình đã thế mà lúc theo đuổi em iu còn bị hiểu nhầm là đang bắt nạt người ta, sầu thôi rồi.