Tháng Ngày Quyến Rũ Trúc Mã

Chương 7: Tốt nghiệp Phổ thông, cuối cùng cũng lên Đại học rồi!



Edit: Pa

Cuộc sống cứ bình dị và giản đơn thế thôi, cùng nhau tới trường, về nhà, chơi đùa. Bầu bạn từ nhỏ đến lớn nhưng hai người chưa bao giờ cảm thấy nhàm chán, dù mỗi ngày đều lặp đi, lặp lại như vậy vì chỉ cần được ở bên nhau thì đã vui vẻ rồi.

Sau khi nhận được giấy báo trúng tuyển vào cùng một trường Đại học, Lê Thanh và Chu Đình lập tức lên trang trực tuyến của trường chọn ký túc xá. Mỗi người đều mang trong lòng những suy tính thầm kín riêng nên cùng lựa chọn ký túc xá hai người. So với ký túc xá bốn người như bình thường thì phòng hai người khá chật chội, là loại phòng cũ, không có điều hòa nhưng chẳng ai bận tâm đến chuyện đó, miễn là bên cạnh không có người thừa là được.

Kỳ huấn luyện quân sự ở đại học diễn ra không hề phấn khích mãnh liệt như trong tưởng tượng, không có những bài vận động trên chiến trường, không được thực hành bắn súng mà lại là những bài vận động cơ bản như ở trung học.

Trong bài huấn luyện gập bụng tất nhiên cậu chọn cùng tổ với Chu Đình. Chu Đình thực hiện trước, tốc độ cực đỉnh, trình độ đó có vênh mặt với cả đội cũng không ai nói được gì. Nhiều nữ sinh đứng xem mà hai mắt sáng rực. Đến lúc Lê Thanh thực hiện thì kết quả chỉ vừa đủ qua, do thể lực của cậu ở mức trung bình, mà trước đó Chu Đình quá nổi bật nên thành tích của Lê Thanh trông hơi miễn cưỡng.

Huấn luyện viên cầm đồng hồ bấm giờ qua vỗ vai Chu Đình rồi nói:

"Hai cậu cùng một phòng ký túc xá, giữa trưa và buổi tối cố gắng dành thời gian tập thêm một chút."

Chu Đình quay đầu lại với một nụ cười hoa hậu:

"Không sao ạ, huấn luyện viên đừng lo, bọn em nhất định sẽ luyện tập nhiều hơn."

Huấn luyện viên gật đầu hài lòng rời đi. Lê Thanh và Chu Đình đứng ở vị trí xa nhất, anh đang dùng hai tay ôm lấy chân của Lê Thanh, lúc cậu đang chật vật gập người lên thì Chu Đình len lén lấy ngón trỏ vuốt dọc kẽ mông Lê Thanh, rồi thì thầm với cậu:

"Huấn luyện viên bảo chúng mình buổi tối về phải tập luyện nhiều hơn."

Gạ tình trắng trợn, vùng nhạy cảm vừa bị chọc ghẹo, trong lòng Lê Thanh liền phơi phới, giả vờ vô tình lướt nhìn đũng quần của Chu Đình, mặt đỏ bừng trợn mắt lườm anh.

"Lưu manh."

Chu Đình yêu chết đi được cái vẻ đã n*ng còn giả vờ cứng của cậu, nếu không phải ở đây không thích hợp thì anh đã điên cuồng ôm hôn bé yêu tinh rồi đè cậu xuống xoa bóp cho người anh em dưới háng của mình.

Cho đến lúc kết thúc buổi huấn luyện cũng chẳng tập trung học được gì, sau bữa tối Lê Thanh ngồi trên giường ôm điện thoại. Để phòng rộng hơn nên họ đã ghép hai giường thành một, giường ở ký túc xá là kiểu bên trên là giường bên dưới là bàn học, dù cũng muốn ngủ cùng nhau lắm nhưng mà nóng nên cứ giường ai nấy ngủ. Mà đúng ra chỉ có Lê Thanh sợ nóng chứ Chu Đình thì có nóng chết cũng nguyện ý ôm Lê Thanh vào lòng.

Cầm điện thoại trên tay nhưng hai mắt hết nhìn ra bầu trời tối đen bên ngoài rồi lại nhìn sang Chu Đình, tối giờ cứ ôm laptop, đeo tai nghe không biết đang xem cái gì.

Lê Thanh không thể ngồi yên được toàn thân ngứa ngáy như chấy rận bò trên da, cậu cứ đợi "bài huấn luyện buổi tối" mãi mà Chu Đình chả í ới gì, quá đáng thật mà!

Lê Thanh ấm ức một lúc rồi quyết tự chủ động ra trận.

Cậu trải một tấm thảm xuống đất, sau đó cởi hết đồ chỉ để lại mỗi chiếc quần lót, lúc đầu hơi ngượng nhưng đến khi phát hiện ra Chu Đình không hề để ý đến mình thì tức nổ phổi. Cậu nhanh chóng nằm xuống, bắt đầu động tác gập bụng, làm được mấy cái đã không nhịn được thở hổn hển, miệng còn phát ra âm thanh rên rỉ, nỉ non. Nếu không thấy Lê Thanh đang gập bụng thì có khi còn tưởng đang có trận mây mưa ở đây.

Chu Đình vật vờ ở trên giường cả nửa ngày cuối cùng cũng bị ép cho n*ng nừng, không nhịn được phải vứt vội laptop xuống giường, nghiêng người bước về phía Lê Thanh, mặt đầy vẻ ái ngại.

"A Thanh, sao lại tự tập một mình rồi? Sao không gọi anh, tự tập một mình mệt lắm à?"

Lê Thanh nằm xuống thảm, cười mỉa mai:

"Anh Chu Đình là người bận rộn, việc vặt vãnh như tập luyện này sao dám phiền anh? Anh cứ tiếp tục ôm laptop xem phim đi."

"Em nghĩ oan cho anh rồi, anh có xem phim đâu, anh lên mạng tìm hiểu các tư thế gập bụng mà."

Cái thằng khốn này, ai thèm quan tâm đến động tác gập bụng! Cái đồ đầu đất [1] ngu si tứ chi phát triển.

Trong lòng gào rít nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ vẻ hài lòng, giả vờ mình là người "có trái tim", Lê Thanh thấy mình trúng nội thương rồi.

"Tập luyện như nào?"

Chu Đình cười không đáp, ngồi xuống dùng đôi chân vạm vỡ kẹp chặt hai đầu gối đang gập của Lý Thanh. Trong ánh mắt nghi hoặc của cậu, anh móc thằng em ra ngoài hít thở.

Chu Đình gảy nhẹ thẳng em của mình, ánh mắt trần trụi nhìn chằm chằm vào Lê Thanh.

"Mỗi lần em gập người thành công sẽ thưởng cho em một cây lạp xưởng, em ăn được một miếng sẽ tính là một lần, mỗi tối ít nhất bốn mươi năm cái."

Gặp lại dương v*t đã hai tháng chia xa, mắt Lê Thanh sáng như đèn pha. Mặc dù muốn mạnh miệng để làm giá nhưng sợ nhỡ làm quá lại chả có thịt mà ăn. Cũng may Chu Đình hiểu rõ cậu, vỗ vỗ chân Lê Thanh nói:

"Bớt lề mề, mấy ngày nữa sẽ tới kỳ sát hạch, mau luyện đi."

Lê Đành đành tự viện cớ để vỗ về sĩ diện của mình "Thời gian không còn nhiều, không thèm so đo với hắn."

Rõ ràng ban nãy còn không thể dậy nổi mà giờ nhìn thấy lạp xưởng treo trước mắt thì lập tức bơm máu ầm ầm, Lê Thanh không thể không tự phỉ nhổ chính mình, thật sự dâm đến thế là cùng.

Mỗi lần gập được người lên, Lê Thanh lại nắm chặt dương v*t rồi liếm lên đầu khấc, cả hai đều cảm thấy sướng rơn người. Ban nãy cũng tự gập được mấy cái nên giờ cậu chỉ làm thêm khoảng hai chục lần nữa rồi nghỉ. Sau đó hai người đều thấy đây không phải là thưởng mà là trừng phạt, Lê Thanh chẳng bõ cơn thòm thèm còn cúc cu của Chu Đình thì đang cứng như đá mà chẳng biết bao giờ mới được bắn. Lê Thanh nằm sõng soài trên thảm vì mệt, Chu Đình không nhịn nữa khuỵu gối bò về phía trước, nắm lấy tóc Lê Thanh, hôn lên khuôn miệng nhỏ xinh khiến anh phát cuồng, mút lưỡi cậu, liếm sạch nước miếng của cậu.

Lê Thanh váng hết cả đầu mà vẫn không quên cây lạp xưởng đã thèm khát bao nhiêu lâu, cậu vươn cánh tay mềm như bông lay lay Chu Đình.

"Muốn con ***."

Chu Đình cười nhẹ một tiếng, đẩy dương v*t vào miệng Lê Thanh, hai mắt cậu sáng lên, hôn chùn chụt mấy miếng rồi vỗ về nó bằng khuôn mặt mềm mại của mình, hít hà mãn nguyện.

Vẻ mặt quyến luyến đó làm Chu Đình bắn ngay tại chỗ.

Lê Thanh tiếc nuối liếm chất nhờn còn vương trên đầu khấc.

"Thật phí phạm."

Chu Đình quệt hết tinh dịch trắng đục trên mặt Lê Thanh rồi đút cho cậu.

"Ăn đi khỏi phí."

Lê Thanh ngoan ngoãn liếm sạch sẽ, cuối cùng đáp lại bằng một nụ hôn ngọt ngào.

"Cảm ơn anh yêu, muah~."

Chu Đình bóp mặt cậu nói: "Em có thể bớt n*ng chút được không?"

(Nguồn: www.wattpad.com/user/paaa03)

Dưới sự ôn tập không ngừng của Chu Đình, Lê Thanh đã tiến bộ rõ rệt. Huấn luyện viên khen ngợi cả hai trước lớp rồi yêu cầu Chu Đình chia sẻ bí quyết.

Chu Đình dùng vẻ mặt chính chính trực mà đáp: "Treo đồ ăn yêu thích ở trước mặt, không lo cậu ấy không dậy nổi." Vừa nói xong liền thấy đau tím đùi.

Mọi người đều cho là Chu Đình nói đến đồ ăn vặt, thấy Lê Thanh ngượng chín mặt, các bạn trong lớp ôm cũng bụng cười, huấn luyện viên còn nói đùa: "Tiềm năng của những người ham ăn là vô tận."

Kể từ đó, cứ ai mua đồ ăn vặt đều nhớ để phần cho Lê Thanh, cả mấy bạn nam cũng cho cậu đồ ăn khiến Chu Đình đổ cả vại giấm [2].

Trong giờ giải lao, nhóm nam sinh ở cuối hàng đã thân quen với Chu Đình đang la ó đòi anh lên biểu diễn thử. Một đám nhốn nháo khiến huấn luyện viên đang ngồi ở tít trên cùng cũng chú ý, thầy nói: "Chu Đình lên đây, làm thử một đoạn."

Chu Đình lười nhác dựa vào vai Lê Thanh, ôm chặt eo cậu rồi đáp: "Em không còn sức nữa, đổ rồi ạ."

Lưu Dương ngồi bên cạnh, cười khúc khích trêu: "Không xa nổi vợ nhỏ ý mà."

Nói xong còn láu lỉnh quay sang nhìn Lê Thanh, mọi người đều bật cười.

Nhìn cả cái đội tân sinh viên này làm gì có ai giống như bọn họ, Tiêu không rời Mạnh, Mạnh không rời Tiêu [3], suốt ngày dính lấy nhau như hình với bóng, nếu nói họ là một đôi mọi người cũng tin.

Chu Đình liếc nhìn cậu ta rồi đột ngột đứng dậy, bẻ cổ tay và khớp cổ, vỗ nhẹ khối cơ trên cánh tay, sau đó hỏi huấn luyện viên:

"Taekwondo mà biểu diễn một mình thì không thú vị, em mang theo bạn diễn được không ạ?"

"Tất nhiên là được."

Chu Đình vươn tay xách cổ Lưu Dương lên.

"Đi thôi, hai chúng ta tập thử."

Lưu Dương ra sức giãy giụa

"Tôi không đi, tôi chưa học."

Chu Đình mặc kệ cứ kéo cậu ra lên, Lưu Dương định nhân cơ hội chạy trốn nhưng đám nam sinh đằng sau liền hô hào: "Đứa nào nhảy xuống là cháu nội."

Lưu Dương không còn cách nào khác đành thương lượng với Chu Đình:

"Người anh em, đánh sương sương cho ngầu thôi nhé, đừng có mà chơi thật, tôi thật sự chưa từng học võ đâu."

Chu Đình miễn cưỡng ậm ừ vài cái rồi bày ra tư thế vào trận, quẩy xong vài điệu bao ngầu thì chơi liên hoàn đá về phía Lưu Dương. Lưu Dương sợ hãi ngồi sụp xuống, chưa kịp hoàn hồn thì nghe thấy tiếng vỗ tay điên cuồng của mọi người, một bàn chân dừng lại ngay trước mặt.

Lưu Dương buồn bực đứng dậy xỉ vả: "Thằng ranh này, ông được lắm, bản thân muốn nổi bật nên mang tôi ra làm bàn đạp."

Chu Đình nhướng mày liếc thằng bạn đang phát điên rồi quay về chỗ ngồi, hai tay ôm eo Lê Thanh, gối đầu lên vai cậu, hai mắt nhắm nghiền vẻ mặt cực kỳ hưởng thụ.

Đối diện với những ánh nhìn của nam nữ xung quanh, Chu Đình không thèm bận tâm. Nhưng Lê Thanh tất nhiên sẽ... để ý! Mọi người ngoảnh lại sẽ thấy hai người đang ôm ôm ấp ấp, mặc dù chẳng rõ mối quan hệ của họ là gì nhưng nhận thức của mọi người về đồng tính cũng khá nhiều, ai cũng có suy đoán riêng về mối quan hệ của hai người, ngay cả ánh mắt của huấn luyện viên cũng dừng lại trên người họ.

Vậy nên tất cả nam nữ xung quanh đều tiếc nuối thu lại ánh mắt yêu thích.

_____

[1] Bản gốc "Não gỗ" (Đầu gỗ): một thành ngữ Hán ngữ chỉ người đần độn, ngốc nghếch, chậm hiểu

[2] Ăn giấm: ghen tuông

[3] "Mạnh không rời Tiêu" hay "Tiêu không rời Mạnh", xuất phát từ Dương gia tướng. Tiêu và Mạnh dùng để chỉ hai vị tướng dưới quyền Dương Chiêu Diên (Dương Lục Lang), Tiêu Tán và Mạnh Lương là anh em kết nghĩa, luôn đi với nhau như hình với bóng. Về sau nó được dùng để miêu tả tình cảm giữa hai người rất son sắt, sâu nặng.