Tháng Ngày Sau Khi Kết Hôn Của Tổng Tài Mèo Lớn

Chương 63



Đỗ Nhược Ngu choáng váng trước lời nói của anh ta.

Có ý gì, vừa rồi là ai nói còn chưa chuẩn bị tốt hả?

Đỗ Nhược Ngu cảm giác được nhiệt độ cơ thể người nằm trên người mình đang tăng lên đều đặn, tỏa ra từng dòng nhiệt trong đêm đông.

Cho nên, chưa chuẩn bị tốt chính là tâm lý còn thân thể đã không nhịn được phải không?

Kỳ thật Đỗ Nhược Ngu cũng không để ý lắm chuyện này, hai người ngủ chung giường lâu như vậy, có lúc anh phiền lòng muốn phát tiết.

Hai người đều là đàn ông, việc theo đuổi dục vọng là trời sinh, Đỗ Nhược Ngu đã nhiều lần nghĩ rằng tổng giám đốc kỳ thật là ninja sao, cho nên mới có thể nhẫn nại như vậy.

Lần này hôn ước bị xé bỏ giống như hàng rào đã được mở ra, Sư Diệc Quang cuối cùng có thể đúng lý hợp tình mở cổng nhà giam tuyên bố chung sống như vợ chồng.

Trong bóng tối Đỗ Nhược Ngu lặng lẽ mỉm cười, tuy rằng còn chưa thành công bày tỏ tình cảm với tổng giám đốc nhưng việc kết hôn đã được xác nhận, anh cũng không ngại sống như vợ chồng.

Đỗ Nhược Vũ nhẹ nhàng nói: "Được."

Kết quả Sư Diệc Quang ngược lại dừng lại, sau đó tức giận nói: "Tại sao lần nào em cũng chủ động vậy?"

Đỗ Nhược Ngu ngây thơ, anh cũng là đàn ông mà, thuận theo ý muốn có gì không tốt.

Anh nghĩ nghĩ, có lẽ mình quá dũng cảm, làm tổng tổng giám đốc không thể bày ra khí khái nam tử nên cười nói: "Vậy làm lại nhé."

Anh làm bộ làm tịch: "Sư tổng, em còn chưa chuẩn bị tốt, chúng ta trước tiên hãy tương kính như tân đã"

Sư Diệc Quang nghe ra ý trêu chọc của anh, tức khắc càng tức giận, cúi người chặn cái miệng đang đùa giỡn của anh lại.

Đỗ Nhược Ngu tùy ý Sư Diệc Quang hôn mình, giơ tay vòng qua cổ anh ta, luồn ngón tay vào tóc, theo động tác hôn thong thả ấn vào tóc.

May mà tóc tổng giám đốc vẫn còn dày thế này, anh ta rụng lông nhiều như thế Đỗ Nhược Ngu một lần đều lo lắng cho mép tóc của tổng giám đốc.

Hai người ôm nhau hôn nhau, dần dần cả hai đều bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy, Sư Diệc Quang hơi lui ra, cúi đầu nhìn Đỗ Nhược Ngu đang ngoan ngoãn nằm trên giường.

Đôi mắt của Đỗ Nhược Ngu đã dần dần thích ứng với bóng tối, đường nét khuôn mặt của tổng giám đốc hiện rõ trong mắt anh.

Người ta miêu tả đàn ông ham muốn là dã thú quả nhiên không gạt người, Đỗ Nhược Ngu ngửa đầu nhìn Sư Diệc Quang, vẻ mặt của tổng giám đốc như muốn ăn thịt anh.

Đỗ Nhược Ngu không biết trong mắt Sư Diệc Quang mình sẽ như thế nào, chỉ có thể đỏ mặt nói: "Mặc dù em tích cực chủ động nhưng lần này thật nghiệp vụ không tinh thông, mong tổng giám đốc thông cảm nhiều hơn."

Sư Diệc Quang bị lời nói của anh làm cho ngẩn người, sau đó đáp lại: "Anh cũng không quen, lần này chúng ta cùng nhau tiến bộ nhé."

Đỗ Nhược Ngu trợn mắt kinh ngạc, khó trách tổng giám đốc trì độn như vậy, nếu như vậy thì anh tha thứ cho cái EQ yêu đương thấp tẹt của Sư Diệc Quang.

Sư Diệc Quang che khuất đôi mắt mở to của anh, lại cúi đầu hôn anh.

Lần này chỉ không dừng ở hôn lên môi.

Đỗ Nhược Ngu "Ô" một tiếng, nhanh chóng bịt miệng lại.

Sư Diệc Quang kéo tay anh ra, lắng nghe giọng nói của anh.

"Sư, Sư tổng...... không có đạo cụ mà." Chưa thấy heo chạy thì cũng đã ăn thịt heo, biết lần đầu tiên có mấy thứ đồ không thể thiếu.

Sư Diệc Quang lấy ra vài thứ từ tủ đầu giường.

Kinh ngạc, anh ấy bỏ vào khi nào vậy, anh còn tưởng rằng tổng giám đốc là ninja, hóa ra là đã mưu tính từ lâu rồi.

"Sư tổng...... nếu anh muốn biến thân thì nói em một tiếng đó, nếu không sẽ đè chết em mất......"

Gân xanh trên trán Sư Diệc Quang nhảy lên, khẩn trương rống lên: "Câm miệng." Anh ta lại cảm thấy mình hơi hung dữ liền bế Đỗ Nhược Ngu lên, nói, "Sẽ không, tin anh."

Đỗ Nhược Ngu cuối cùng cũng ngoan ngoãn để anh ta lăn lộn.

"Sư tổng.", Đỗ Nhược Ngu không nhịn được kêu lên một tiếng.

Sư Diệc Quang nói vào tai anh: "Gọi tên anh đi, Tiểu Ngu."

"Ưm...... Quang......" Đỗ Nhược Ngu đỏ mặt, giống như cá thiếu dưỡng khí, há miệng nhưng vẫn không thể kêu lên.

Làm cấp dưới một thời gian dài, gọi tên lãnh đạo cảm giác như ra cửa mua đồ ăn tăng giá vậy.

Sư Diệc Quang hơi tức giận, lúc này không thể tranh cãi với anh, chỉ có thể dùng sức ở nơi khác, cuối cùng không nhịn được hỏi lại anh: "Vậy gọi anh là chồng đi."

Đỗ Nhược Ngu lập tức mềm mại hô một tiếng: "Chồng ơi."

...... không gọi được tên mà gọi chồng lại có thể, Sư Diệc Quang bị anh kêu đến mặt đỏ tai hồng, hơi nóng khắp cơ thể đều phả ngược vào anh, phát tiết trên người anh.

Những ngày lạnh giá nhất sắp trôi qua, đêm mùa đông cực kì yên tĩnh, chỉ có tiếng thì thầm của tình nhân bên gối vang vọng trong nhà.

Một con sư tử ăn thịt có thể ăn hàng trăm kí thịt trong một lần, Đỗ Nhược Ngu cảm giác như bị ăn đến tận xương cốt, không một mảnh cơ thể nào còn nguyên vẹn.

Ý thức mơ hồ tùy ý Sư Diệc Quang ôm anh đi tắm, cuối cùng Sư Diệc Quang kéo chăn lên, anh vùi mặt vào chăn rồi ngủ say.

Sư Diệc Quang tinh thần vui vẻ không hề buồn ngủ, anh nằm bên cạnh Đỗ Nhược Ngu nhìn vợ mình ngủ.

Cằm Đỗ Nhược Ngu giấu dưới chăn, chỉ lộ ra nửa gò má nhô cao và chiếc mũi nhỏ, vì cọ mình vào gối đã lâu nên tóc vẫn hơi dựng lên, nhìn có chút lông xù.

Sư Diệc Quang nghĩ, ăn mới biết được trái kiwi này thật là ngọt.

Sư Diệc Quang thưởng thức dư vị ngọt trong miệng, lại cảm thấy ngo ngoe rục rịch, nhưng trái kiwi mệt rồi, ngủ quá say anh không đành lòng đánh thức.

Vì thế Sư Diệc Quang đứng dậy xuống giường, biến thành sư tử.

Anh chạy ra khỏi phòng ngủ chính, đi đến căn phòng trống của Đỗ Nhược Ngu, từ trên giá sách lấy ra một cuốn sách, nhẹ nhàng cắn vào miệng rồi đi ra ban công.

Anh đặt cuốn sách xuống đất, nằm xuống, mở từng trang đọc chậm rãi.

Ông già và biển cả mà Trái kiwi Tiểu Ngu thích.

Đỗ Nhược Ngu nói em ấy sẽ có thêm dũng khí mỗi khi đọc cuốn sách này, nhưng Sư Diệc Quang lại cảm thấy bình tĩnh hơn sau khi đọc nó.

Ông lão cả đời đều ở trên biển, luôn giữ vững tinh thần, tâm cảnh kiên định, mơ thấy sư tử bất cứ lúc nào.

Mặt trăng mùa đông to hơn bất kỳ mùa nào khác, ánh sáng lạnh lẽo của nó lan tỏa ra ngoài ban công cũng không mang lại ấm áp.

Nhưng con sư tử đang vẫy đuôi nhìn xuống cuốn sách thì không hề cảm thấy lạnh chút nào.

Thật là kỳ quái khi có thể nhìn thấy một chút hạnh phúc trong một cuốn sách rõ ràng là về sự đấu tranh và đau khổ.

Ngày hôm sau Đỗ Nhược Ngu tỉnh lại, phát hiện mình bị Sư Diệc Quang ôm chặt trong lòng, nhưng người tổng giám đốc lại không hề ấm áp, thậm chí có chút lạnh lẽo.

Anh vẫn rúc vào vai Sư Diệc Quang, cảm thấy rất xấu hổ.

Ngao, tâm tình như vợ nhỏ của anh thế này là thế nào, đàn ông chút đi thư kí Đỗ, ngươi không phải đã rất chủ động hào phóng sao.

Đỗ Nhược Ngu cắn cúc áo ngủ của tổng giám đốc, nhịn cười như một kẻ ngốc.

Sư Diệc Quang vẫn là quen ngủ nướng nhưng Đỗ Nhược Ngu lần này không gọi anh ta dậy, rúc vào trong ngực anh ta.

Thấy đã quá giờ đi làm, có người gọi điện đến lúc này mới đánh thức Sư Diệc Quang.

Sư Diệc Quang chạm vào điện thoại di động với đôi mắt nửa mở, sau đó vừa tỉnh táo hơn vừa nói chuyện.

Anh ta bắt gặp đôi mắt đen như mực của Đỗ Nhược Ngu.

Sư Diệc Quang dừng lại, nói vài câu chiếu lệ rồi cúp điện thoại, cuộn người lại, dùng tay chân quấn chặt Đỗ Nhược Ngu.

"Sao không gọi anh?." Sư Diệc Quang trầm giọng hỏi.

Đỗ Nhược Ngu cười haha, nói: "Thấy anh ngủ say quá, không nỡ."

Bọn họ lại có tâm tư giống nhau, Sư Diệc Quang cúi đầu muốn hôn anh lại bị Đỗ Nhược Ngu ngăn lại.

"Chưa đánh răng."

Sư Diệc Quang vẻ mặt nhất thời ngơ ngác, hừ một tiếng: "Quên đi."

Anh ta buông Đỗ Nhược Ngu ra, xoay người xuống giường, nói: "Còn phải đến công ty."

Đỗ Nhược Ngu nằm nghiêng nhìn tổng giám đốc vai rộng lưng hẹp, anh cảm thấy mình thật sự kiếm được lời, dáng người của sư tử thật sự rất đẹp, anh vẫn luôn nghĩ như vậy.

Trên cơ lưng giãn ra của Sư Diệc Quang còn có dấu cào của người nào đó, mặt ngoài thì nghiêm trang, bình tĩnh nhưng khuôn mặt ửng đỏ đã bán đứng anh.

Đỗ Nhược Ngu cũng đứng dậy, mới vừa giật giật liền hít ngược một hơi khí lạnh.

"Sao vậy?" Sư Diệc Quang vội vàng đi tới hỏi.

Đỗ Nhược Ngu cau mày nói: "Đau."

Sư Diệc Quang ôm eo anh, lúng túng xoa xoa.

Nhìn thấy bộ dáng không thành thạo của anh ta, Đỗ Nhược Ngu đột nhiên bật cười.

Vốn dĩ anh còn rất thẹn thùng, nhưng thấy tổng giám đốc đáng yêu thế này tâm tư thẹn thùng cũng không còn, chỉ cảm thấy tâm tình rất tốt.

Sư Diệc Quang hung dữ nhìn anh: "Không được cười." Động tác tay anh ta không ngừng, kiên nhẫn xoa xoa eo vợ.

Kết quả hai người đều đến công ty muộn, nhân viên công ty đã quen, cho rằng thư ký Đỗ cùng tổng giám đốc đi ra ngoài làm việc vặt, ở điểm này Đỗ Nhược Ngu rất bội phục bọn họ.

Ngày thường bọn họ bắt gió bắt bóng, bát quái còn đến cả đầu tổng giám đốc nghiêng qua bên nào cũng biết, nhưng lại không thấy mờ ám giữa tổng giám đốc với thư kí gì cả.

Chỉ có mũi chó Hàn Dung ngửi thấy được một chút mùi không thích hợp, cô nhìn lên trần văn phòng, cố gắng nhìn bầu trời bên ngoài như xuyên qua vật liệu xây dựng, nói: "Mùi xuân có vẻ hơi nồng quá. "

Cho nên hôm nay Đỗ Nhược Ngu chưa kịp nhìn đường lần thứ hai liền đụng phải cửa kính của công ty.

Đắc ý vênh váo luôn bị đâm vào tường......

Tổng giám đốc nghe được tin này giận tím mặt, ra lệnh bộ hậu cần dỡ cái cửa kia xuống.

Sư Diệc Quang ngồi trong văn phòng, mắt nhìn vào máy tính, nhưng tâm tư lại bay tới nơi khác.

Sớm biết rằng kết hôn tốt như vậy, cho nên sao anh không kết hôn sớm hơn đi?

Sư Diệc Quang vuốt cằm, híp mắt, thời khắc luôn phải khống chế độ cong của môi, không được nhếch lên quá mức.

Ngay lúc này, luật sư Lâm tới.

So với tinh thần phấn chấn của Sư Diệc Quang, luật sư Lâm có vẻ không hứng thú lắm.

Luật sư Lâm đi thẳng vào vấn đề, nói với Sư Diệc Quang: "Sư tổng, tôi tới từ chức."

Sư Diệc Quang vốn chưa nghiêm chỉnh, lúc này mới tập trung suy nghĩ, bắt đầu nghiêm túc.

"Xin cậu hãy tìm một luật sư khác làm luật sư riêng." Luật sư Lâm nói.

"Tại sao? Cho tôi một lý do." Sư Diệc Quang hỏi.

Luật sư Lâm hít sâu một hơi, nói: "Thân chủ bị lộ thông tin qua tay tôi. Tôi không đủ năng lực, tôi nên từ chức và sẽ bồi thường những tổn thất đã gây ra."

Sư Diệc Quang nhìn anh ta, nói: "Bồi thường thế nào?"

Luật sư Lâm bình tĩnh nói: "Sư tổng định đoạt, cậu có thể nhờ người hạch toán trước."

Sư Diệc Quang mặt không đổi sắc, lãnh đạm nói: "Được, anh chỉ cần bù đắp tổn thất của tôi là được. Anh không cần phải từ chức, tôi vẫn muốn anh làm việc."

Luật sư Lâm sửng sốt, tiếp tục nói: "Nhưng nếu không phải tôi thất trách linh cẩu cũng sẽ không dẫn phiền toái cho cậu."

Sư Diệc Quang xua xua tay, nói: "Tôi biết linh cẩu khó chịu như thế nào, nhưng việc này cũng không thể trách anh hoàn toàn được." Anh ta nhìn luật sư Lâm, nói: "Vì anh phải bồi thường nên tôi sẽ giúp anh, nhưng không cần thiết phải từ chức."

Luật sư Lâm nghĩ nghĩ, nói: "Vậy được rồi, Sư tổng cậu nói đi."

Sư Diệc Quang ho khan, có vẻ hơi khó có thể mở miệng, vẫy luật sư Lâm để anh ta ghé sát lại.

Luật sư Lâm hồ nghi đi qua, Sư Diệc Quang nhỏ giọng nói, luật sư Lâm nghe xong lập tức thay đổi vẻ mặt, vội vàng nói: "Này tôi không làm được!"

Sư Diệc Quang cả giận nói: "Vừa rồi không phải nói bồi thường à, có chút này thôi có giúp không? Anh có còn là bạn tôi không đấy?"

Luật sư Lâm khó xử nói: "Quá mất mặt đó."

Sư Diệc Quang tiếp tục giận: "Này có cái gì mất mặt, Lúc ký hiệp nghị chỉ có ba người chúng ta. Anh là người làm chứng nên anh là người thích hợp nhất."

Luật sư Lâm cứng cổ nói: "Vậy thì không bằng tôi từ chức."

Sư Diệc Quang mặc kệ: "Anh đã đáp ứng rồi."

Luật sư Lâm suy nghĩ nửa ngày, vẻ mặt thấy chết không sờn, rốt cuộc vẫn là thỏa hiệp, nói: "Nói như vậy cậu đã quyết tâm sống chung với thư kí Đỗ sao?"

Sư Diệc Quang gật đầu.

Luật sư Lâm không khỏi thở dài, nghĩ thỏa thuận tồi tệ mà tổng giám đốc ký kết đã biến thành một mối tình rồi.

Mọi người đã bắt đầu đóng phim thần tượng tình yêu rồi, chỉ có anh ta là người duy nhất vẫn coi trọng hợp đồng như phim chính kịch.

Sớm biết như thế hà tất phải như trước.

Ngay lúc luật sư Lâm đang thương tiếc tuổi trẻ đã mất của mình, Sư Diệc Quang lại nói: "Còn có một việc, anh đi làm với tôi."

Luật sư Lâm như lâm đại địch: "Còn nữa? Ngoại trừ chơi trò lãng mạn cậu còn muốn làm gì?"

Sư Diệc Quang vội vàng trừng lại: "Nhỏ giọng đi, đừng để lộ ra." Anh dựa vào ghế văn phòng, cười lạnh nói: "Còn muốn đi đánh chó."

..........