Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang NPC Trong Trò Chơi Giải Mã

Chương 115: Không Người Biết Hiểu



Hắn ngồi xuống, sau đó gọi một ly rượu.

Một tấm thẻ bài bị ấn trên bàn, ngón tay Nhậm Dật Phi giữ phần đầu thẻ: "Cái này trao đổi với bản đồ thành phố ngầm, toàn bộ."

Mấy người chơi nhìn thoáng qua thẻ bài: Súng bắn đinh, đạo cụ khá hữu dụng, phạm vi sử dụng cũng rộng.

"Đạo cụ đó hạn chế quá nhiều." Một người nhìn trúng thẻ bài, cậu ta có ý đồ trả giá.

"Nguyên tắc tự nguyện, giao dịch công bằng." Nhậm Dật Phi nhấn mạnh.

Dùng đạo cụ để đổi manh mối hoặc dùng manh mối để đổi manh mối, đây đều là thông tin trong tư liệu phó bản cấp cao mà Salman gửi hắn. Nhậm Dật Phi chỉ thực hành lần đầu nhưng biểu hiện lại không khác nào tay người chơi già đời.

Hợp tác giữa người chơi tương đối phức tạp, bởi vì bọn họ sẽ không tín nhiệm lẫn nhau, đôi bên hợp tác không người theo dõi. Cho nên trước giờ không phải không có chuyện hợp tác một hồi, kết quả bị đối phương hố cho vỡ đầu chảy máu.

Quy tắc ngầm "Người chơi không cần bạn bè" đã khắc sâu vào bia đá Hoang Vu Chi Giác từ lâu.

Cuối cùng, các người chơi mới chọn phương thức hợp tác đơn giản là giao lưu tin tức, đổi lấy tin tức và đạo cụ tương đương, kế hoạch hay tin tức quan trọng thì mới không chia sẻ. Có lẽ sau này, bọn họ có thể xảy ra xung đột hoặc vô tình hợp tác thành công, tất cả đều dựa vào hoàn cảnh tác động.

"Bản đồ." Thiếu niên người chơi khoảng mười bảy, mười tám tuổi đưa một trang giấy gấp đến. Thoạt nhìn cô bé rất ngoan ngoãn, mái tóc mềm mại tùy ý xõa tung, hệt như lông chim.

Nhậm Dật Phi hơi do dự. Mở ra thứ này không khác nào kẻ mù mở xem hộp pháo, đã tiến không lùi.

Cuối cùng hắn vẫn buông đầu ngón tay, cầm lấy trang giấy gấp.

Không nghĩ là bản đồ thật. Từ phân chia khu vực, lối đi, kiến trúc nổi danh,... đều được minh họa bên trên, chim sẻ nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ. Bản đồ cũng không thiếu vài địa điểm cơ mật, chẳng hạn như phòng thí nghiệm, khu giải trí đặc thù,... Thậm chí nó còn đánh dấu những nơi có camera giám sát.

Bản đồ hoàn thiện đến mức Nhậm Dật Phi không thể không nghi ngờ đây là hàng giả.

Người chơi bên kia đã cầm thẻ bài, cô bé mở miệng: "Điều kiện cá nhân của tôi không đủ." Xem như là lời giải thích vì sao đối phương lại đồng ý giao dịch lỗ vốn.

"Cảm ơn." Nhậm Dật Phi cất bản đồ. Hắn uống một ngụm rượu rồi đứng dậy, rời khỏi gian quán bar náo nhiệt.

Chẳng qua vừa bước ra cửa quán, Nhậm Dật Phi lập tức phun rượu trong miệng, hắn lắc mình tiến vào một con hẻm.

Nhậm Dật Phi vừa khuất bóng lưng, một cái đuôi nhỏ bám theo từ quán bar nhìn trái ngó phải liên tục. Có điều hắn tìm nửa ngày cũng không thấy thanh niên ban nãy. "Uầy, mất dấu rồi. Nhưng mà tôi đã chụp được mặt chính diện của hắn."

Nhậm Dật Phi rẽ vào một tiệm net, lúc này hắn đã thay đổi thành bộ dáng khác.

Căn cứ có mạng, phạm vi hệ thống mạng rất nhỏ. Cư dân có thể lên mạng nói chuyện phiếm hoặc chơi trò chơi giết thời gian. Nhậm Dật Phi trả tiền mua một giờ lên mạng.

Bản đồ đánh dấu vị trí phòng thí nghiệm ở một viện nghiên cứu ngầm, cho nên Nhậm Dật Phi quyết định lên mạng tìm tư liệu các nhân viên nghiên cứu.

Tên tuổi, giới tính, địa chỉ gia đình, tình huống đặc thù,... nói chung cũng không khó để tra. Nhậm Dật Phi ghi nhớ cẩn thận, sau đó chuẩn bị rời khỏi gian tiệm net.

Hắn và một người mang khẩu trang đồng thời đứng dậy, một trước một sau ra ngoài. Giữa bầu không khí hỗn loạn làm người ta không quá thoải mái, chút mùi hương caramel nhàn nhạt theo gió thổi qua.

Tầm mắt Nhậm Dật Phi dừng lại trên người thanh niên trẻ, hắn chỉ thấy bóng dáng đối phương đi đến một quán cà phê bên đường. Nhậm Dật Phi cũng xoay lưng rời đi.

Căn cứ theo vị trí trên bản đồ, hắn tìm đến một khu dân cư đặc biệt. Những người sinh sống bên trong không phải nhân viên cấp cao thì cũng là những người có cống hiến quan trọng cho căn cứ.

Đợi năm phút, một người đàn ông trung niên bụng phệ đi ra.

Thanh niên bảo vệ kiểm tra giấy tờ chứng nhận, người đàn ông trung niên chậm rãi cầm cặp sách ra cổng. Nhưng mà chưa kịp đi được bao lâu, ông ta đã bị một người nấp đợi đánh gục. Đối phương lấy giấy chứng nhận, cởi bỏ quần áo nhét vào thùng rác.

"Ngài đã về rồi?" Bảo vệ cổng chính không hiểu ra sao.

Nhậm Dật Phi bực bội gật gật đầu.

Kỳ quặc là thật nhưng thanh niên bảo vệ không dám lắm mồm hỏi thăm, cậu ta kiểm tra giấy chứng nhận, không có vấn đề, trực tiếp cho người tiến vào.

Qua nửa tiếng, một nhân viên đi ra từ viện nghiên cứu. Đối phương tươi cười chào hỏi hắn rồi rời đi.

Muốn vào phòng thí nghiệm thì phải qua rất nhiều trạm kiểm soát. Đầu tiên là kiểm tra giấy chứng nhận, sau đó quét toàn thân kiểm tra thiết bị điện tử cấm mang, vài trạm kiểm soát ở sau còn yêu cầu quét mắt và kiểm tra vân tay vân vân.

Nhậm Dật Phi tốn ba đến năm phút để qua hết các trạm kiểm soát, cuối cùng vào được phòng thí nghiệm.

Không, hắn vẫn chưa đến cửa phòng thí nghiệm. Nhậm Dật Phi cách cửa phòng một cái hành lang, dài khoảng chừng mười mét.

"Xin chào." Một nhân viên nghiên cứu đeo mắt kính đi tới chào hỏi hắn.

"Xin chào." Nhậm Dật Phi cũng mỉm cười chào hỏi, hắn thuận tay lau nước mắt sinh lý bên khóe mắt —— Ánh sáng làm Nhậm Dật Phi không thoải mái lắm.

Bọn họ gặp thoáng qua nhau, hắn chợt ngửi thấy mùi quả anh túc quen thuộc.

Là người chơi kia, Nhậm Dật Phi nhận ra hắn.

Gương mặt không giống nhau, không biết sử dụng đạo cụ hay kỹ năng gì ngụy trang. Nhậm Dật phi còn ngửi được mùi máu tươi trên người đối phương, có điều rất nhạt.

Nếu không phải người nọ mang súng thì cũng là dính máu từ người khác.

Một chuyến này gặp không ít người quen.

Nhậm Dật Phi đi thẳng một đường đến cửa phòng thí nghiệm. Cửa cảm ứng tự động mở ra, mùi máu tươi nồng đậm lập tức xông thẳng vào mặt mũi. Hắn ngẩn người.

Phòng thí nghiệm yên ắng không chút âm thanh. Người đáng chết hay không đáng chết, tất cả đều đã chết. Nhân viên nghiên cứu mặc áo blouse trắng ngã trên bàn dài hoặc nằm dưới nền đất, một nhát trí mạng, không có nhát thứ hai.

Xem vết máu chảy ra, phỏng chừng bọn họ chỉ vừa mới chết. Hơn nữa bọn họ không chết vì bị thương, bọn họ chết vì trúng độc.

"Thình thịch, thình thịch." Nhậm Dật Phi vươn tay nâng mắt kính, hắn làm như không có chuyện gì mà đi vào bên trong. Nhậm Dật Phi lướt qua mấy thi thể vẫn chưa lạnh hoàn toàn, tiến vào một gian phòng thủy tinh nho nhỏ.

Căn phòng đặt hộp không gian thủy tinh tầm một mét vuông, bên trong là một quái vật trần trụi tóc ngắn đang ngồi. Đối phương có vóc dáng thanh niên, làn da xanh đen, toàn thân run rẩy co giật, giống như sắp chết.

Quái vật sắp chết có gương mặt con người gầy trơ. Hắn còn mang theo một cái đuôi rất dài, lỗ tai xù lông hình tam giác, trên người mọc đầy lông vàng ngắn ngủn, toàn thân đều có vết sẹo bị khâu.

Không biết vì sao, Nhậm Dật Phi nhìn đối phương chỉ cảm thấy thân thuộc.

Hắn không nhịn được đi qua bên đó.

"Tiểu Bát." Quái vật đột nhiên mở miệng nói chuyện, hơn nữa đối phương nhìn Nhậm Dật Phi chằm chằm, "Mùi vị trên người cậu là của Tiểu Bát. Vì sao cậu lại về đây?"

Nhậm Dật Phi ghé vào kính thủy tinh nhìn quái vật nhỏ.

"Đi mau..." Quái vật gắng sức thở phì phò.

"Làm sao để cứu anh đây?" Nhậm Dật Phi hỏi.

"Cậu không cứu được." Quái vật lại nhìn hắn, vẻ mặt dữ tợn, "Đừng uổng phí tâm huyết chúng tôi, mau chạy đi, làm chuyện mà cậu cần phải làm."

"Chuyện tôi cần phải làm?"

Quái vật dùng chút sức lực đập vào cửa kính, "ba" một tiếng thật vang, "Cậu là hy vọng, Tam Tỷ nói, cậu chính là hy vọng."

"Cậu là kết thúc, cũng là bắt đầu."

Đối phương hơi kích động, sau đó lùi về sau. Thanh âm quái vật dần yếu ớt, hắn hỏi: "Tiểu Bát, ánh trăng có đẹp không? Có giống Tam Tỷ không? Người kia khen Tam Tỷ là ánh trăng nhân gian, nhất định rất đẹp."

"Rất đẹp." Nhậm Dật Phi đáp, mặc dù hắn không biết chuyện Tam Tỷ là như thế nào.

"Vầng trăng sáng ngời, ánh sáng bằng bạc chậm rãi rơi trên mặt biển. Đất trời bao la, vạn vật tĩnh lặng. Dường như linh hồn vừa ngã xuống một trang giấy mỏng rồi nhẹ nhàng bay lên không trung, nghiêng ngả giữa gió đêm."

Ngón tay Nhậm Dật Phi cứng nhắc căng thẳng nhưng hắn lại tươi cười dịu dàng, thanh âm ôn nhu.

"Tốt quá, cậu nhìn thấy ánh trăng rồi." Lần này quái vật đã dùng hết chút sức lực sót lại. Đối phương ngồi xuống nhắm mắt, đã không còn hô hấp.

Quái vật cứ ngồi như vậy trong gian phòng thủy tinh nho nhỏ, hai tay ôm đầu gối chính mình, gương mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt thỏa mãn, tựa như chỉ đang ngủ say.

Nhậm Dật Phi nhìn quái vật nhỏ đã chết, hắn bám chặt đôi tay lên kính thủy tinh, cảm xúc chua xót lan khắp mỗi tế bào, Nhậm Dật Phi không biết vì sao mình lại cảm thấy bi thương.

Hắn đứng yên tại chỗ trong chốc lát, mất hai phút mới khống chế được tâm tình. Nhậm Dật Phi đi về phía trước, hắn trông thấy một máy vi tính đang mở, trên đó là thông báo tài liệu tải xong. Không thể nghi ngờ, USB chứa đồ vật linh tinh đã bị người lấy đi.

Nhậm Dật Phi khom lưng mở ra một cái.

Màn hình xuất hiện một gương mặt quen thuộc, Tinh Hồng Nữ Vu.

Chẳng qua giờ phút này hắn nhỏ hơn rất nhiều, cùng lắm là bộ dáng năm sáu tuổi. Không biết đám nhân viên nghiên cứu tiêm thứ gì cho hắn, Tinh Hồng Nữ Vu đột nhiên thở dốc kịch liệt.

Dưới tác dụng thuốc tiêm, đôi mắt đứa trẻ biến thành màu đỏ, hàm răng mọc ra răng nanh bén nhọn. Hắn giãy giụa không ngừng, biểu tình đói khát.

Thuốc đang tiêm vào cơ thể, đứa trẻ bị buộc chặt trên bàn thí nghiệm cực kỳ thống khổ, hô hấp còn kịch liệt hơn lúc đầu. Làn da hắn bắt đầu xanh đen rồi khô héo mất nước, hệt như người già.

Đứa trẻ đáng yêu ban đầu đã biến thành quái vật hoàn toàn, nhóm nhân viên nghiên cứu lại chưa từng ngừng tay. Ống nhỏ tinh tế vẫn luôn truyền chất lỏng, hết đợt này đến đợt khác.

Cho tới một lúc nào đó, đứa trẻ trên bàn thí nghiệm không còn hô hấp nữa.

"Mau! Pha loãng." Lúc này rốt cuộc nhân viên nghiên cứu cũng động đậy, bọn họ tiêm một loại thuốc khác.

Một giây, hai giây, ba giây, trái tim vốn đã ngừng đập bỗng nhảy lên thình thịch. Lồng ngực nho nhỏ của đứa trẻ lên xuống phập phồng.

Đứa trẻ ngơ ngẩn nhìn bóng đèn, đôi con ngươi đỏ tươi có nước mắt chảy ra, nhưng không ai để ý đến hắn. Nhân viên nghiên cứu đều vội vàng ghi chép kết quả thực nghiệm.

"Có thể, nâng đi."

Thanh âm vừa dứt, toàn bộ hình ảnh video tối sầm.

"Chuyện gì đã xảy ra?" Nhậm Dật Phi đang muốn mở video thứ hai thì có người tới.

Tiếng bước chân dồn dập lộc cộc lộc cộc đi về phía hắn. Người nọ đã đến đằng sau Nhậm Dật Phi, cũng nhận ra hắn là ai: "Tiểu Trương, chuyện gì đã xảy ra, bọn họ làm sao vậy? Số 7 là chuyện gì?"

Thông qua màn hình máy tính, Nhậm Dật Phi nhìn thấy gương mặt phản chiếu của đối phương, đúng là người mà hắn đã thấy trên trang web: Viện trưởng viện nghiên cứu, có lẽ cũng là người phụ trách phòng nghiên cứu này. Ông ta mang bộ dáng trung niên, song mái đầu đều đã bạc trắng.

Dường như lần trước đội viên NPC có nhắc đến một nhân viên nghiên cứu giúp đỡ vật thí nghiệm thoát đi, cuối cùng đã chết. Nhân viên nghiên cứu đó chính là con trai độc nhất của viện trưởng, có phải ông ta bạc đầu vì chuyện này không?

Cho nên viện trưởng viện nghiên cứu sẽ biết nhiều chuyện nhỉ?

"Tiểu Trương." Viện trưởng vừa mới há miệng, ông ta liền nhìn thấy "Tiểu Trương" đang quay lưng về phía mình chợt quay đầu, rõ ràng đôi mắt đối phương là một màu đỏ tươi.

Mười lăm phút sau, ở cổng căn cứ.

"Trương tiên sinh, ngài...?" Thủ vệ là một người đàn ông trung niên, ông ta hơi khó hiểu. Trương tiên sinh là người có đặc quyền trong căn cứ, không cần lấy số cũng có thể tùy thời ra vào. Nhưng mà bây giờ đã hơn 9 giờ tối, bên ngoài còn là thế giới quái vật, đối phương ra ngoài làm gì?

"Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi." Trương tiên sinh ngồi trong xe ô tô tư nhân, thái độ lãnh đạm.

Thủ vệ ngượng ngùng không nói, nhấc tay bảo bên kia mở cửa.

Trương tiên sinh lấy lại giấy chứng nhận. Ông ta giẫm chân ga, ô tô xuyên qua cổng lớn rồi chạy vào bóng đêm.

"Viện trưởng Trương giết đồng nghiệp và vật thực nghiệm số 7, sau đó chạy khỏi căn cứ?" Thủ lĩnh căn cứ lập tức hất vỡ ly nước, "Cậu nói đùa cái gì vậy?"

Đương nhiên ông ta không tin, hơn nữa cũng không có bất kỳ lý do nào để tin.

"Nhưng mà chuyện là như thế." Phó viện trưởng nóng nảy, ông ta đem camera theo dõi cổng căn cứ cho thủ lĩnh căn cứ xem, "Ngài xem đi, sau khi chuyện trong phòng thí nghiệm phát sinh thì ông ấy đã vội đi rồi."

Thủ lĩnh căn cứ vừa nhìn càng không tin nổi, ông ta tức muốn phát điên, "Viện trưởng Trương không biết lái xe! Cậu cứ luôn miệng nói là viện trưởng Trương làm, camera theo dõi của phòng thí nghiệm đâu?"

"Video giám sát bên phòng thí nghiệm đã bị ai đó xóa mất." Phó viện trưởng cúi đầu.

Lời còn chưa dứt, thủ lĩnh căn cứ càng thêm tức giận: "Bảo an phụ trách giám sát camera làm cái cứt chó gì mà không biết?"

"Video đã bị thay đổi, bọn họ vẫn luôn xem video theo dõi hôm qua lặp đi lặp lại." Người phụ trách giám sát camera đều xem video hôm qua từ đầu đến cuối, đương nhiên không phát hiện chuyện ngoài ý muốn hôm nay.

"Tôi không cần biết các cậu làm thế nào, mau tìm người sửa lại camera! Còn nữa, lập tức gọi người đuổi theo chiếc xe kia, cút!"

Phó viện trưởng vội vàng cút xa văn phòng thủ lĩnh.

"Ô ——"

Bên ngoài căn cứ, lốp xe ô tô căng cứng nghiền nát phế phẩm nhựa đầy đất, lao nhanh trên đường.

Đêm tối tĩnh mịch, đường lớn hoang vắng. Một chiếc xe chở hai người.

Nhậm Dật Phi đã trở về bộ dáng Tinh Hồng Nữ Vu, chỉ là bên ngoài không khoác áo choàng đỏ mà là áo blouse trắng của nhân viên nghiên cứu.

Gương mặt hắn trầm tĩnh lạnh lùng, một tay vịn tay lái, tay còn lại sửa sang nếp gấp cổ áo.

Bên ghế phải đặt một chiếc laptop. Thời gian có hạn, tư liệu chỉ mới tải hơn phân nửa.

Mà trong cốp xe, người đàn ông bị trói chặt đang từ từ tỉnh lại.

"Uỳnh uỳnh uỳnh uỳnh uỳnh uỳnh." Cốp xe truyền đến tiếng khua tay múa chân đánh vang, ô tô cũng hơi nghiêng ngả. Nhậm Dật Phi giữ tay lái điều khiển, khuỷu tay phải đè trên cửa sổ xe. Hắn nâng mặt nhìn con đường.

Ô tô lao thẳng vào bóng đêm.

___

Tác giả có lời muốn nói:

A Phi: Tui đi nha.