Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang NPC Trong Trò Chơi Giải Mã

Chương 127: Không Người Biết Hiểu



Ánh sáng màu vàng kim lan ra khắp vách tường, sàn nhà và trần nhà nho nhỏ, toàn bộ tầng hầm như biến thành đàn tế thần quái nào đó, quan tài gỗ hình trứng chính là vị trí trung tâm.

Dưới chân đám người Salman xuất hiện một vòng khe hở sáng, bọn họ như đinh đóng cột dán chặt mặt đất, chẳng qua thân trên vẫn có thể cử động.

"Đây là?" Salman nhìn ánh sáng dạng sợi tơ đang chảy. Mỗi khi chúng lóe lên, cơ thể hắn lại suy yếu một chút.

Mặc dù năng lượng tiêu hao không nhiều nhưng theo thời gian, chắc chắn Salman sẽ bị rút cạn năng lượng. Chẳng lẽ năng lực tự thân của quái vật này là cắn nuốt?

"Tố Tố, ta vốn định giữ cho con một mạng." Thủ lĩnh căn cứ nhìn đại tiểu thư, "Nhưng con cứ thích ngỗ ngược, không chịu nghe lời ba con."

Đại tiểu thư chảy mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch.

Thủ lĩnh căn cứ lại quay sang nhìn hai kẻ xâm nhập từ bên ngoài, biểu tình bọn hắn vẫn điềm tĩnh thong dong, giống như hoàn toàn không bận tâm tình cảnh chính mình.

Kha Bắc chém tới một đao đâm thẳng giữa trán ông ta, cuối cùng lại như xuyên qua không khí.

"Ha ha ha ha." Thủ lĩnh căn cứ đắc ý cười to, cái trán nứt ra hồi phục như cũ trong nháy mắt, "Tao là kẻ bất tử."

"Cuộn giấy thứ chín bị người đánh cắp trong lời đồn, thật ra ông đã dùng rồi nhỉ?" Salman không hề hoảng loạn, hắn bình tĩnh quan sát thủ lĩnh căn cứ, "Căn cứ săn giết quái vật khắp nơi, lại không ngờ ông mới là quái vật thật sự."

Sáu người, chín cuộn giấy, tám cuộn giấy đã chuyển hóa thành quái vật. Còn một cái đi đâu?

NPC nói ai đó đánh cắp nó khiến Salman vẫn luôn ôm bụng nghi hoặc. Hắn cho rằng cuộn giấy thứ chín là manh mối then chốt. Rốt cuộc bây giờ, nghi hoặc của Salman cũng được cởi bỏ.

Đương nhiên cuộn giấy thứ chín đang nằm trong tay thủ lĩnh, hơn nữa ông ta đã chuyển hóa quái vật thành công.

Thời gian cụ thể thế nào, Salman đoán tầm nửa năm trước. Nửa năm trước đội săn thú nhận mệnh lệnh đuổi bắt Tinh Hồng Nữ Vu. Nửa năm trước thủ lĩnh bán dần tài sản căn cứ lấy tiền mặt, mà chuyện ông ta không hề rời khỏi cửa căn cứ cũng bắt đầu khoảng nửa năm trước, thời gian nửa năm rất có ý tứ.

Vì sao luôn là nửa năm trước?

"Ông quyết tâm thực hiện kế hoạch này làm gì, trong khi chuyển hóa thành quái vật là chuyện có độ rủi ro không thấp?" Salman hơi hiếu kỳ.

Thủ lĩnh căn cứ đang định mở miệng nói chuyện, thanh âm đại tiểu thư bên kia đột ngột vang lên: "Bệnh nan y, ông ta mắc bệnh nan y."

Nếu không phải vì chuyện ngoài ý muốn phát hiện bệnh tình, với tính cách thủ lĩnh căn cứ, ông ta sẽ phải kéo dài thêm một đoạn thời gian. Dù sao đối phương vốn là kẻ đạo đức giả, làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết.

"Ra là thế." Salman tỏ vẻ đã hiểu, "Nhưng nếu ông thành công, sao lại phải tốn sức hạ lệnh bắt Tinh Hồng Nữ Vu nữa? Vì bảo vệ căn cứ? Không đời nào. Ông chuẩn bị rời khỏi nơi đây, cuối cùng là vì cái gì?"

"Vì không đủ." Thủ lĩnh căn cứ ngắm nghía cánh tay chính mình. Năng lượng màu vàng kim lưu động bên trên, không ngừng đoạt lấy năng lượng kẻ khác. Cảm giác trở nên mạnh mẽ đương nhiên khiến người ta mê muội.

"Ông bắt Tinh Hồng Nữ Vu vốn không phải để bảo vệ căn cứ, ông vì bản thân ông." Salman khẳng định chắc nịch.

"Không sai, tao vì bản thân tao. Người không vì mình trời tru đất diệt. Tao làm vậy thì có gì sai?"

Người bị nghẹn khuất lâu sẽ có khuynh hướng tự thuật mãnh liệt. Lúc này thủ lĩnh căn cứ đã xé mặt nạ gần hết, ông ta nói thẳng kế hoạch mình:

"Từ vật thực nghiệm số 1 đến vật thực nghiệm số 8, chúng nó đều chỉ là quái vật bình thường mà thôi. Muốn chuyển hóa thành quái vật cường đại không chút nhược điểm, phải cần một điều kiện quan trọng."

"Chẳng lẽ cần Tinh Hồng Nữ Vu? Bởi vì năng lực tự lành của hắn?" Salman suy đoán.

"Hẳn là quan hệ huyết thống." Kha Bắc sửa lại cho đúng, "Hơn nữa còn là quan hệ huyết thống với quái vật đã chuyển hóa thành công."

Thủ lĩnh căn cứ ngoài ý muốn liếc sang hai người, dứt khoát mở lời: "Chúng mày nói gì cũng đúng. Lai lịch từng quái vật trên giấy đều không giống nhau. Năng lực Tinh Hồng Nữ Vu không phải tự lành, tự lành là cấp thấp nhất. Năng lực của hắn chính là sống lại, chính là bất tử. Chỉ cần trái tim vẫn hoàn chỉnh, Tinh Hồng Nữ Vu sẽ sống lại. Mà tao, tao có năng lực cắn nuốt quan hệ huyết thống."

Tinh Hồng Nữ Vu ra đời chưa bao giờ là chuyện ngoài ý muốn. Đây là do thủ lĩnh căn cứ cố ý lựa chọn.

Kha Bắc còn một nghi hoặc không rõ. Hắn nhìn đại tiểu thư ngẩn người không nói chuyện: "Lại nói, mười tám năm trước, con gái ông vừa mới sinh ra. Vì sao ông không đem con gái ông đi làm thực nghiệm? Đừng nói vì đã bòng qua nên cảm thấy luyến tiếc? Thủ lĩnh không giống loại người có tình cảm nhàm chán như thế đâu nhỉ."

Đại tiểu thư lập tức nhìn về phía thủ lĩnh, dường như thiếu nữ cũng muốn nghe một đáp án.

Thủ lĩnh căn cứ đang vênh cằm đắc ý chợt cúi đầu cười nhạo: "Chẳng qua vì mẹ nó quản nó quá kỹ, không thích hợp xuống tay."

Không thích hợp xuống tay? Con đầu lòng vừa mới chào đời, người ra tay lại là thân sinh, sao có thể thích hợp xuống tay? Chỉ sợ ông ta từ bỏ ý định không phải vì nguyên nhân khách quan nào tác động, mà là do bản thân ông ta không dám xuống tay thật.

Có lẽ năm đó, thủ lĩnh căn cứ vẫn chưa trở thành bộ dáng táng tận lương tâm giống như bây giờ.

Không biết tâm lý biến chuyển ra sao, cuối cùng ông ta quyết định ra tay với người con trai út.

"Mười lăm năm trước, ban lãnh đạo căn cứ xảy ra chút chuyện biến động, có người muốn đảo chính, đúng không?" Salman biết không ít thông tin cơ mật bên trên, đây là do thế lực phản căn cứ cung cấp cho hắn.

Sáu người phát hiện bí mật quái vật, một người rời đi, một người tử vong, còn lại bốn người. Bốn người đó thành lập căn cứ hiện tại, bởi vì thủ lĩnh căn cứ là người đầu tiên phát hiện nơi này nên ông ta được chọn làm thủ lĩnh.

Chẳng qua trong số bốn người, người có năng lực nhất không phải thủ lĩnh căn cứ. Ban đầu người nọ là thủ lĩnh căn cứ trên danh nghĩa, nhưng rồi đối phương không thỏa mãn, muốn cả vị trí thủ lĩnh căn cứ.

Cuối cùng chuyện lúc sau chỉ có thủ lĩnh căn cứ và đội trưởng đội săn thú biết, bởi vì bọn họ là hai người thắng cuộc, thi cốt đám người kia đều đã sớm biến thành tro tàn.

"Không sai!"

Chuyện đó từ trước đến giờ luôn là cái gai trong lòng thủ lĩnh căn cứ. Ông ta không tự đắc được lâu, nghe Salman hỏi liền âm trầm: "Tao phát hiện đàn tế trước tiên, tất cả những thứ bên trong đều do tao tìm được. Nếu không có tao, chắc chắn không có thứ bảo hộ căn cứ. Thế mà bọn chúng thì hay rồi, bọn chúng dám phản bội tao!"

Thủ lĩnh căn cứ tức giận tột cùng, ông ta cười lạnh một tiếng: "Đáng tiếc bọn chúng không biết, người đầu tiên phát hiện luôn là người nhận được chút ưu đãi."

Ông ta không nói "ưu đãi" cụ thể là cái gì, nhưng nhìn vẻ kiêu ngạo không thể kiềm chế thì có thể dễ dàng đoán ra. Có lẽ "ưu đãi" là bí mật chỉ mình thủ lĩnh biết, chẳng hạn cách biến thành quái vật cường đại không chút nhược điểm.

Mười tám năm trước thủ lĩnh vẫn còn là thanh niên trẻ. Cho dù biết chuyện đi nữa, đương nhiên ông ta sẽ không ngu ngốc thử qua. Nhưng làm thủ lĩnh trên ba mươi năm mươi nghìn người, mọi chuyện liền khác biệt.

Ông ta đã biết lợi ích mà quyền thế mang đến, mặc chuyện gì xảy ra đều không vứt bỏ. Như vậy thủ lĩnh chỉ có thể chọn một con đường khác để tiếp tục giữ được quyền lực chính mình.

"Cho nên mười lăm năm trước, hai người lãnh đạo cấp cao đột nhiên chết đi. Ông đã quyết định hy sinh con trai mình. Đáng tiếc năm đó lá gan ông quá nhỏ, ông không lập tức ra tay mà phải kéo dài tận mười lăm năm, cho tới khi ông phát hiện mình mắc bệnh nan y." Salman bình tĩnh xé bỏ tấm da sau cuối.

"Ha ha ha ha ha... Sau khi tao chuyển hóa thành quái vật, đột nhiên tao phát hiện một chuyện. Đó là bao nhiêu thấp thỏm và do dự lúc trước đều không đáng." Thủ lĩnh nhìn bàn tay không còn giống con người của mình, nụ cười trên mặt càng lúc càng hả hê.

"Mày không hiểu cảm giác trẻ lại và có được sức mạnh. Bây giờ tao càng mạnh hơn năm xưa rất nhiều. Không còn phải sợ tuổi trẻ chóng tàn, tao có thể sống thật lâu thật lâu. Lúc đó, tao muốn cái gì mà không có?"

Thanh xuân vĩnh hằng và tuổi thọ dài lâu chính là dụ hoặc khó tránh đối với con người, quyết định của thủ lĩnh căn cứ không quá khó hiểu. Từ lúc ông ta biến con trai mình thành quái vật, bánh răng số phận đã sớm chuyển động, không gì ngăn cản.

Hiện tại đã đến bước cuối, thủ lĩnh chỉ cần bắt lấy Tinh Hồng Nữ Vu là những gì ông ta theo đuổi sẽ được thực hiện.

"Chỉ cần bắt lấy Tinh Hồng Nữ Vu, tao lập tức trở thành kẻ cường đại nhất. Sau đó... Tao sẽ trở thành vua quái vật." Kế hoạch ấp ủ suốt mười lăm năm ròng, ông ta đã nôn nóng hưởng thụ thành quả.

Ánh sáng vàng kim dưới tầng hầm ngầm lóe lên rồi lưu chuyển, thủ lĩnh căn cứ nhìn về phía hai thanh niên bên cạnh đại tiểu thư: "Bắt đầu từ chúng mày..."

Song ông ta còn chưa kịp dứt câu, mặt đất đột nhiên chấn động kịch liệt.

"Sao lại thế này?"

Salman giật nhẹ chân, hắn đi ra khỏi bẫy rập. Kha Bắc cũng di chuyển. Hai người bọn họ chưa bao giờ bị thủ lĩnh khống chế, tất cả chỉ vì dụ dỗ ông ta tự khai.

Riêng các đường sáng cắn nuốt năng lượng thì không có cách nào phá hủy.

Đại tiểu thư ngơ ngác nhìn tầng hầm rung lắc: "Trước đây chưa từng..."

Thủ lĩnh căn cứ không rảnh chú ý động tĩnh người chơi nữa. Ông ta cầm điện thoại di động, sắc mặt tái xanh.

Bên trên là hình ảnh quan sát từ camera theo dõi. Từng vòng bảo hộ và cửa ra vào đã bị nghiền nát, đội săn thú chính phủ thì không thấy một người. Ông ta chỉ trông thấy từng đoàn quái vật dũng mãnh tiến vào căn cứ.

Rất rất nhiều quái vật, quái vật rắn một mắt, cây gọng vó, ngựa khói,... Từ trước đến giờ chúng nó đều sống tách biệt, không can thiệp lẫn nhau, hiện tại lại như bị ai đó chỉ huy công kích.

Quái vật vây thành?

Thủ lĩnh căn cứ chợt nghĩ tới mấy từ này. Ông ta không khỏi khó hiểu: Rõ ràng đã dùng một người hiến tế, hơn nữa có ánh hào quang che chắn, làm sao đám quái vật có thể vào đây? Thậm chí còn tấn công với số lượng kinh người như vậy?

11 giờ, tin tức đổi mới: [Đêm thứ năm: Bất tử.]

Đỉnh đầu đột nhiên nổ "ầm" một tiếng, không trung giả lập của thành phố ngầm bị quái vật đánh vỡ. Ánh trăng xuyên qua hang động, lười biếng phủ xuống thành phố. Phù thủy cưỡi chổi bay ngang vầng trăng. Không biết mây trắng từ đâu kéo tới, khi thì chúng hóa thành ngựa trời rượt đuổi, khi thì chúng chuyển sang chim ưng bay lượn.

Làn gió trong lành mát mẻ của buổi đêm thổi mạnh khắp nơi, thanh âm xào xạc của đất trời truyền đến từ bốn phía. Đám người dưới thành phố nghe được tiếng chim kêu, bọn họ cũng nghe thấy tiếng động vật nào đó nói mớ.

"Đây là?"

"Bầu trời đêm?" Con người thẫn thờ nhìn hang động thật lớn trên đầu. Bọn họ đã quên mất bộ dáng bầu trời đêm từ rất lâu, lúc này vừa nhìn thấy liền cảm giác thân thuộc bội phần.

Một đoàn bóng đen nhảy lên ngay vị trí hang động, cao thấp lớn bé, đủ loại bộ dáng khác người. Rốt cuộc con người cũng tỉnh táo: "Quái, quái vật a ——"

Bọn họ sợ tới mức mềm chân, tựa như sắp ngã xuống mặt đất.

Con người dưới thành phố đã không tiếp xúc với quái vật mấy năm. Đối với bọn họ, quái vật chỉ là thứ xuất hiện trên sách báo và video mạng. Thế nên lúc trông thấy chúng, bọn họ còn theo bản năng nghĩ sang chuyện vớ vẩn: Đây là trò đùa của ai?

Chỉ có mặt đất rung lắc chấn động và trần nhà rơi vỡ tan nát là không biết nói đùa.

Biết chuyện chúng nó là quái vật thật, cũng ý thức được chuyện căn cứ bị phá nát, đám người biểu tình thị uy và quần chúng đang ăn dưa hóng chuyện trực tiếp xanh xám mặt mày.

"A ——" Con người la hét thất thanh, khắp nơi đều có tiếng kêu gào chói tai. Quần chúng tụ tập một chỗ rồi tự làm rối loạn, hết người này kêu lại đến người khác thét, bởi vì bọn họ không cẩn thận giẫm phải chân nhau hoặc bị mảnh vỡ trần nhà rơi trúng.

Nhưng thứ làm con người kỳ quái chính là, đám quái vật chỉ lạnh lùng nhìn bọn họ tự mình hại mình, chúng không có hành động nào khác.

Quảng trường thành phố ngày càng xuất hiện nhiều quái vật. Chẳng qua dần dần, con người không còn hoảng loạn như lúc đầu. Bọn họ phát hiện chúng nó sẽ không chủ động công kích ai.

"Oa hu hu hu." Một cô bé không cẩn thận đi lạc ba mẹ chạy trên quảng trường sợ hãi. Ba mẹ cô bé đều bị đám người xung quanh giữ lấy, bọn họ rơi lệ nhìn đoàn quái vật chậm rãi đến gần nhóc con.

Một quái vật cao gầy thò đầu tới, nó kề sát mặt để nhìn xem bộ dáng trẻ con của loài người.

Nhóm người ở phía xa lập tức ngừng thở: Nó sẽ ra tay sao?

Cô bé bốn năm tuổi mặc váy vàng nho nhỏ, trên đầu thắt hai cái bím tóc. Nhóc con nước mắt lưng tròng, đang khóc nức nở thì tò mò nhìn quái vật bỗng xuất hiện trước mặt.

Bởi vì căn cứ nghiêm cấm lưu truyền truyền thuyết quái vật các loại, thế nên nhóc con không biết quái vật là cái gì, càng chưa gặp chúng bao giờ. Có lẽ ba mẹ cô bé từng dùng quái vật dọa cô, nhưng hình tượng quái vật cụ thể ra sao, trong truyền thuyết chưa từng miêu tả tỉ mỉ.

Hôm nay là lần đầu cô bé gặp được quái vật, chẳng qua nhóc con không biết đối phương là "quái vật". Cô bé cười: "Trông cậu kỳ lạ ghê, tớ có thể sờ cậu được không?"

Không đợi quái vật đáp lại, cô bé lập tức xòe bàn tay bụ bẫm sờ sờ cái mũi kề sát mặt mình.

Quái vật xấu xí bị nhột nên hắt xì một cái, nhóc con vui vẻ cười ha ha, vươn tay muốn ôm đầu quái vật.

Đây là một quái vật gầy khô mảnh khảnh bò bằng bốn chân, dài đến sáu bảy mét, khá giống thằn lằn khô, lại cực kỳ xấu xí. Chỉ cần người ta nhìn thấy liền có thể bổ não bộ dáng hung tàn khi nó ăn người.

Ba mẹ nhóc con đều ngã ngồi xuống đất, bọn họ không đành lòng trơ mắt nhìn kết cục con gái mình.

Nhưng quái vật bên này chỉ hơi nghiêng đầu. Nó chợt duỗi móng vuốt thon dài ra, cẩn thận móc lấy cổ áo cô bé rồi xách lên, thò cánh tay dài đưa nhóc con ra khỏi bầy quái vật.

Nó nhẹ nhàng buông cô bé, sau đó dùng móng tay đẩy đẩy nhóc con tới trước, ý bảo cô bé mau rời đi. Cuối cùng quái vật chậm rãi thu hồi móng vuốt rồi đuổi theo đồng bọn.

"Hẹn gặp lại, cảm ơn cậu nhé." Nhóc con lễ phép vẫy tay với nó, bây giờ mới chạy về phía ba mẹ mình. Ba mẹ cô bé ôm chầm nhóc con, bật khóc vì vui sướng.

"Nó..." Nhóm người vây xem sợ đến ngẩn mặt ra.

Hình như nó không giống quái vật trong truyền thuyết chút nào. Bởi vì trước giờ bọn họ vẫn luôn được dạy, quái vật đều ăn thịt người để sống.

___

Tác giả có lời muốn nói:

Quái vật thằn lằn: Tuy tui xấu xí, nhưng mà tui dịu dàng lắm á.~

Quái vật có loại ăn thịt và có loại ăn cỏ. Nhỏ này ăn cỏ nha quý dị.