Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang NPC Trong Trò Chơi Giải Mã

Chương 144: Ổ Kiến



"Nơi này hình như là?" Hai bên dần dần ép sát, lúc bọn họ sắp rơi vào hoàn cảnh tiến lùi không xong, đột nhiên Nhậm Dật Phi phát hiện cái gì.

Hắn có điều suy tư, quay đầu hỏi đối phương: "Này, anh còn bom phát nổ không?"

"Làm gì hả?" Người chơi binh dân nghĩ Nhậm Dật Phi nhìn trúng đạo cụ còn sót lại của mình, anh ta lập tức bày ra vẻ mặt cảnh giác.

"Bom của anh có thể làm nổ mặt đất không?" Bốn phía không lối thoát, chẳng phải bọn họ chỉ có thể thử xuống đất lên trời à?

Trên bản đồ, vị trí này vừa vặn đối diện cửa cầu thang của phòng thí nghiệm tầng bốn. Nếu là bên trong phòng thí nghiệm, Nhậm Dật Phi còn lo lắng tường xây bằng cốt thép. Có điều nó là cửa thang lầu thì...

Hai người bọn họ đi xuống rồi, chạy xuống tầng ba cũng được, mà chạy vào phòng thí nghiệm cũng được. Không, có lẽ Nhậm Dật Phi nên chạy vào phòng thí nghiệm là tốt nhất. Dù sao bên trong cũng là máy móc quan trọng, đám người kia ném chuột phải sợ vỡ đồ, đương nhiên không dám làm gì.

"Đúng vậy!" Người chơi bên cạnh giật mình bừng tỉnh, mặc dù anh ta cực kỳ không muốn hy sinh đạo cụ chính mình, nhưng bây giờ bọn họ cũng không còn cách nào khác.

Ba thứ màu tím lóe lên dòng điện bị ném ra bên ngoài. Đám binh dân phía trước không biết tình huống ra sao, chỉ có binh dân đuổi theo phía sau là đã ăn qua một lần, bọn họ theo bản năng bỏ chạy.

"Đi đâu bây giờ?" Sức mạnh của bom phát nổ rất lớn, người chơi binh dân thân là chủ nhân cũng có khả năng bị ngộ thương. Anh ta lập tức kéo người bên cạnh đệm lưng, chắn giúp mình một chút.

Ai ngờ anh ta vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy người chơi bị kéo vào nửa đường biến sắc, người nọ còn ác hơn, một tay túm lấy NPC làm vật che thân.

Hay lắm, rất Hoang Vu Chi Giác.

Một tiếng ầm lớn vang lên, lỗ tai mọi người đều bị chấn động tê rần. Lúc bom nổ kích hoạt vỡ ra một cái hố, mưa bụi xi măng và đội tuần tra đều rơi xuống bên dưới, dọa đám binh dân đang làm việc ở tầng ba hoảng sợ gào lên.

"A ——" Quý tộc ở phía xa giẫm chân thét chói tai.

Binh dân dưới lầu lập tức lấy vũ khí của bọn họ ra, có điều chỉ là vũ khí lạnh.

Đây không phải lần đầu tiên nổ mạnh, đương nhiên người ở tầng bốn cảm giác được chấn động. Nhưng lần đầu tiên không có nổ thành hang, bọn họ không biết tình hình phía dưới thế nào.

Bây giờ thì biết rồi, bởi vì sàn nhà biến thành một cái hố to.

"Câm miệng!" Một quý tộc xui xẻo bị hai người chơi vô đạo đức ném xuống.

Nhân lúc đám binh dân luống cuống tay chân giải cứu quý tộc, Nhậm Dật Phi và người chơi kia một trước một sau nhảy vào từ chỗ thủng, chân giẫm lên thi thể binh dân giảm xóc.

Hai người bỏ chạy, một người chạy xuống lầu, một người vọt vào phòng thí nghiệm.

"Xin lỗi người anh em."

Liếc mắt một cái liền biết ai là người có quyền thế nhất nhóm người. Nhậm Dật Phi sải bước đi tới, lúc vươn tay phóng ra hai mũi tên, giải quyết nhanh chóng hai hộ vệ bên cửa. Hắn tóm được người có địa vị lớn nhất phòng thí nghiệm, đầu mũi tên ép sát cần cổ đối phương: "Muốn sống thì đừng cử động."

Nhậm Dật Phi uy hiếp nhân viên nghiên cứu, một tay đè động mạch chủ của hắn, không ngờ một mùi hương caramel mềm mại đột nhiên quấn quanh chóp mũi Nhậm Dật Phi.

Nhậm Dật Phi:...

Đừng nói trùng hợp vậy nha?

Salman mặc áo blouse trắng mang mắt kính, nhìn qua cực kỳ cấm dục lãnh đạm. Hắn giơ tay đẩy mắt kính xuống, bên ngoài xông tới hai người chơi, một người chạy xuống thang lầu, một người trực tiếp vọt vào uy hiếp mình. Đám người hộ vệ cũng chia làm hai nhóm, một nhóm đuổi theo người chơi kia, một nhóm vây quanh bọn họ.

Mũi tên của đối phương nhắm ngay động mạch chủ trên cổ, lực tay cầm mũi tên còn rất trầm ổn.

Đôi mắt người chơi này cực kỳ sắc bén, ngay giây phút đầu tiên là đã có thể tìm ra Salman từ trong đám người, hơn nữa còn có thể bắt ép hắn làm con tin thành công. Tố chất tâm lý không tồi, hoặc người nọ có thứ gì chống lưng.

Nhưng mà, càng có năng lực, Salman càng muốn làm hắn thất vọng.

Salman ghét nhất ai đó uy hiếp hắn.

Binh dân vây quanh Nhậm Dật Phi không dám cử động, bởi vì con tin bị bắt chính giữa là người phụ trách phòng thí nghiệm, cũng là người chỉ huy toàn bộ binh dân.

Nói một câu không dễ nghe là người nọ mới là kẻ cầm quyền chân chính của toàn bộ ổ kiến, quý tộc chỉ đơn giản là chim hoàng yến không thể không nuôi dưỡng.

Không đúng, chim hoàng yến không nói hết được tầm quan trọng của đám quý tộc. Dù sao bắt buộc cũng phải có bọn họ.

Đầu ngón tay Salman khẽ nhúc nhích, một tấm thẻ bài xuất hiện trong tay áo hắn. Chẳng qua mũi tên nơi cần cổ Salman lập tức đâm vào da thịt, người chơi phía sau cười lạnh: "Tôi khuyên anh đừng nên hành động thiếu suy nghĩ."

Người chơi này phát hiện động tác nhỏ của hắn?

Sau đó Salman cảm giác được dây leo bằng sợi tóc đang chậm rãi quấn quanh thân thể mình, đỉnh đầu nhòn nhọn đâm vào làn da, tiêm thuốc gây mê nào đó. Hai tay Salman cũng bị buộc chặt, tuy những thứ này rất nhỏ nhưng lại cực kỳ khó tránh.

Kỹ năng khống chế sao?

Salman có chút do dự. Hắn có nên làm lộ thân phận người chơi hay không?

Tính cách nhân vật nguyên chủ cực kỳ giống với phong cách làm việc của Salman, cho nên đến bây giờ hắn chưa từng để lộ thân phận người chơi.

Hơn nữa điểm mạnh của nguyên chủ quá lớn, nếu tiếp tục phát triển như vậy thì nói không chừng Salman có thể công phá phó bản, gom hết sò bạc và sò vàng.

Yêu cầu duy nhất để được công nhận ngụy trang hoàn mỹ trong phó bản chính là: Khi sắm vai nhân vật, không có NPC nào nghi ngờ hoặc phát hiện chỗ khác thường. Đương nhiên yêu cầu này đối với ai kia là không khó, nhưng với Salman thì rất hên xui.

Nếu không phản kháng, người chơi này đã gây tê nửa cánh tay hắn, mọi chuyện liền không thể khống chế.

Nếu phản kháng, không chừng Salman sẽ khiến đám NPC nghi ngờ, mất đi sò bạc.

Có đáng hay không đáng?

"Anh không muốn chết, tôi cũng không muốn chết, cần gì lưỡng bại câu thương?" Người phía sau nhẹ giọng nói, thanh âm hắn hạ thấp đến mức chỉ có hai người bọn họ nghe được.

"Có lẽ anh cũng muốn biết... Tầng thứ sáu có cái gì nhỉ? Người, chơi."

Sao?

Xưng hô "người chơi" của đối phương lập tức làm cơ bắp cả người Salman căng chặt. Hắn nghi ngờ làm sao bản thân có thể bị người khác phát hiện trong nháy mắt, thậm chí hai ngày qua, không có một NPC nào phát hiện Salman là hàng giả.

"Đương nhiên tôi biết ở đó có cái gì, cậu vừa đe dọa vừa dụ dỗ không có tác dụng." Salman bất động thần sắc.

Nói thật, hai ngày này hắn không tìm được lý do thích hợp để tiến vào "vùng cấm". Nhưng đương nhiên Salman không thể nói ra.

Lừa ai đó? Nhậm Dật Phi thầm nghĩ, cái miệng anh nói xạo cũng nói y như thật.

Tầng thứ sáu cất giữ bí mật lớn nhất của toàn bộ phó bản, hoặc nó chính là sân chơi trung tâm phó bản, không cần nghĩ cũng biết nơi đó không thể để người chơi tiến vào dễ dàng, làm không xong còn bị phơi sáng.

Người chơi bánh ngọt nói dối không chớp mắt nhỉ, suýt chút nữa là Nhậm Dật Phi đã tin.

"Thật vậy sao? Nhịp tim của anh đâu có nói vậy." Nhậm Dật Phi nghiêng thân thể, hai người dán sát nhau, tiếng hít thở phả vào cần cổ Salman, đối phương lập tức nổi da gà.

Nhậm Dật Phi phát hiện ra, trong lòng càng cười hả hê sung sướng: Vật đổi sao dời, đất trời luân chuyển, lúc anh ta bắt mình mặc đồ nữ ở phó bản trước không nghĩ sẽ có ngày hôm nay đúng không?

Nhịp tim? Kiểm tra nhịp tim thí nghiệm lời nói dối?

Ngón tay Salman giật giật, cổ tay hắn quấn đầy dây leo màu xanh nhỏ như sợi tóc, có lẽ là thứ này truyền tiếng tim đập của hắn ra ngoài.

Salman suy nghĩ, hắn quyết định trước hết án binh bất động, xem người chơi này muốn làm cái gì.

Nhậm Dật Phi không làm gì, hắn chỉ triệu hồi Hạc Quy ra, để nó gây mê mọi người. Còn Salman, bởi vì hắn không biết người nọ có át chủ bài trong tay hay không, hơn nữa còn muốn đùa ác một chút nên Nhậm Dật Phi không xuống tay ngay.

"Hiện tại chỉ có hai chúng ta." Nhậm Dật Phi hạ giọng, cố tình nói lời ái muội.

"Tốt nhất là cậu nên cút xa tôi chút." Rốt cuộc Salman cũng không chịu nổi. Hắn vừa thấy NPC xung quanh ngã xuống thì lập tức sử dụng kỹ năng thoát khỏi Nhậm Dật Phi.

Salman chuyển động cổ tay, trong mắt có ánh sáng.

Là một người mắc chứng ám ảnh sạch sẽ, không thích tiếp xúc thân thể với bất kỳ kẻ nào (ngoại trừ A Phi), quả thật người chơi này đã giẫm lên điểm giới hạn của Salman, hơn nữa còn leo lên mộ hắn mở nhạc nhảy disco.

"Hạc Quy tiêm bao nhiêu thuốc gây mê đó không có hiệu quả với anh ta." Nhậm Dật Phi nghĩ.

Thấy Salman có ý định động thủ thật, Nhậm Dật Phi giơ tay, cợt nhả mở miệng: "Tác dụng thuốc rất thấp, bọn họ sẽ tỉnh ngay thôi. Giết tôi rồi anh ăn nói không tốt lắm đâu nhỉ?... Anh là ngụy trang giả à?"

"Đúng thì sao?" Salman hỏi lại.

"Không sao cả. Chẳng qua... Vứt bỏ mười sò bạc vì tôi không đáng đâu nha." Nhậm Dật Phi rất thành thật tốt bụng. Người chơi bánh ngọt vốn không phải ngụy trang giả, nếu phó bản này đạt được ngụy trang hoàn mỹ, chắc chắn đó là do thiên thời địa lợi nhân hòa, vẫn đừng nên phá hủy thì hơn.

Lại nói tiếp, người chơi bánh ngọt có địa vị cao như thế ở trong phòng thí nghiệm, không chừng địa vị ở toàn bộ ổ kiến cũng rất cao. Nói nguyên chủ lật đổ toàn bộ chế độ, có phải cũng tiện tay lật đổ cả Salman?

Nhậm Dật Phi nghĩ về chuyện này, trong lòng lại có chút chờ mong hứng thú.

Đây là lần đầu tiên nhân vật bọn họ đối lập rõ ràng đến vậy, hơn nữa đối phương còn không nhận ra hắn tới...

Độ ẩm trong phòng thí nghiệm luôn được giữ ổn định, đột nhiên Salman lại không nhịn được rùng mình. Hắn quay đầu thì nhìn thấy người chơi kia mở ra một cái bản đồ hình lập phương, dường như đã tìm được lối đi đến tầng sáu.

Nhưng mà...

Đến tầng sáu không phải chuyện nói suông cho vui, đại đa số những cách tiến vào bằng bạo lực đều không có hiệu quả. Thậm chí Salman là người có tiếng nói nhất phòng thí nghiệm còn không thể ra vào tùy tiện, nếu không hắn cũng không ở chỗ này hai ngày mà không xem xét gì.

Một người phải hành động trước khi quỷ bài mất đi hiệu lực cùng một người mắt nhắm mắt mở cân nhắc lợi hại, rốt cuộc bọn họ lựa chọn hợp tác.

Không có ai là bạn bè mãi mãi, chỉ có lợi ích là vĩnh viễn trường tồn.

Nhậm Dật Phi tìm ra cách lên được tầng sáu không lâu lắm.

Thật ra cũng không khó khăn, để vào được tầng sáu thì cần có một giọt máu của quý tộc và một giọt máu của binh dân hoặc công dân, cuối cùng là chìa khóa ở chỗ người quản lý.

Hai giọt máu đại diện cho giai cấp máu khác nhau mở được vòng khóa kim loại, sau đó dùng chìa khóa mở ra cửa ra vào tầng sáu.

Chìa khóa nằm trong tay Salman, hiện tại hắn là người quản lý nơi này.

"Chuyện thử máu giao cho cậu." Salman xử lý việc công theo lẽ công, hơn nữa hắn còn tặng Nhậm Dật Phi một nụ cười đậm chất con buôn.

"Đơn giản." Nhậm Dật Phi đáp, hắn dùng dây leo kéo một quý tộc bị dọa cho hôn mê tới, lấy một giọt máu của đối phương nhỏ xuống tấm kim loại, sau đó lấy của chính mình một giọt.

"Tích ——" Màu đỏ hiện lên, không thành công.

Nhậm Dật Phi:...

Salman:...

"Nó bị hư rồi." Nhậm Dật Phi chỉ vào cửa lớn.

"..." Salman bắt đầu đánh giá Nhậm Dật Phi, "Quý tộc?"

"Đương nhiên không phải!"

Nhưng cho dù nói thế nào, cửa lớn không mở ra được là sự thật. Nhậm Dật Phi cắn răng: "Thử lại lần nữa đi, chắc chắn mới nãy có chỗ nào đó sai lầm."

Bọn họ thử lại lần nữa, lúc này tấm kim loại hiện lên màu xanh lục. Nhậm Dật Phi thở phào nhẹ nhõm, ra hiệu Salman đi mở cửa.

Chìa khóa đã có, cửa lớn mở ra thuận lợi. Nhậm Dật Phi nhìn thế giới chậm rãi mở ra theo cánh cửa, hít một hơi thật sâu.

Trước mắt thì thời gian quỷ bài mất đi hiệu lực còn không đến mười phút.

"Hắn ở đây!" Nhóm binh dân tiếp viện đã đuổi đến nơi này, một đám nhảy xuống hố vỡ, một đám vọt lên thang lầu, khoảng cách với Nhậm Dật Phi chưa tới 10 mét.

Mũi tên lại lần nữa đè lên cần cổ Salman, cửa lớn thông lên lầu sáu cũng bắt đầu đóng lại. Nhậm Dật Phi giở giọng lưu manh uy tiếp: "Thành thật chút đi, nếu không sẽ lấy mạng anh!"

Salman nghe lời giơ hai tay, rất xứng đáng làm một con tin điển hình:... Chờ đã, cái tên người chơi...

Chạy từ lầu bốn đến lầu sáu chỉ cần nửa phút, chẳng qua có hơi mệt người. Nhậm Dật Phi cảm giác hắn đã chạy xong quãng đường cả tuần.

Hắn đứng ở lầu sáu thở dốc. Vừa quay đầu nhìn vào bên trong, Nhậm Dật Phi lập tức trừng lớn đôi mắt, quả thật không dám tin.

Trước mặt hắn là một quả cầu lắp ráp trong suốt, bên trong có một thân thể khổng lồ nằm úp sấp, cao đến 3 mét hơn.

Da thịt người nọ chất chồng lên như núi, còn run run không ngừng, trên làn da là lông đen dày bao phủ, từng chỗ chân lông lóe lên ánh sáng bóng loáng, làm người khác theo bản năng ghê tởm buồn nôn.

"Kiến cái và kiến đực, cuối cùng... Sẽ biến thành kiến chúa và hàng dùng một lần, đúng không?" Nhậm Dật Phi hơi há mồm, cuối cùng cũng chỉ hỏi được một câu như thế.

"Có lẽ vậy chăng?" Salman đẩy mắt kính.

___

Tác giả có lời muốn nói:

A Phi: Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây~