Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang NPC Trong Trò Chơi Giải Mã

Chương 250: Thâm Lam



Salman lại xâm nhập vào hệ thống trường học một lần nữa, bắt đầu kéo danh sách xuống với tốc độ rùa bò. Hắn cần phải làm Nhậm Dật Phi ghi nhớ số điện thoại của nhóm sinh viên ở đầu bên kia thư viện.

Không nghi ngờ gì hơn, Salman đã nhìn thấu ý đồ Nhậm Dật Phi định cọ ké tin tức, hơn nữa xác định em ấy sẽ không chỉ điều khiển một con muỗi lại đây. Nhưng mà hắn không nói lời nào, chỉ yên lặng tạo điều kiện cho A Phi quan sát.

Sau khi trở về nhà, Nhậm Dật Phi quyết định sẽ đối xử tốt với Salman hơn.

"Anh có sao không? Cổ anh." Muỗi vằn nhỏ bò trên màn hình máy tính, nó thở phì phò "viết ra" mấy chữ.

Biểu tình Salman lập tức dịu đi, trông anh ít u ám hơn nhiều: "Đang lan rộng ra cổ, có điều không sao đâu, chỉ cần không kéo dài đến ngày cuối cùng là được."

Hắn đang kiếm cớ an ủi Nhậm Dật Phi. Thật ra từ lúc phó bản bắt đầu, Salman đã có dự cảm không tốt lắm, càng không có cách nào đối phó với thứ xuất hiện trên cổ mình.

Nhậm Dật Phi thừa biết Salman đang nói dối, hắn không nhịn được bay đến trên tay anh: Đừng lo lắng.

"Đừng lo lắng, nếu Hoang Vu Chi Giác dám ra tay thì phá hủy nó đi."

Theo lý thuyết mà nói, Nhậm Dật Phi còn không đủ năng lực phá hủy một cái hệ thống lớn như vậy. Nhưng lúc này hắn vẫn bằng lòng thổi phồng vài ba câu, làm người yêu yên lòng.

Tạm thời không nói Salman có cảm nhận được tâm ý Nhậm Dật Phi hay không. Tóm lại có thể liên lạc với A Phi, Salman đã thấy rất vui vẻ, mặc dù chỉ thông qua con rối nhỏ bằng giấy.

Hắn rất muốn chia sẻ tin tức có được cho em ấy cùng biết.

Với ưu thế là thân phận nguyên chủ và ở trong hoàn cảnh sinh hoạt thường ngày của đối phương, chỉ cần Salman tìm kiếm nghiêm túc, hắn có thể tìm ra dấu vết mà nguyên chủ để lại. Nhờ vậy, Salman sẽ đoán được tính cách nguyên chủ, cách đối phương làm việc và sở thích các loại.

Đương nhiên Salman biết nhiều hơn người khác.

Song những tin tức đó không có gì dùng hết, ít nhất là vô dụng với hắn. Dấu vết trên cổ Salman đang khuếch tán rộng dần ra cổ. Nếu nó không chịu ngừng thì bốn ngày sau, có lẽ đã có thể bò quanh và tạo thành một cái vòng.

Dù không đủ chứng cứ chứng minh nhưng hắn có dự cảm thế thật: Phó bản này nhắm vào Salman rất mạnh, dường như muốn bắt hắn ở lại đây mãi mãi. Mặc kệ Salman tìm được nhiều manh mối thì sao, hắn cũng không có cách nào dùng thân phận tư tế kết thúc lễ hiến tế.

Nếu mọi chuyện không thể biến chuyển, chắc chắn Salman sẽ chết ngay tức khắc, thần tiên giáng trần cũng đều vô dụng.

Cho nên hắn cảm thấy, hiện tại mình có thể liên lạc với Nhậm Dật Phi không chỉ đồng nghĩa với việc nhiều thêm một con đường. Quan trọng hơn hết, nó còn là một loại an ủi tâm lý. Giả sử không may Salman không thể nào rời đi, ít nhất hắn sẽ không rời đi mà không hề báo trước, còn có thể nói một câu từ biệt.

"Nguyên chủ anh là một tư tế không đủ tiêu chuẩn." Salman gõ chữ trên máy tính, hắn cẩn thận tai vách mạch rừng. Muỗi nhỏ đậu trên đầu Salman, nó nhìn kỹ hàng chữ vừa gõ ra.

"Người tổ chức nghi lễ hiến tế phải là nữ tư tế có địa vị cao nhất trong toàn bộ tộc người. Nguyên chủ cưỡng chế tổ chức nghi lễ, cho dù người nọ không định biến bản thân trở thành tế phẩm thì rốt cuộc, kết cục cậu ta cũng chỉ có một."

Cách nói của Salman chứng minh những gì Nhậm Dật Phi suy nghĩ. Quả nhiên phó chủ nhiệm là một tín đồ điên cuồng, có điều chuyện bi ai chính là người nọ vốn không đủ tố chất.

Mặc dù thỉnh thoảng đối phương sẽ cảm nhận được "sức mạnh siêu phàm" (lời nguyên chủ), song đa phần thời gian cậu ta chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác được thần linh thiên vị, đạt được linh cảm từ cảnh trong mơ, thậm chí đột phá.

Sau khi tiếp xúc với sinh mệnh thần bí, tuy con người rất có khả năng sẽ chết oan chết uổng nhưng song song đó, nhất định bọn họ cũng có khả năng bị kích thích thiên phú, trở thành nghệ thuật gia xuất chúng.

Salman không chắc đây có phải nguyên nhân khiến nguyên chủ bí quá hóa liều không. Chẳng qua chuyện phó chủ nhiệm có ý đồ kéo người vô tội lót đường, nhường cơ hội cho cậu ta là sự thật rõ ràng.

"Em cũng biết trong thế giới tự nhiên, vài loài côn trùng có tập tính ăn thịt bạn tình trong quá trình giao phối. Trùng cái vừa giao phối vừa ăn thức ăn để bổ sung năng lượng. Một khi nó không đủ năng lượng, trùng cái sẽ bắt đầu ăn thịt trùng đực, ăn từ đầu trở đi. Cho nên để vừa tránh khỏi cái chết và vừa để lại đàn con, một số trùng đực sẽ nghĩ cách chuẩn bị đầy đủ thức ăn."

"Nguyên chủ cho rằng chuyện hiến tế cũng giống như thế. Chỉ cần số lượng tế phẩm đủ nhiều, cậu ta sẽ có thể đạt được mục đích, lại không cần mất mạng. Cậu ta quá mức ngây thơ."

Nhậm Dật Phi ngồi trong thư viện gật đầu theo bản năng: Còn không phải à? Loại tình huống này là kiểu có nhiều ăn nhiều, có ít ăn ít, không tồn tại mệnh đề trình tự trước sau. Ít ra trước kia lúc Nhậm Dật Phi cắn nuốt vài thứ, hắn cũng chưa từng lựa chọn số lượng.

"Vậy nên chấp niệm cuối cùng của anh ta là "đã chết", cho nên anh ta muốn thay đổi kết cục?"

Muỗi nhỏ gian nan bò ra một câu trên màn hình máy tính, Salman nhìn trong chốc lát mới hiểu dòng chữ đó là gì.

"Không phải, sự thật còn khiến người ta khó chịu hơn. Nghi lễ hiến tế của cậu ta không tính là thành công hoàn toàn, nhưng nó vẫn kéo nhiều người xuống nước, ngoại trừ cậu ta thì đều đi gặp sinh mệnh thần bí. Có vẻ số lượng tế phẩm gia tăng không liên quan tới chuyện cậu ta được thần linh sủng ái không."

Vấn đề rõ như ban ngày, nguyên chủ không đủ thiên phú nghệ thuật, cho nên sinh mệnh thần bí cảm thấy rất chướng mắt.

Ngay cả việc gặp mặt còn không làm được, cái khác càng trở nên vô nghĩa. Dù nguyên chủ muốn thực hiện hành động gì đi nữa, hoặc là cậu ta muốn gặp "sự tồn tại thần bí", hy vọng của cậu ta đều dập tắt toàn bộ.

Hai người nói chuyện cách con rối giấy, phân tích nhân vật phó chủ nhiệm từng chút từng chút một, muốn tìm ra manh mối thông tin. Đột nhiên phòng ngủ Salman nổi lên một trận gió lạnh lẽo.

"Chuyện gì vậy?" Muỗi nhỏ bị thổi trượt trên mặt bàn. Salman vội đỡ nó về trong lòng bàn tay.

Gió lạnh càng lúc càng lớn, một bóng đen mơ hồ xuất hiện trên mặt tường. Nhậm Dật Phi chợt ngửi thấy mùi vị giết chóc. Salman cũng không quay đầu lại, hắn nhanh chóng xóa bỏ cuộc trò chuyện, hơn nữa khi đóng các tệp còn lựa chọn không lưu giữ thông tin.

Muỗi nhỏ đậu trên mu bàn tay Salman vỗ cánh liên tục, giống như đang hỏi hắn: Đã xảy ra chuyện gì.

"Người chơi mà thôi." Salman cẩn thận đặt muỗi nhỏ vào trong một cái lọ, sau đó đặt lên giá.

Thông qua đôi mắt con rối giấy, Nhậm Dật Phi nhìn Salman bên ngoài tạo không gian đóng kín. Hắn không biết anh dùng kỹ năng gì, không ngờ Salman vừa phá vỡ không gian liền kéo một người chơi đang nấp trong bóng tối vào đây.

Người chơi kia cũng không hiểu nổi, rõ ràng anh ta dùng kỹ năng theo dõi từ xa, sao có thể bị đối phương kéo trực tiếp vào phòng?

"Khờ khạo quá đi." Nhậm Dật Phi thầm nghĩ, "Kho đạo cụ của Salman dài tận mười mấy trang, có khả năng kỹ năng bị động trong kho còn không ít, sao có thể bị người chơi giết chết dễ dàng."

Nhậm Dật Phi đang muốn nhìn kỹ tình hình chiến đấu, cuối cùng bị Salman thuận tay cầm một cái khăn tay che đi lọ thủy tinh.

Nhậm Dật Phi:...

Khăn tay này là khăn tay của phó chủ nhiệm, một chiếc khăn tay kẻ sọc màu xanh xám được giặt sạch trắng tinh. Nhậm Dật Phi còn nhìn thấy hai chữ tiếng Anh lớn bằng hạt mè được thêu ở góc khăn, chính giữa dùng một ký hiệu & ngắn gọn.

L&Y.

"Đây không phải khăn tay tình nhân sao? Phó chủ nhiệm có đối tượng yêu đương?"

Salman và người chơi kia đánh nhau bên ngoài như dầu sôi lửa bỏng. Nhậm Dật Phi không biết thân phận người chơi đó là ai, chỉ biết hai người bọn họ sử dụng đạo cụ và kỹ năng liên tiếp.

Là một ngụy trang giả, nguyên nhân duy nhất gây khó khăn cho Nhậm Dật Phi là do NPC mang đến, cho nên hắn không biết chuyện tranh đấu giữa các người chơi với nhau sẽ hung hiểm đến vậy.

Hóa ra những người chơi ngoài kia nói muốn giết hai người Nhậm Dật Phi đều không phải nói đùa cho vui. Nhưng mà vì không tìm ra hắn nên bọn họ vẫn chưa động thủ.

Cách khăn tay bán xuyên thấu, tầm mắt bị cản trở, hơn nữa vì hình thể rất nhỏ nên khi nhìn đồ vật đều sẽ có sai lệch nhất định. Vì vậy Nhậm Dật Phi không biết hai người ngoài kia trải qua một phen vật lộn sinh tử thế nào, hắn chỉ nhìn thấy kết quả sau cuối.

Người chơi xâm phạm nơi đây đã chết, thi thể không có máu ngã nằm trên đất, thoạt nhìn như chết vì trúng độc.

Salman không chút biểu cảm gì, hắn thoa thuốc vào miệng vết thương. Loại nước thuốc này sẽ hình thành một lớp màng bên ngoài, gia tăng tốc độ khép vết thương lại, là một loại đạo cụ cao cấp quý hiếm.

Salman mở bình thủy tinh, muỗi nhỏ ở trong lập tức bay ra: Người thứ mấy?

Nó vội vàng "viết chữ" trên không trung.

"Hôm qua một người, hôm nay một người." Salman đã xử lý xong vết thương, hắn ngồi về vị trí lần nữa, giống như thi thể sau lưng không hề tồn tại.

Cũng đúng, người chơi chết trong tay người chơi, không lâu sau thi thể sẽ biến mất vô tung vô ảnh.

Đằng sau là phòng ngủ đã bị phá hủy hơn phân nửa, dưới chân là người chơi chết không nhắm mắt, có điều vẫn không ngăn cản bọn họ tiếp tục phân tích đặc điểm tính cách phó chủ nhiệm, suy đoán thân phận hiện tại của đối phương.

"Phó chủ nhiệm là người chuyển giới, chuyện này mọi người đều đã biết."

Thấy muỗi nhỏ đang ngẩng đầu cẩn thận lắng nghe, Salman bèn nói thêm thông tin: "Dựa vào mấy lời nói mà người nọ để lại, không những cậu ta nhận thức bản dạng giới của mình khác giới tính sinh học mà còn cực kỳ hâm mộ những nữ sinh khác, có thể mặc váy và đội tóc dài quang minh chính đại."

"Với lập trường của cậu ta, chắc chắn nhân vật mà phó bản cho lựa chọn không khác nào cho cậu ta cơ hội lựa chọn nhân vật cuộc đời mình lần nữa."

Theo kết quả Salman phân tích, anh cho rằng nhân vật mà phó chủ nhiệm đóng vai lúc này sẽ là một nữ sinh, thậm chí còn là nữ sinh xinh đẹp, được mọi người mến mộ.

Nhậm Dật Phi đồng tình với quan điểm Salman, hắn cũng đưa ra suy nghĩ bản thân —— Nhất định nhân vật nữ mà phó chủ nhiệm lựa chọn là người anh ta quen thuộc, hơn hết bọn họ còn thường xuyên gặp mặt.

Không vì cái gì cả, "anh ta hâm mộ" người kia thôi.

"Đã hâm mộ thì phải có một đối tượng cụ thể, khả năng hai người càng gần gũi càng cao." Muỗi nhỏ chợt bay lên, nó dừng ngay chữ cái thêu trên khăn tay, "Phó chủ nhiệm có thân với nữ sinh nào không? Hoặc nữ sinh theo đuổi anh ta chẳng hạn?"

Phó chủ nhiệm họ Lưu, L. Hiện tại Nhậm Dật Phi rất tò mò người họ Y là ai.

"Ồ?" Bây giờ Salman mới để ý chữ cái được thêu trên khăn tay.

Vì lúc trước nó vẫn luôn được xếp đặt gọn gàng đằng kia nên khi Salman kiểm tra, hắn đã bỏ qua chữ cái lớn bằng con kiến này.

"Anh kiểm tra một chút."

Salman vốn chuyển hết mọi tài liệu thông tin liên quan đến nguyên chủ vào trong một thư mục, hiện tại hắn tìm kiếm cũng khá dễ dàng.

Rất nhanh lúc sau, bọn họ liền phát hiện một vài manh mối. Đó là tin nhắn người khác dò hỏi chuyện tình cảm của phó chủ nhiệm. Người nọ trêu ghẹo phó chủ nhiệm, hỏi cậu ta và em gái kia thân thiết như vậy, suốt ngày cùng đi cùng về, có phải tình cảm chuyển biến rồi không?

Đương nhiên phó chủ nhiệm thề thốt phủ nhận, chỉ nói hai người là bạn bè mà thôi, cậu ta không xứng.

Đoạn lời nói đó không đề cập đối tượng nào cụ thể, chỉ nhắc tới một thành viên trong câu lạc bộ.

"Có khả năng rất cao. Hai người thường xuyên đi cùng, thật ra có thể chứng minh một vài vấn đề. Có lẽ cô gái ấy chính là mẫu hình lý tưởng của phó chủ nhiệm —— Mẫu hình lý tưởng để trở thành con gái." Salman lắc đầu nhìn khăn tay.

"Nhưng mà dường như cô gái kia đã hiểu lầm tình cảm cậu ta, cho nên tâm trạng phó chủ nhiệm vô cùng phức tạp."

"Anh tìm trong nhóm mới tạo thử xem, chắc chắn giờ phút này "quỷ" đang ở trong câu lạc bộ nhỏ." Nhậm Dật Phi khẳng định chắc nịch.

Kẻ phạm tội đều chú ý thông tin vụ án theo bản năng, giống như 99% mọi người sẽ nhìn bồn cầu sau khi đi vệ sinh, xong rồi mới xả nước.

Cho nên rất có khả năng người nọ đang giấu mình trong nhóm người bị hại, lúc nào cũng để mắt tình huống phát triển.

Nữ sinh họ Y, là thành viên câu lạc bộ, có vẻ ngoài ưa nhìn, người trong danh sách nhóm sinh viên thứ ba mà chính phủ phân loại.

Sau khi đã có phương hướng tìm kiếm, việc điều tra lập tức đơn giản hơn nhiều.

"Trong câu lạc bộ nhỏ có hai nữ sinh phù hợp điều kiện, tên là Vu Tuyết Minh và Dư Tuệ Quân. Điều kiện của bọn họ không tồi, là thiếu nữ nhà lành, thuộc mẫu hình nữ sinh lý tưởng mà nhiều nam sinh sẽ thích."

"Chọn một trong hai sao?...Quá dễ, cứ cảm thấy lừa gạt thế nào." Nhậm Dật Phi không tin lòng dạ Hoang Vu Chi Giác.

"Phải tốc chiến tốc thắng, mặc kệ có phải bẫy rập hay không, chúng ta kiểm tra trước rồi hẵng phán đoán đúng sai sau. Anh sẽ tìm cơ hội gặp mặt hai người bọn họ." Trong lòng Salman đã có kế hoạch.

Tình huống Nhậm Dật Phi bên này phức tạp hơn một chút, bởi vì hắn còn phải duy trì thiết lập tính cách nhân vật, không biết nên dùng lý do gì để gặp mặt hai cô.

"Salman định cướp ván này trước à?" Nhậm Dật Phi cắt đứt mối liên hệ cùng với muỗi nhỏ, hắn về lại thư viện.

Sau một hồi đi cọ thông tin, người trong thư viện đã nhiều hơn ban đầu. Đúng là thời gian cuối kỳ, cho dù xuất hiện bệnh truyền nhiễm thì cũng không ngăn cản tinh thần học tập của đám sinh viên, tránh bị xui xẻo rớt môn.

"Ting ——" Nhóm câu lạc bộ nhỏ bỗng hiện lên thông báo, không ngờ lại là tin tức mà Nhậm Dật Phi không hề dự đoán.

"Vài người hôn mê trong bệnh viện chết rồi?"

Sao lại thế này? Hiện tại còn chưa tới 11 giờ đêm, không phải thời gian mà quỷ giết người. Thậm chí hắn đã cắt đứt mối liên kết giữa họ và sự tồn tại thần bí, nên không có khả năng do lực lượng thần bí can thiệp, vì sao lại chết mấy người cho được?

"Còn có người giúp đỡ quỷ ư?" Nhậm Dật Phi che trán. Hắn nhắm hai mắt, bắt đầu nhớ lại từng thông tin một lượt. Đột nhiên Nhậm Dật Phi nhớ tới xấp khăn tay cũ đã được phó chủ nhiệm giặt sạch, song người nọ vẫn nâng niu trên giá khăn như cũ.

Tình cảm phó chủ nhiệm đối với người kia chỉ là hâm mộ thôi sao? Mà nữ sinh tặng khăn tay đính ước cho phó chủ nhiệm, cũng chỉ đơn giản vì cô ấy hiểu lầm thôi sao?

Điều kiện tiên quyết để bọn họ suy luận thông tin về quỷ chính là: Quỷ là người chuyển giới nữ, bản dạng giới của người nọ là nữ, muốn trở thành nữ sinh, hơn nữa thích con trai.

"Nhưng mà ai quy định, người chuyển giới nữ thì nhất định phải thích con trai?"