Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang NPC Trong Trò Chơi Giải Mã

Chương 286: Thời Đại Giải Trí



Nhậm Dật Phi cứng đờ thành tảng đá, gió thổi qua lập tức vỡ tan. Khán giả trước màn hình phát sóng trực tiếp đã cười muốn tắt thở, đuổi theo dấu vết hung thủ xong phát hiện hung thủ là chính mình, ai mà ổn cho được?

"Nhất định còn chi tiết thiếu sót."

Bỏ cuộc là chuyện không thể nào, cho nên hắn chỉ có thể cố gắng lật ngược tình thế.

"Lấy điều kiện hàng đầu là người kề gối không phải hung thủ, như vậy nếu hôm qua anh ta ngủ ở đây, hung thủ ngay bên cạnh, anh ta không thể nào không có chút phản ứng. Anh ta không phản ứng chỉ chứng minh hai điều: Anh ta bị chuốc thuốc mê, hoặc anh ta chính là đồng phạm."

Nhậm Dật Phi quyết định tập trung thân phận "tôi là bạn trai của nạn nhân".

"Thôi tôi về lại thân phận trợ lý trinh thám đây. Quá khó diễn. Chuyện diễn xuất không phù hợp với tôi chút nào, tôi và giới giải trí chỉ là hai kẻ có duyên không phận."

Hắn lộ ra vẻ mặt chua lòm không khác nào ăn dấm, khán giả lại lần nữa bị chọc cười ha ha.

Sau đó Nhậm Dật Phi ho khan hai tiếng rồi sửa sang cổ áo mình: "Hiện tại, tôi là thám tử được bạn trai nạn nhân bỏ ra số tiền lớn mời đến, mục đích là rửa sạch oan khuất cho anh ta. Thú thật tôi không muốn tới đâu, ai bảo anh ta bỏ số tiền lớn quá."

Dứt lời, hắn lắc đầu thở dài.

Khán giả trước màn hình phát sóng cười chảy nước mắt, không ngờ Hà Chiêu Minh còn thêm cảnh để diễn.

Pha trò một chút, cảm giác đáng sợ lạnh lẽo ban đầu liền phai nhạt rất nhiều.

Nếu có người để ý động tĩnh mười mấy kênh phát sóng trực tiếp, người nọ sẽ phát hiện phòng Hà Chiêu Minh cực kỳ xôn xao, cũng hấp dẫn khán giả nhiều nhất.

Nhậm Dật Phi vẫn luôn tìm cách kéo người xem về mình. Không sai, tham vọng của hắn bây giờ chính là một trăm triệu tiền thưởng.

Đương nhiên Nhậm Dật Phi sẽ làm không khí sinh động đúng thời điểm, không bao giờ hắn chìm đắm bên trong. Hiện tại chuyện quan trọng nhất vẫn là giải quyết vụ án.

Trên thi thể có rất nhiều manh mối, nhưng Nhậm Dật Phi cũng không phải pháp y chuyên nghiệp, hắn có thể nhìn ra nhiều manh mối thế này đã không phải dễ dàng. Nếu còn muốn tìm tiếp, có lẽ Nhậm Dật Phi phải đi đọc hai cuốn sách pháp y.

"Chúng ta tiếp tục mô phỏng cảnh tượng. Bây giờ tôi chính là hung thủ, tôi vừa ra tay giết người xong, một đao mất mạng, sạch sẽ nhanh chóng, giống như cắt ruột thừa." Hắn dùng một câu so sánh kỳ diệu, khán giả đều bật cười, Nhậm Dật Phi lại không cười mà tiếp tục nói chuyện.

"Không biết mọi người có chú ý không. Trong rất nhiều bộ phim điện ảnh, sau khi hung thủ giết người đều sẽ che đi đôi mắt của người chết, hoặc là che cả mặt. Đây không phải biên kịch viết bậy bạ mà thật sự tồn tại loại tình huống này."

"Nó xuất hiện hai điều kiện tiên quyết: Hung thủ có quen nạn nhân và hung thủ cảm thấy áy náy. Nhưng dù áy náy thế nào thì hắn vẫn ra tay." Nhậm Dật Phi chợt khom lưng nhặt một cái áo gối vải lụa lên, bên trên có dính máu.

Hắn vươn tay phải cầm lấy áo gối, nhẹ nhàng phủ lên mặt thi thể.

Sau đó hắn cầm áo gối chuyển qua cho khán giả xem, quả nhiên có dính nhiều giọt máu.

"Hung thủ cũng làm giống vậy, hắn che áo gối lên mặt nạn nhân. Nhưng mà vì mặt trái rũ xuống nên dưới tác dụng trọng lực, toàn bộ áo gối đều trượt xuống đất."

"Nó chứng minh một chuyện, hung thủ và nạn nhân có quen biết nhau. Nói không chừng tên đối phương còn có trong danh bạ của nạn nhân."

Nhậm Dật Phi ném áo gối trong tay xuống giường, thanh âm ẩn ý, bầu không khí đột nhiên ngưng đọng.

"Niềm vui của việc giết người chỉ dừng lại trong chớp mắt mà thôi, qua đi rồi cũng sẽ không dễ chịu, càng không thể giải thoát. Lúc này hắn mới nhận ra trên người mình dính rất nhiều vết máu, hắn cần phải giải quyết vết máu."

Nhậm Dật Phi cúi đầu tìm vết máu trong khe hở sàn nhà: "Mấy chỗ này đều có vết máu, có điều nó đã bị người lau đi, chỉ dính lại một chút trong khe hở."

Nói đến chuyện xử lý vết máu, hắn ngẩng đầu: "Thật ra có lau máu thì cũng vô dụng thôi, chỉ cần dùng thuốc thử đặc thù như Luminol là có thể kiểm tra được thành phần máu dưới sàn nhà, trong mấy phim điện ảnh đều làm như vậy. Song nếu hung thủ đã chuẩn bị kế hoạch giết người từ đầu, hắn không thể không nghĩ đến chuyện đó."

"Như vậy vì sao đối phương lại chạy đi lau sàn nhà và xử lý vết máu? Tôi còn có một chút tò mò, vì sao hung thủ lại biết cây lau nhà ở đâu? Hắn rất hiểu biết về căn nhà này ư?"

Nhậm Dật Phi vừa dẫn dắt khán giả suy nghĩ vừa men theo vết máu tìm tới phòng vệ sinh. Trong kẹt cửa, hắn phát hiện vết máu vẫn chưa kịp xử lý, chứng tỏ hôm qua hung thủ đã đi vào nơi này xử lý máu trên người.

Hắn tìm thấy một ít vết máu dưới vòi nước của bồn rửa mặt, khá bí ẩn.

Bồn tắm thì không có gì.

"Hung thủ chọn rửa mặt và rửa tay ở đây." Nhậm Dật Phi xoay người bật công tắc đèn, hắn tìm được dấu vết bên trên, hẳn là hung thủ dùng bao tay nên không có vân tay.

"Hắn thật sự quen thuộc mọi ngõ ngách trong căn nhà này." Nhậm Dật Phi nhìn dấu tay, "Trên tường không để lại vết máu vì sờ soạng tìm kiếm, hiển nhiên đối phương biết công tắc đèn ở đâu."

Hắn tiếp tục điều tra, manh mối trong phòng tắm vô cùng quan trọng.

Đáng tiếc dưới sàn nhà không có nhiều vết máu, cảm giác như hung thủ vào phòng rửa mặt rửa tay, sau đó xử lý toàn bộ vết máu dính ở trên người hắn.

"Tôi đoán lúc hung thủ tấn công nạn nhân, hắn mặc áo mưa hoặc đồ vật cùng loại. Vì vậy chỉ cần người nọ xử lý áo mưa và rửa mặt rửa tay, hắn hoàn toàn có thể rời khỏi căn nhà."

Nhậm Dật Phi rời phòng tắm, hơn nữa đi thẳng ra khỏi phòng ngủ.

So với phòng ngủ là hiện trường án mạng khủng bố, bên ngoài phòng ngủ cực kỳ bình thường, không có vết máu, cũng không có dấu vết đánh nhau, ngoài quầy chén bát còn đặt một ly nước được rửa sạch sẽ, rất có hơi thở sinh hoạt.

Nhìn ly nước xanh lam được đặt ở một chỗ lẻ loi, không biết Nhậm Dật Phi nghĩ tới cái gì. Hắn mở tủ lạnh, tìm thấy một hộp sữa cỡ lớn ướp lạnh đã được uống hơn hai phần ba. Ngày sản xuất là ngày hôm trước, hạn sử dụng bảy ngày.

"A lô, cảnh sát Lưu phải không." Nhậm Dật Phi lấy điện thoại di động gọi cho cảnh sát phụ trách vụ án, "Tôi phát hiện một ít thứ, anh giúp tôi kiểm tra xem trong sữa có thuốc ngủ hay thuốc an thần không với."

Cảnh sát Lưu ở đầu dây bên kia lập tức từ chối, lý lẽ đanh thép: "Cậu vẫn chưa chứng minh bản thân mình trong sạch, tôi không thể giúp cậu."

Nhậm Dật Phi: "... Được rồi."

Cúp điện thoại, hắn buông tay: "Muốn công cụ thì không có công cụ, muốn tìm người thì cũng không có người, hỏi không bột rồi sao gột nên hồ."

"Mọi người rất tò mò đúng không, tò mò vì sao tôi nghi ngờ sữa bò có vấn đề? Thật ra lý do rất đơn giản."

Nhậm Dật Phi cho khán giả xem tủ chén trước tiên: "Đây là một quầy đựng chén đĩa sau khi chúng được rửa. Nhưng phòng bếp đã có tủ chén tự khử trùng bằng tia tử ngoại. Đây, nhìn chén, đũa, muỗng bên trong, chúng được xếp ngay ngắn chỉnh tề. Vì sao chỉ có cái ly này đơn lẻ?"

"Vì cái ly này được ai đó sử dụng sau bữa ăn. Không ít người có thói quen uống một ít sữa bò, nước ấm, mật ong vân vân trước khi đi ngủ. Cho nên tôi mới mở tủ lạnh kiểm tra, bên trong ngoại trừ trái cây, rau củ, sốt salad thì còn có một hộp sữa bò cỡ lớn 2L, đã được uống gần hết."

Nhậm Dật Phi tiếp tục: "Mặc dù cũng có khả năng đối phương uống nước ấm, song thuốc ngủ bỏ trong sữa bò mới càng thêm dễ dàng. Hộp sữa cạn hơn nửa, hôm qua lúc người nọ uống thì nó đã ở trong trạng thái khui nắp, rất thích hợp bỏ thuốc."

"Ngoài ra," Nhậm Dật Phi mở tủ lạnh, "Mọi người thấy gì? Rau dưa và trái cây, sốt salad ít calo."

Hắn mở ngăn đá tủ lạnh ra, bên trong là ức gà gói bọc và nhiều lát thịt bò đông.

Bao nhiêu đó thì thôi, Nhậm Dật Phi còn khom lưng kéo ra một cái cân ở bên dưới tủ lạnh. Trên cân không có hạt bụi nào, vừa nhìn liền biết nó được chủ nhân sử dụng thường xuyên.

"Tôi có đủ lý do để tin tưởng nạn nhân đang giảm cân hoặc giữ dáng. Khả năng cô ấy uống nước hay sữa bò trước khi ngủ không lớn. Uống nước trướng mặt, uống sữa bò sẽ béo. Hung thủ cũng biết chuyện này nên mới có thể tự tin bỏ thuốc, khiến bạn trai nạn nhân ngủ say như chết."

Ngoại trừ không có chứng cứ nào chứng minh, một phen suy đoán của Nhậm Dật Phi quả đúng là quá hợp tình hợp lý, hoàn toàn thuyết phục nhóm khán giả.

"Tất nhiên những gì tôi nói chỉ là suy đoán thôi, muốn biến thành màn trinh thám hợp lý thì phải có chứng cứ. Chẳng hạn, kiểm tra phần sữa bò còn sót. Chỉ cần chứng minh nó có vấn đề, suy đoán của tôi mới trở nên thuyết phục."

Hắn lại gọi điện thoại cho cảnh sát Lưu: "Alo, cảnh sát Lưu, anh có thể mua giúp tôi một con chuột bạch không?"

Cảnh sát Lưu vô cùng bất đắc dĩ: "Tôi đã nói là không giúp cậu được."

"Tôi không bắt anh giúp tôi mà, tôi chỉ nhờ anh hỗ trợ mua một con chuột bạch. Anh cứ giả vờ chính mình là nhân viên chuyển phát, tôi chốt đơn. Nếu anh không vui thì có thể gọi giúp tôi nhân viên chuyển phát nhanh."

"Giả sử đặt trong hoàn cảnh phi trò chơi, tôi đặt cơm, sẵn tiện nhờ người mua giùm một con chuột bạch, hợp lý mà đúng không, hơn nữa còn có thể làm được hoàn toàn."

"Cậu muốn đi đâu mua chuột bạch? Chuột bạch dùng để thử nghiệm có thể tùy tiện nói mua là mua?" Cảnh sát Lưu đề cao giọng nói.

"Mua hamster cũng được, điều kiện hữu hạn tôi không có quyền chọn, đều là chuột nên hiệu quả chắc sẽ giống nhau."

Người bên kia trầm mặc một lúc lâu, rốt cuộc anh ta cắn răng đáp: "Tôi đưa cậu một con chuột bạch, đây là lần cuối cùng, nhân viên cơm hộp đã tan làm."

Nhậm Dật Phi đưa tay ngoáy lỗ tai, giống như không nghe thấy tâm tình người nọ đang rất không tình nguyện. Hắn còn cười tủm tỉm đề nghị: "Có thể tiện đường mang cho tôi một hộp cơm xá xíu không?"

"Cậu dùng cái này cho chuột ăn?"

"Không phải," Nhậm Dật Phi sờ sờ bụng, "Tôi đói bụng."

"...Không được! Nhắc lại lần nữa là khỏi chuột bạch nhé."

"Được được, không nhắc nữa, anh nhanh lên chút nha." Nói xong, không đợi người bên kia đáp lời, Nhậm Dật Phi lập tức tắt điện thoại, không khác nào tra nam chơi người ta xong vứt.

Sau đó không lâu, quả nhiên một nhân viên chuyển phát mặc đồng phục chỉnh tề tới cửa, đưa cho hắn một con chuột bạch rồi yêu cầu ký vào đơn chuyển phát.

Cùng thời gian, các tuyển thủ nơi khác đều đồng loạt nhận được một thông báo: Bọn họ có một cơ hội gọi điện cho nhân viên chuyển phát nhanh, để người nọ giúp mình mua về một mặt hàng dễ kiếm trên thị trường.

Các tuyển thủ mơ hồ không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ có vài người là nhạy bén: "Có lẽ ai đó đã phát hiện lỗ hổng của trò chơi, nên chúng ta mới hưởng ké phúc lợi."

"Hắt xì!" Nhậm Dật Phi xoa xoa cái mũi, tiếp tục nấu sữa bò. Dù sao người ta cũng không thể uống sữa lạnh xong rồi đi ngủ được, chắc chắn ban đêm sữa đã được hâm nóng.

Hắn hâm sữa rồi đặt vào một thau nước lạnh, xong xuôi mới đổ vào chén cơm cho chuột bạch nhỏ.

Chuột bạch nhỏ chít chít hai tiếng, nó chờ Nhậm Dật Phi nấp sau sô pha rồi mới dám ló đầu, đi qua uống sữa bò.

Chuột nhỏ uống hết phân nửa lượng sữa, Nhậm Dật Phi ngồi sau sô pha âm thầm tính thời gian.

Năm phút trôi qua, chuột bạch vẫn không có động tĩnh.

Mười phút trôi qua, chuột bạch chui vào một góc lồng.

Mười lăm phút trôi qua, chuột bạch nhắm hai mắt, bắt đầu ngủ.

"Bùm bùm cheng cheng." Nhậm Dật Phi bất thình lình nhảy ra, hắn gõ mâm kim loại đinh tai nhức óc. Chuột bạch nhỏ liền bị dọa tỉnh, song nó chỉ tỉnh táo hai giây, sau đó lại lim dim ngủ mất.

"Được rồi." Nhậm Dật Phi nói với camera ghi hình, "Nó đã ngủ, thậm chí bây giờ bị tôi đánh thức cũng không thể chống cự cơn buồn ngủ. Quả nhiên trong sữa bò có thuốc."

"Hung thủ đổ thuốc ngủ vào sữa, hơn nữa còn tin tưởng bạn trai nạn nhân sẽ uống nó. Cuối cùng hắn mới lẻn vào phòng ngủ chính... Đi tới đi lui, thật sự quá dễ khiến người khác để ý. Nếu tôi là hung thủ, tôi sẽ làm thế nào?"

Tầm mắt Nhậm Dật Phi lướt ngang căn phòng, sau đó dừng lại ở cửa phòng cho khách.

"Có lẽ ngay từ đầu, căn phòng này vốn không phải phòng kín." Hắn vừa đi về phía phòng ngủ của khách vừa nói nhỏ.

Khán giả bị vẻ mặt và giọng nói Nhậm Dật Phi cuốn theo, bọn họ không nhịn được căng thẳng, đồng thời túm chặt đồ vật trong tay: Hà Chiêu Minh phát hiện cái gì?

"Nạn nhân và bạn trai nạn nhân trở về nhà, bọn họ cùng ăn cơm chiều, nói chuyện phiếm, xem tivi hoặc làm gì đó, nghĩ rằng chính mình đang chìm trong thế giới lãng mạn của hai người. Nhưng mà... Bọn họ không nghĩ tới một chuyện, trong căn nhà này, có khả năng còn một người đang nấp."

Trái tim khán giả liền treo lên đọt cây, bọn họ dõi mắt đuổi theo bóng dáng Nhậm Dật Phi đi về hướng phòng khách, nhìn hắn chậm rãi cầm lấy tay nắm cửa: Không thể nào?

"Người kia đang nấp ở một góc tối tăm, nhìn hai người tương tác hạnh phúc. Đôi mắt đối phương âm u như có độc, rốt cuộc hắn hạ quyết tâm phải giết chết một người, rồi giá họa một người." Nhậm Dật Phi đột nhiên mở cửa phòng. "A!"

"A ——" Khán giả trước màn hình sợ tới mức thét lên chói tai, bọn họ giật mình hất đổ ly trà sữa khiến bàn phím bị ướt một mảng, một tay che đôi mắt.

Chẳng qua sau đó không có âm thanh gì vang lên, bọn họ lén lút hé ra một con mắt, cuối cùng nhìn thấy gương mặt thanh niên nghịch ngợm hư hỏng lộ ra một nụ cười đắc ý, giọng nói bay bổng tựa nốt nhạc: "Bị dọa rồi đúng không? Tôi lừa mọi người mà."

Khán giả:....Unfollow một giây. Không, mười giây!