Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang NPC Trong Trò Chơi Giải Mã

Chương 288: Thời Đại Giải Trí



Rốt cuộc Nhậm Dật Phi cũng không ăn được vịt nướng nguyên con mà hắn hằng mong —— Đầu bếp nói rằng thời gian này không kịp nướng vịt, nhưng thực đơn vẫn vô cùng phong phú.

Sau khi bỏ sợi tóc dính máu vào một túi kín, cảnh sát Lưu lái xe đưa hắn về biệt thự.

Giờ phút này Nhậm Dật Phi đi vào biệt thự, bàn dài có thể chứa đến 50 người chỉ một mình hắn ngồi, cùng một phần cơm trưa sang trọng xa hoa, đột nhiên cảm giác.... Quá sảng khoái!

"Cho tôi một phần pudding caramel, cảm ơn. À không, hai... Ba phần! Một phần khoai tây nghiền rau củ, bên trên rải chút trứng cá muối đỏ. Một cặp bụng cá ngừ đại dương. Bít tết bò Wagyu A4, thăn ngoài hay thăn trong đều được, không quan trọng vị trí, chín bảy phần cảm ơn..."

Cảm giác một người gọi món không kiêng nể chút nào, đúng là tuyệt vời không gì sánh kịp!

"Aizz, tôi nhớ khung cảnh mọi người ngồi đầy ở đây ghê, náo nhiệt, không lạnh lẽo như hiện tại." Hắn vừa nói chuyện kiểu trà xanh ngây thơ vừa say mê cắn nửa bụng cá ngừ đại dương.

Thịt phần bụng cá ngừ vây xanh dày khoảng một ngón tay, hương vị tinh tế tan ngay trong miệng. Vị béo trong thịt chuyển thành mùi thơm sữa nhẹ, phối hợp với nước sốt được đầu bếp đặc biệt pha chế, không khác nào đang bơi trong đại dương tươi mát, ngắm thủy sản tươi sống.

"Ngon quá." Ăn xong một miếng rồi, Nhậm Dật Phi gắp miếng còn lại đưa đến trước camera ghi hình, "Tới nào, mời mọi người ăn trước."

Nhóm khán giả trong phòng phát sóng thầm mắng: "Có cái rắm thúi, cậu đã ăn một cái rồi còn gì", nhưng đôi mắt bọn họ vẫn không chịu khống chế mà bay bay trên thịt cá rắn chắc, hình như ăn rất ngon.

Trước mặt đám người đang đổ mưa khóe miệng tí tách, Nhậm Dật Phi há to miệng, một ngụm ăn hết toàn bộ bụng cá.

Đúng vậy, toàn bộ, là cách ăn mà chắc chắn các thần tượng bình thường không bao giờ dám thử. Hắn phồng má, nhét hết thức ăn vào ngồm ngoàm không khác nào hamster, khiến người ta rất muốn chọt một chọt.

"Ngoại trừ quá đắt đỏ thì không có gì để chê." Sau khi ăn xong, Nhậm Dật Phi review thật lòng.

Hết một đôi bụng cá ngừ vây xanh, Nhậm Dật Phi uống chút nước đun sôi để nguội cho sạch miệng, sau đó tiếp tục vươn móng vuốt về phía pudding caramel.

Điểm đặc biệt nhất của món pudding caramel là lớp đường giòn mỏng phủ bên trên mặt bánh. Chỉ cần muỗng nhỏ múc nhẹ xuống một cái, lớp đường caramel giòn mỏng này sẽ lập tức vỡ vụn, muỗng nhỏ múc bánh sữa trứng mềm mại cùng caramel giòn, ăn vào miệng...

"Một phần nữa ạ!" Ba phần sao ăn đủ?

Khán giả trong kênh phát sóng trực tiếp xem đến mức nước mắt lưng tròng (chảy từ khóe miệng). Bọn họ mở phần mềm đặt cơm: "Ăn không nổi bụng cá ngừ đại dương, nhưng pudding caramel thì có thể gọi hai phần!"

Chỉ có khán giả của tuyển thủ nhà khác là tâm tình phức tạp: "Nhóc con à, hàng xóm đã ăn được một bữa tiệc thịnh soạn, cậu nhanh chân giải quyết vụ án coi!"

Đề tài nói chuyện bên ngoài phòng phát sóng trực tiếp còn ồn ào náo nhiệt hơn đề tài dưới lầu.

Lúc trước, rất nhiều người hâm mộ của tuyển thủ khác nói Hà Chiêu Minh chiếm trước phúc lợi hiện trường, cho nên hắn mới có thể giải quyết câu đố nhanh. Nếu đặt tất cả tuyển thủ cùng chung vạch xuất phát thì chưa chắc Hà Chiêu Minh đã là người nhanh nhất.

Dù sao cũng nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp cùng tham gia nơi này như vậy, hắn chỉ là một thần tượng đã giải nghệ, Hà Chiêu Minh dựa vào cái gì chứ?

Lời nói lúc trước đã chết trẻ, bây giờ nhóm người đó đang tìm bình luận cũ để xóa: Vả mặt, không ngờ cùng chung vạch xuất phát mà người ta vẫn thắng, hơn nữa thắng không cần bàn cãi.

"Tôi thật sự không hiểu, cậu ta có giá trị giải trí tốt vậy, khả năng suy luận và logic cao, kiến thức xã hội còn phong phú vô cùng, vì sao Hà Chiêu Minh lại chọn làm thần tượng?"

Mọi người thắc mắc vấn đề này rất lâu. Chẳng những họ muốn biết, người phụ trách hoạt động cũng rất muốn biết.

Trong kịch bản của hắn, Hà Chiêu Minh hẳn là nhóm tuyển thủ đầu tiên bị loại. Cậu ta vốn được chọn để góp đủ số lượng mà thôi. Chỉ là không nghĩ tới, người nọ lại thắng một đường đến giờ.

Với năng lực hiện tại mà cậu ta thể hiện, cùng với lượng tri thức phong phú dự trữ, Hà Chiêu Minh làm gì cũng đều sẽ thành công. Nhưng vì sao cậu ta lại chọn làm con cờ thần tượng thấp nhất ở dưới giới giải trí, bị tư bản định đoạt số phận?

"Đương nhiên là vì tiền." Nhậm Dật Phi bên kia màn hình phát sóng trực tiếp vừa lúc nói đến đề tài này.

Hắn đã ăn xong bữa cơm trưa, mặc dù có trái tim sắt đá nhưng dạ dày vẫn là dạ dày của người thường. Sushi, pudding, bò bít tết, khoai tây nghiền, ăn xong bao nhiêu đó, Nhậm Dật Phi cũng chỉ biết vuốt bụng xua tay.

Cho nên vì rảnh rỗi không có việc gì nữa, hắn liền ra sô pha phòng khách ngồi xuống nghỉ ngơi, tự hỏi tự trả lời với camera ghi hình.

Rốt cuộc trùng hợp hỏi đến vấn đề của nguyên chủ, cũng chính là vấn đề mà khán giả vô cùng tò mò. Vậy mới nói người nọ có giá trị giải trí rất cao.

Nhậm Dật Phi hắng giọng nhắc tới vấn đề thứ nhất: Vì sao cậu lại chọn tham gia giới giải trí? Sau này định làm nghề nghiệp gì, sẽ tiến vào giới giải trí lần nữa hay đổi nghề trinh thám.

"Lúc ấy thiếu niên khinh cuồng, cho rằng chính mình có thể kiếm tiền bằng gương mặt, tôi cảm thấy tiến vào giới giải trí là một con đường thực hiện lý tưởng. Sau này mới biết làm gì đều không dễ. Những gì mà chúng ta nhận thức về thần tượng chỉ là vẻ bên ngoài xinh đẹp hào nhoáng. Nhưng mà lúc sau, càng nhiều thần tượng dần chìm vào biển người."

Trước máy quay, hắn còn nhắc nhở những chàng trai cô gái đang có khát khao bước vào giới giải trí hãy nhìn nhận thực tại một cách thật lý trí: "Thoạt nhìn thần tượng là một nghề dễ vào, chỉ cần mọi người có vẻ ngoài xinh đẹp là được rồi đúng không. Chẳng qua nó còn phụ thuộc vào thiên thời địa lợi nhân hòa lắm. Giống như kiểu người có tính cách nóng nảy như tôi, không có EQ, gặp chuyện thì bốc đồng, quả thật không thích hợp với giới giải trí chút nào."

"Mọi người thấy rồi chứ, "tấm gương xương máu" đang ngồi trước mặt mọi người này, người không có trái tim vĩ đại thì đừng dại nếm thử."

Nhậm Dật Phi nhìn thẳng camera, lời hắn nói ra cực kỳ chân thành.

Gương mặt tuấn mỹ xinh đẹp đột nhiên đến gần màn ảnh, lập tức tạo thành 10 nghìn điểm thương tổn cho khán giả, có thể nói bùng nổ nhan sắc.

"Đm, nhan sắc đỉnh vl, người lại còn dí dỏm hài hước, hiểu biết nhiều, thế mà không sống được trong giới giải trí, bộ bọn họ yêu cầu khắc nghiệt với thần tượng lắm sao?" Người bình thường không quan tâm giới giải trí xoa xoa trái tim nhỏ, vẻ mặt đều hốt hoảng.

Người bình thường quan tâm giới giải trí không khỏi rơi nước mắt: "Tất cả là lỗi của người đại diện cậu ấy."

Gương mặt không đổi, chỉ thiếu lớp điểm trang. Tính cách không đổi, thẳng thắn chẳng e dè, chỉ là lời nói càng sắc bén.

Hà Chiêu Minh vẫn là Hà Chiêu Minh, nhưng sau khi bỏ đi lớp vỏ ngoài hào nhoáng, bóng bẩy và vô nghĩa, bộ dáng chân thật mà hắn lộ ra còn hấp dẫn hơn trước một trăm lần.

Chuyện này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ người đại diện Hà Chiêu Minh là một tên đầu heo, anh ta ném một viên kim cương lấp lánh vào đống thủy tinh nhân tạo, còn yêu cầu kim cương phải đuổi kịp thủy tinh, biến mình thành thủy tinh.

Phí phạm của trời có biết không!

Đang yên đang lành bị mọi người treo lên tế sống, người đại diện xém chút nữa bật khóc.

Đặc biệt là đám đồng nghiệp và cấp trên của Hà Chiêu Minh, bọn họ cũng có lúc nghi ngờ năng lực nghiệp vụ, hận không thể bay tới nắm cổ áo cậu ta: Chúng tôi có lỗi với cậu chỗ nào, không phải cậu bày đặt chơi trò khiêm tốn ư?!

Sau khi chất vấn xong, bọn họ còn muốn hỏi Hà Chiêu Minh một câu, có muốn trở lại giới giải trí không hả?

"Giới giải trí? Đời người trải nghiệm một lần thôi đã đủ." Nhậm Dật Phi tự hỏi tự đáp trước camera ghi hình. Hắn vuốt vuốt mái tóc hơi dài, đôi mắt phản chiếu ánh sáng mặt trời và nội thất xa hoa, có cảm giác đặc biệt trong sáng. Lúc Nhậm Dật Phi cười rộ lên, khóe miệng cong cong đôi mắt sáng ngời, cảm giác thiếu niên lập tức gấp mười.

Khán giả bỗng cảm thấy đáng tiếc, người như thế lại không có cơ hội xuất hiện trước màn ảnh thường xuyên, thật lãng phí sức quyến rũ mà màn hình cũng không thể ngăn cản.

Khán giả còn bận ngắm người đẹp, Nhậm Dật Phi lại ho khan một tiếng, tiếp tục trả lời vấn đề lúc trước: "Về phần năng lực trinh thám, tôi chưa đủ năng lực."

Sao cơ? Nhóm khán giả đồng loạt phanh gấp, bọn họ tỉnh lại khỏi sự tập trung giao diện: "Cậu ấy vừa nói gì? Nói mình chưa đủ năng lực? Đây là loại lời nói Versailles* gì? Cậu ấy không biết "tự mình hiểu mình" sao?"

*Khoe khoang khiêm tốn.

"Tôi nói vậy vì có lý do cả, tôi thật sự chưa đủ năng lực trinh thám." Nhậm Dật Phi nhớ lại một chút, "Cái khác không nhắc tới, vậy nói về đêm đầu tiên phát sóng chương trình đi. Mọi người còn nhớ tuyển thủ ngồi đối diện tôi chọn đáp án sai, sau đó bị loại không?"

Khán giả liền nhớ lại chuyện xảy ra đêm đó theo lời hắn, hình như có một người thế thật, lúc đối phương đột ngột ngã xuống còn dọa cho mọi người giật mình.

"Lúc ấy tuyển thủ kia có vẻ rất khó thở, tiếp theo gương mặt cậu ta dần đỏ lên, còn xuất hiện tình huống nôn khan, cuối cùng ngã xuống bàn cơm trong thời gian ngắn."

Khán giả lập tức xem lại đoạn ghi hình hôm đó, quả nhiên tình huống giống như lời Nhậm Dật Phi miêu tả.

Người phụ trách hoạt động trước màn hình giám sát chậm rãi siết chặt điều khiển từ xa: "Cậu ta..."

"Lúc đó tôi đoán cậu ta bị trúng độc. Bởi vì trước khi tham gia chương trình, chúng tôi đều phải nộp giấy khám sức khỏe chứng minh mình không bị bệnh gì. Cho nên thứ làm người ta hôn mê trong thời gian ngắn chỉ có thể là thuốc. Tôi nghĩ đến ngộ độc cyanide đầu tiên, suýt chút nữa đã gọi xe cứu thương."

Nhậm Dật Phi cười nói trong màn hình, gương mặt mang theo vẻ tự giễu, người phụ trách bên ngoài đã siết nứt remote điều khiển.

"Ha." Sau một lúc lâu, người phụ trách bật cười, "Tôi còn xem nhẹ cậu ta rồi."

Nhậm Dật Phi lắc đầu, "Chỉ cần một hai biểu hiện thôi thì nhiều thuốc phù hợp điều kiện lắm, chẳng hạn như "hoa linh lan", sau khi ăn trúng sẽ xuất hiện triệu chứng đỏ mặt, buồn nôn, hơn nữa còn phát tác rất nhanh. Nhưng mà thuốc phù hợp triệu chứng khó thở, đỏ mặt, buồn nôn và lập tức phát tác, cuối cùng hôn mê cho đến chết chỉ có cyanide mà thôi."

"Có điều lúc sau tổ chương trình đã giải thích kịp thời, bọn họ còn có tiết mục cho tuyển thủ sống lại, tôi liền biết bản thân đã phán đoán sai lầm. Đối với chuyện phá án mà nói, sai một ly đi nghìn dặm, vì vậy tôi mới nói năng lực trinh thám của mình vẫn chưa tốt, còn phải tiếp tục học tập nhiều hơn."

Nhậm Dật Phi nhắc lại chuyện kia với thái độ tự giễu, song đám người chú ý video đều phát hiện nó giống với triệu chứng ngộ độc cyanide thật, bọn họ cảm giác được thứ gì đó bất an.

"Thưa thầy, có một video..." Vài người theo dõi chương trình vì niềm đam mê tìm kiếm sự thật gửi video cho giáo viên hoặc cấp trên, muốn nhờ bọn họ phân tích triệu chứng này là trúng loại thuốc gì.

Người phụ trách hoạt động cũng gọi một cuộc điện thoại: "Thực hiện kế hoạch B sớm đi."

Kế hoạch bị phá hỏng dẫn tới tình tiết xuất hiện ngoài kịch bản vào giai đoạn kết thúc. Đáng lẽ người phụ trách hoạt động phải ghét Nhậm Dật Phi mới phải, chẳng qua hắn lại nhìn chằm chằm thần tượng trẻ tuổi tỏa hào quang rực rỡ, trong mắt là tán dương vô tận không chút nào che giấu.

"Thiên phú kinh người."

Bên ngoài phòng phát sóng trực tiếp, sóng ngầm đang chậm rãi kích động, nhưng mà khán giả bình thường lại không hề biết gì. Bọn họ đang bận an ủi Nhậm Dật Phi: "Cậu đã rất giỏi!"

"Đúng vậy đúng vậy, anh xem phòng phát sóng trực tiếp của hàng xóm coi, bọn họ đều đang nhịn đói tìm manh mối kìa."

Phương pháp nhập vai để phá án chính là kính chiếu yêu, người thử xem sẽ biết. Có Nhậm Dật Phi hoàn thành nhiệm vụ, đã ăn xong bữa trưa thịnh soạn rồi nằm chờ tiêu cơm thì cũng có người không khác nào ruồi xanh bay loạn, đến nhân vật then chốt là "bạn gái cũ" cũng chưa phát hiện ra.

Xem người khác rồi xem Nhậm Dật Phi, dù thế nào cũng không thể nhận xét "Cậu không đủ năng lực".

"Chủ phòng không muốn trở về giới giải trí, cũng không muốn đổi nghề làm trinh thám, vậy sau này cậu ấy muốn làm gì?" Quần chúng ăn dưa vô cùng tò mò.

Cũng khéo, Nhậm Dật Phi đang nói đến chuyện tương lai mai sau: "Như vậy, công việc lý tưởng của tôi là gì nhỉ?"

Hắn ngồi thẳng lưng, nghiêm túc nói: "Thật không dám giấu giếm, công việc lý tưởng của tôi là làm ít nhưng nhiều tiền."

"Không thể đi con đường thần tượng nữa, mở cửa hàng bán thuốc thì không bằng cấp, tổ chức câu lạc bộ này nọ thì phạm pháp, cho nên mục tiêu tiếp theo của tôi là —— Chủ trọ. Bây giờ tôi đang nỗ lực kiếm một trăm triệu tiền thưởng, trở về mua nhà thực hiện lý tưởng nhân sinh."

Khán giả:.... Thật không dám giấu giếm, tôi cũng muốn.

___

Tác giả có lời muốn nói: Thật không dám giấu giếm, tôi cũng muốn.

Editor có lời muốn nói: Thật không dám giấu giếm, tôi cũng muốn.

Không làm mà đòi có ăn, ai cũng muốn=)))))))))))))