Tháng Sáu Năm Ấy Mưa Rơi

Chương 67



Khu ngoại ô thưa thớt hiếm có người lai vãng giờ đây lại xuất hiện một chiếc xe hơi bóng loáng, vừa nhìn đã biết là dòng xe cao cấp mới nhất, thậm chí còn không đến mười người chạy qua dòng xe này.

Khu nhà của Bạch Sanh ở một nơi tương đối hẻo lánh, xe hơi ra vào cũng khá dễ dàng, vấn đề nằm ở đám người dân đổ ra ngắm nghía chiếc xe đắc tiền mà không cho các nàng qua.

Bất đắc dĩ Giang Huyền Tranh phải cho tấp xe vào lề rồi vòng qua bên kia mở cửa xe cho Bạch Sanh.

Nhìn rõ người trong xe là ai, một người phụ nữ trung niên kinh hô: "A Sanh? A Thuần!?"

Bạch Sanh nhận ra người phụ nữ ấy, là hàng xóm của nàng và Hàn Thuần, nàng hay gọi cô ấy là cô Triệu. Hàn Thuần nhìn thấy cô Triệu cũng lễ độ gật đầu đáp lại, chỉ là tính cách nàng khép kín, không thích cùng người xa lạ dây dưa nên chẳng hé môi nói nửa chữ.

"Đúng là A Sanh rồi." Cô Triệu mừng rỡ nắm lấy bàn tay nàng: "Đi bao nhiêu năm rồi hả? Thật là, nha đầu này không khiến người ta bớt lo lắng được."

Bạch Sanh thẹn thùng cười, không nghĩ cô Triệu còn nhớ nàng, trong lòng vô vàn ấm áp: "Con sống ở thành phố rất tốt, cô thì sao? Vẫn tốt chứ ạ?"

"Mọi thứ đều tốt cả." Cô Triệu nhìn sang phía sau, bắt gặp Hàn Thuần đứng trầm ngâm thì nói: "Hôm nay hai đứa về cùng nhau à? A Thuần đã chấp nhận con rồi sao?"

"Cái này..."

Không để Bạch Sanh kịp giải thích, cô Triệu đã kịp túm lấy Hàn Thuần mà liếng thoắng: "Thật sự chọn A Sanh sao? Con có thể suy nghĩ thật kỹ a, dù gì thì A Sanh vẫn không thích hợp với con."

Lời này Bạch Sanh đã nghe đến nhàm chán khi còn ở đây, ai cũng nói nàng không xứng với Hàn Thuần. Mấy lời này tất nhiên không phải cố tình châm chọc, mà chính xác sự thật là như thế. Từ trước đến nay Bạch Sanh không hề xứng với Hàn Thuần, cả về ngoại hình, tính cách đến cả điều kiện gia đình.

Nếu là trước đây Bạch Sanh có thể sẽ để tâm, nhưng nàng không còn quan trọng việc này nữa, vì người nàng kết hôn và sống chung với nhau trọn đời không phải là Hàn Thuần.

Ý cười gượng gạo của Hàn Thuần thoát không khỏi đôi mắt tinh tường của cô Triệu, nàng quay ngoắc qua nhìn Bạch Sanh, vô tình bắt gặp Giang Huyền Tranh đang giúp nàng chỉnh lý áo len.

"Con cái nhà ai lớn lên xinh đẹp như vậy?" Cô Triệu nhịn không được cảm khái: "A Sanh, con không tính giới thiệu sao?"

Bạch Sanh lúng túng: "Con quên mất, em ấy là Giang Huyền Tranh, là lão công của con."

Cô Triệu ngây ra nửa phút sau đó thì ha hả cười, chỉ vào Bạch Sanh mà nói: "Con đi nhiều năm như vậy vẫn không bỏ được cái tính nói khoác, năm đó nói cái gì mà con sẽ gả cho Hàn Thuần, bây giờ lại nói kia mỹ nhân là lão công của con?! A Sanh, có gì mà con phải xấu hổ che giấu chứ? Không có nổi người thích mình thì cứ nói ra, mấy cô gái lớn tuổi như con mà chưa có chồng cũng đâu thiếu, con có gì phải tìm người che chắn cho mình?"

Bạch Sanh trợn lớn mắt, mấy lần há miệng muốn nói đều bị cô Triệu với mấy bà thím trong xóm đánh gãy, còn cười nhạo nàng nói mấy lời này mà không biết xấu hổ.

Oan này nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không trôi!!

Giang Huyền Tranh định lên tiếng thay cho Bạch Sanh nhưng cô Triệu đã nhanh miệng hơn mà cắt lời nàng: "Nhìn đã biết tiểu nha đầu này chưa đủ hai mươi nữa, còn chưa có bạn phối ngẫu đúng không? Yên tâm, nhà của cô có hai đứa con gái chưa gả đi, một omega và một beta, con thích ai thì cứ nói cô nhất định sẽ giúp con tác hợp!"

Bản tính ghen tuông đã là bản năng của omega trước sự đe dọa của omega khác lên hạnh phúc mình xây dựng, một phát đứng chắn tầm nhìn của cô Triệu.

"Con đã nói A Tranh với con đã kết hôn rồi!!!" Bạch Sanh nổi giận giậm chân: "Cô có muốn tìm dâu rể gì đó thì đi chỗ khác mà tìm, đây là người của con!! Là mẹ của con con!!!"

Lần đầu thấy Bạch Sanh giận dữ như vậy, cô Triệu cũng có chút kiên dè, cười cười hai cái chống đỡ xấu hổ: "Đùa thôi mà, haha."

Bạch Sanh thở phì phì ra khói, một phát kéo tay Giang Huyền Tranh lách khỏi đám đông vẫn đang vây quanh. Trách sao được, tiểu lão công nhà nàng quá mức xinh đẹp, người người dòm ngó cũng là chuyện bình thường. Vấn đề là Bạch Sanh không thích người khác soi mói người của nàng, càng không muốn nghe mấy lời gạ gẫm dụ dỗ tiểu lão công nhà mình.

Hàn Thuần nhanh chân đuổi theo phía sau, nhịn không được nói: "Nhà của em còn đi một đoạn xa nữa, hay là qua nhà chị trước nhé?"

Bạch Sanh cắn môi dưới suy nghĩ, nhưng cũng theo Hàn Thuần đi về nhà.

Trên đường đi, Giang Huyền Tranh nhỏ giọng nói vào tai Bạch Sanh: "Sanh nhi, bộ dáng chị lúc ghen trông rất đáng yêu."

Bạch Sanh liếc nàng một cái: "Em còn dám nói? Lúc đó cô Triệu giới thiệu em cũng không nói được một câu từ chối."

"Em chưa kịp nói thì chị đã nhảy vào rồi." Giang Huyền Tranh sờ sờ eo nhỏ cách hai tầng áo bông ấm áp: "Hơn nữa em muốn xem thử Sanh nhi phản ứng thế nào."

Há miệng thở dốc một trận, hai mắt Bạch Sanh như tóe ra lửa, nếu ánh mắt có thể giết người thì Giang Huyền Tranh đã chết không dưới mười lần.

Ba người an ổn tiến đi về hướng nhà của Hàn Thuần.

Có thể nói nhà của Hàn Thuần là một trong những ngôi nhà khang trang nhất, còn nhà của Bạch Sanh lại ngụ ở một nơi heo hút, thậm chí nhỏ hơn một nửa căn hộ này.

Cô Triệu nói không sai, Bạch Sanh vốn không xứng với Hàn Thuần!

Nghe tin con gái trở về mẹ của Hàn Thuần, Hàn mẹ niềm nở ra ôm lấy đứa con gái nhiều năm xa cách.

"Thuần nhi, cuối cùng con cũng về rồi, cả nhà đều rất nhớ con."

"Con cũng vậy." Hàn Thuần nhẹ nhàng đẩy Hàn mẹ ra, nói: "Con có dẫn A Sanh về."

Hàn mẹ nhìn ra phía sau Hàn Thuần, phát hiện là Bạch Sanh thì sắc mặt chuyển biến rõ rệt, không hề dịu dàng như lúc nhìn con gái ruột. Trong mắt Hàn mẹ thì Bạch Sanh chẳng khác gì một kẻ làm thuê không công cho nhà mình, chỉ cần sai gì nàng cũng đều làm, thậm chí có đánh nàng cũng chẳng hó hé nửa lời.

Dù sao thì Bạch Sanh yêu con gái của bà, bà muốn mắng muốn đánh là quyền của bà!

"Đứng ở đó làm gì!?" Hàn mẹ quắc mắt: "Còn không biết đi xuống nấu cơm cho Thuần nhi? Đúng là vô tích sự, nhiều năm qua mà cô vẫn ngu đần không hiểu chuyện như vậy!"

Bạch Sanh sửng sốt một chốc, chỉ vào mình: "Con đi nấu cơm?"

"Chứ còn ai?" Hàn mẹ vung tay lên muốn đánh: "Còn đứng ngây ra à? Mau đi xuống nấu cơm, sẵn tiện nấu nước nóng cho Thuần nhi!"

Bạch Sanh rụt cổ lại, trong mắt giấu không được hoảng hốt.

Giang Huyền Tranh vội chắn trước mặt nàng: "Bác làm cái gì vậy hả? Sanh nhi có phải người làm nhà bác đâu mà bác lại sai khiến chị ấy?"

"Chính nó đã nói rồi, chỉ cần tôi cho nó qua lại với Thuần nhi thì muốn nó làm gì cũng được!"

Hàn mẹ dùng chút sức đã lôi được Bạch Sanh ở phía sau Giang Huyền Tranh, hung hăng nắm nàng kéo vào trong nhà bếp, miệng vẫn không ngừng mắng chửi. Giang Huyền Tranh định đuổi theo thì Bạch Sanh đã khoát tay ngăn lại, dù sao là nhà của người ta, các nàng cũng không nên nháo đến ồn ào lên.

Hàn Thuần tính đi theo thì bị một cô gái nhỏ hơn chặn đường, nói: "Chị hai, chị đi theo làm gì? Xem náo nhiệt à?"

"Hàn Mai?"

Hàn Mai ngẩng đầu lên mới có thể thấy rõ mặt Hàn Thuần, không phải nàng thấp bé mà là do chị hai của nàng quá cao lớn, hơn nữa beta và alpha khác biệt, việc này không đáng để xấu hổ.

"Chị ta đúng là không biết tốt xấu." So về độ chanh chua Hàn Mai không thua kém mẹ mình là bao: "Về đến nhà còn không biết nấu cơm, muốn ai hầu hạ đây? Lên thành phố mấy năm đã quên mất thân phận của mình!"

"Đủ rồi!" Hàn Thuần gắt gỏng: "Đừng để chị nghe thêm mấy lời này của em!"

Nói xong thì lưu loát đi thẳng xuống bếp.

Giang Huyền Tranh nhấc chân định đi theo thì bị Hàn Mai chặn lại, đầy mặt phấn khởi mà quan sát nàng, thậm chí còn õng ẹobày ra dáng vẻ quyến rũ nhất của mình để dụ dỗ alpha xinh đẹp trước mặt.

"Cậu là ai vậy? Bạn của chị hai sao?"

Giang Huyền Tranh đến cả liếc mắt cũng không thèm, sẵn giọng: "Không liên quan đến cô."

"Đẹp như vậy lại khó tính quá..."

Hàn Mai lẩm bẩm, định nhờ mẹ giúp đỡ thì thấy bà ấy từ trong bếp bước ra, dáng vẻ có chút cáu kỉnh khi bắt gặp Hàn Thuần nói đỡ cho Bạch Sanh.

"Mẹ!!" Hàn Mai chạy đến chỗ của Hàn mẹ, nhỏ giọng thì thầm vào tai bà: "Mẹ xem alpha đó đi..."

Hàn mẹ không hiểu ý của con gái mình nhưng vẫn nhìn theo, nhận ra đứa con gái mình đang nhắc đến alpha vừa hỗn xược với mình, trong lòng cũng có chút không vui.

"Thì sao?"

"Cái kia, mẹ không thấy alpha đó rất đẹp sao?"

"Đẹp thì làm được gì? Giống chị hai con sao?" Hàn mẹ vẫn còn tức giận: "Hôm nay nó bênh vực Bạch Sanh, không biết sau này còn làm ra cái trò gì nữa."

"Chắc không đâu, chị hai ghét Bạch Sanh nhất mà." Hàn Mai nháy mắt nói: "Còn con thì thích alpha kia."

"Con muốn làm gì thì làm, mẹ không quản, nhưng nhớ giữ chút ý tứ, thân là beta khó gả đi lắm đấy."

"Biết rồi mà."

Hàn Mai cong môi mỉm cười, há miệng nói với chuyện với Giang Huyền Tranh lại bị đối phương lên tiếng cắt ngang trước.

"Hai người nói xong chưa? Xong thì tránh qua một bên."

Trong lòng rõ ràng tức giận nhưng vẫn cố nhẫn nhịn, nàng là alpha không thể thiếu phong độ đến mức chỗ người ta đang nói chuyện mà xen vào hay lách người vào được. Tuy miệng hỏi nhưng không cho Hàn Mai trả lời, Giang Huyền Tranh lưu loát lách người đi vào trong bếp, hoàn toàn không cho Hàn gia nhị tiểu thư chút mặt mũi nào.

Vừa bước vào bếp đã thấy nữ nhân của nàng ủy khuất hề hề ngồi lặt rau, còn Hàn Thuần thì ở bên cạnh dỗ dành đôi ba câu nhưng không khiến cái môi trề ra của Bạch Sanh thu lại được phân nào.

"Sanh nhi!"

Nhìn thấy Giang Huyền Tranh, hai mắt Bạch Sanh sáng lên, dứt khoát vứt bỏ cọng rau đáng thương nói: "A Tranh..."

Từ lúc gả cho Giang Huyền Tranh, nàng chưa làm gì động đến móng tay, thậm chí để việc vệ sinh cá nhân cũng do lão công bao trọn, có thể nói là bị nữ nhân này chiều hư mất rồi~

"Không cần làm, chị cũng không phải người hầu của Hàn gia, cần gì phải làm mấy cái thứ này."

Giang Huyền Tranh lưu loát dùng chân gạt rổ rau qua một bên, kéo tay Bạch Sanh đi ra khỏi nhà bếp ngập ngụa mùi dầu mỡ và bốn góc tường bám đầy rêu đen đặc trưng vùng quê.

Không ngoài dự đoán, Hàn mẹ chặn đường không cho các nàng đi ra khỏi nhà, đay nghiến nói: "Bạch Sanh, cô nói những gì đều quên rồi sao? Hay là cô không muốn gả cho Hàn Thuần nữa?"

Bạch Sanh quẫn bách không biết phải giải thích thế nào lại nghe Giang Huyền Tranh ở bên cạnh lên tiếng: "Đó là trước đây, bây giờ khác rồi, lẽ nào bác không nhận ra tâm trí của Sanh nhi đã không còn ở trên người Hàn Thuần nữa? Sẵn đây tôi nói cho bác rõ, bây giờ và thậm chí tương lai Bạch Sanh chỉ là người của Giang Huyền Tranh tôi, chị ấy gả cho tôi rồi nên bác cũng đừng ảo vọng việc sai khiến chị ấy theo ý bác."

Dứt câu Giang Huyền Tranh kéo tay Bạch Sanh đi thẳng ra khỏi Hàn gia, hoàn toàn không quay đầu nhìn lại.

Hàn mẹ đứng sững rất lâu, sau đó thì kéo khóe mắt nhìn sang Hàn Thuần, vạn vạn không ngờ đến có một ngày con gái của nàng bị một omega hèn kém hắt hủi như vậy.

Hàn Thuần lặng người ra rất lâu, nàng nhìn bóng lưng của Bạch Sanh đến mắt cũng xót đau, phải, hiện tại thậm chí là tương lai nàng đã không còn có thể quay lại với nàng ấy nữa.

Đã không còn là tiểu cô nương mười sáu mười bảy tuổi lẽo đẽo theo sau nàng, hay là cô gái hai mươi ba tuổi ngày ngày đêm đêm mang thức ăn đến phim trường cho nàng. Mọi thứ kết thúc rồi, chuỗi ngày tháng đẹp đẽ hoa lệ ấy chấm dứt giữa một đợt mưa lạnh giăng tháng sáu.

Có thể mai này, Bạch Sanh hạnh phúc mà quên mất đã từng yêu một người sâu đậm hay có khi nàng ấy xem ra đây là phút bồng bột đáng quên của tuổi trẻ.

Sao cũng được, chí ít nàng đã từng có được Bạch Sanh, cùng nàng ấy đi chung dưới cơn mưa rào tháng sáu. Đáng tiếc thanh xuân không hai lần lặp lại, Bạch Sanh sẽ không yêu nàng lần nữa và nàng cũng không còn cơ hội để bù đắp lỗi lầm của mình.

Tình yêu là thứ dễ đánh mất nhất giữa cuộc đời này...