Thẳng Thắn Mới Lấy Được Vợ

Chương 4: Quân sư quạt mo [Lục Đằng]



Lục Đằng dựa lưng vào ghế xoay, ngẩn người nhìn điện thoại.

Trạng thái gần đây nhất của Hứa Tư là thông báo tạm dừng dạy các lớp vào ba ngày trước, sau đó thì cứ như cô đã bốc hơi khỏi nhân gian vậy.

Lục Đằng hơi phân vân về việc nhắn tin hỏi cô nhưng lại thấy hơi đột ngột. Nếu không hỏi, thì anh lại cảm thấy như bị mèo con cào trong lòng, khó chịu đến lạ lùng.

Anh đang nhìn trần nhà xoay vòng vòng, thì đột nhiên cửa thư phòng bị mở toang. Chưa đầy hai giây sau, một khuôn mặt trắng nõn thanh tú đã xuất hiện trên không.

“Anh họ! Em đến chơi với anh đây!”

Lục Đằng đá cậu ta với vẻ khinh bỉ: “Cút xéo, anh không rảnh để chơi với chú đâu.”

“Ơ, anh họ không yêu em sao? Anh có con hồ ly tinh nào ở bên ngoài rồi? Hu hu hu, em không chịu đâu!”

Lục Đằng: “…”

Đúng là tên thiểu năng.

Lục Sam Xuyên diễn tuồng một mình rất vui vẻ: “Anh họ, lần sau anh muốn trốn xem mắt thì đừng cho người ta leo cây nữa, anh làm vậy thì sẽ khiến con người ta mất mặt đấy. Không thì anh mang em theo đi? Em đảm bảo mấy người đó sẽ hai mắt đẫm lệ chúc tụi mình hạnh phúc cho mà xem.”

Lục Đằng lườm cậu ta: “Bạn gái chú chạy theo người khác rồi à? Sao lại đến chỗ anh làm chuyện ngu ngốc nữa rồi?”

Bả vai Lục Sam Xuyên lập tức sụp xuống.

Tuy cô ấy không đi theo người khác, nhưng cũng không khác gì mấy.

“Em có tình địch rồi, lại còn là nữ nữa.”

Lục Sam Xuyên vừa mới mở miệng liền bắn như súng liên thanh, ngồi trên sàn nhà nói một cách chua chát: “Lần gặp mặt gần đây cô ấy toàn nói về hồ ly tinh kia, cái gì mà “Cô giáo Hứa múa siêu đẹp, em muốn gả cho cô ấy quá đi mất”, rồi còn “Hôm nay cô Hứa giúp em uốn lưng lỡ chạm phải chỗ nhột, xấu hổ quá đi mất”, giờ em không còn vị trí nào trong lòng cô ấy nữa hết!”

Lục Đằng đang nằm ườn trên ghế xoay bỗng nghe được mấy từ quan trọng, lập tức ngồi dậy: “Cô Hứa? Cô Hứa nào cơ?”

“Chính là chị gái xinh đẹp bị anh lừa hai vạn hai đó. Hôm qua em mới biết cô ấy là giáo viên dạy múa của Viên Viên.”

Lục Đằng trầm ngâm một lát, rồi ngoắc tay với cậu ta.

Lục Sam Xuyên hay quên vẫy đuôi tiến tới, liền bị ôm lấy cổ: “Xuyên Nhi à, đã đến lúc nhận bài kiểm tra của tổ chức rồi.”



“Anh muốn Viên Viên hỏi thăm cô Hứa làm gì?”

Lục Sam Xuyên không hiểu ra sao, sau đó liền khiếp sợ: “Chẳng lẽ anh yêu chị gái xinh đẹp kia từ cái nhìn đầu tiên sao?”

Lục Đằng muốn nói chưa đến mức vừa gặp đã yêu, chỉ cảm thấy cô gái kia vừa mắt, mặt không biểu cảm ăn vạ có hơi đáng yêu…

Anh dừng lại, rồi gật đầu: “Yêu từ cái nhìn thứ hai.”

***

Năng suất làm việc của Lục Sam Xuyên cực cao, ngay ngày hôm sau đã mang đến nhà Lục Đằng một cuốn sổ nhỏ. Cậu rót ly nước sôi cho nguội, rồi bắt đầu báo cáo kết quả điều tra của mình.

“Báo cáo sếp Lục, năm nay cô giáo Hứa 25 tuổi, chưa lập gia đình. Tuy cô ấy đi xem mắt bảy tám lần nhưng chưa lần nào thành công cả. Gần đây không có tin tức vì đang sửa sang lại phòng làm việc, nên cô ấy đi du lịch ở Châu Âu. Không nghe nói có bạn nam nào đi cùng. Hết rồi ạ!”

Lục Đằng thầm nghĩ cô gái này còn rất to gan, gật đầu: “Hạ sĩ Lục làm tốt lắm, tiếp tục nói tiêu chuẩn kén chồng của cô Hứa đi.”

Lục Sam Xuyên mếu máo: “Em biết dò la về kiểu câu hỏi mơ hồ thế này ở đâu đây…”

Lục Đằng vừa liếc sang, cậu ta lập tức cười tươi như hoa: “May mà em nhanh trí! Không phải cô giáo Hứa đã đăng ký ở đại lý mai mối rồi sao? Vừa hay em cũng có bạn học đang làm ở đó, nên lấy được tài liệu rất ư là chi tiết luôn!”

Nói xong, cậu ta nịnh nọt đưa quyển sổ ra.

Tiêu chuẩn chọn bạn đời của cô không nhiều lắm, chỉ mong đối phương tốt tính, tình cảm, hiếu thảo, chấp nhận kết hôn trong vòng ba tháng quen biết, nhưng không sinh con trong bốn năm đầu. 

Lục Đằng cảm thấy ngoại trừ hai điều sau, còn lại đều rất phù phiếm, sao lại đến mức đi xem mắt bảy tám lần vẫn không thành công được?

Lục Sam Xuyên phát huy tinh thần hóng chuyện của mình đến mức tối đa, nói: “Yêu cầu này không phù phiếm chút nào đâu, cô giáo Hứa rất nghiêm túc đó. Trước kia cô ấy đã có tiến triển khá ổn với một đối tượng xem mắt, ai dè lúc người ta đưa cô giáo Hứa về nhà thì gặp phải vụ vượt xe, anh ta chỉ lỡ miệng chửi bậy hai câu mà cô ấy đã từ chối ngay tại chỗ luôn.”

Lục Đằng nghĩ đến tác phong thường ngày của mình liền im lặng.

Lục Sam Xuyên khuyên anh: “Anh họ à, hay thôi đi vậy. Với cái tính này của anh, tám đời cũng không theo đuổi được con người ta đâu.”

Lục Đằng vô thức muốn đá cậu ta, nhưng chân đã duỗi ra được nửa chừng liền dừng lại.

Anh trầm ngâm một lát, ngẩng đầu nhìn Lục Sam Xuyên từ đầu đến chân: “Nếu anh nhớ không lầm thì từ hồi tiểu học chú đã bắt đầu nắm tay nữ sinh rồi phải không?”

Lục Sam Xuyên lập tức bật báo động cấp một, ngó trái ngó phải tìm điện thoại anh xem có phải đang bật ghi âm không: “Sao hả? Anh thẹn quá hóa giận nên bới gốc gác của em ra phải không? Tấm chân tình của em đối với Viên Viên có trời đất chứng giám! Anh đừng hòng ly gián tình cảm của tụi em!”

“…”

Lục Đằng vươn tay gõ mặt bàn: “Thế này đi, anh thuê chú làm quân sư, nếu thành công thì anh đảm bảo cái cửa tiệm tồi tàn kia sẽ không phải đóng cửa nhé?”

Lục Sam Xuyên: “Ba thật tốt! Cứ giao cho con!”

***

Điều thứ nhất trong sổ tay thả thính của Lục Sam Xuyên là: Nếu đi xem mắt với mục đích kết hôn thì quan trọng nhất là phải làm sao cho bản thân phù hợp với đối tượng xem mắt.

Vì vậy, cậu ta quyết định đắp nặn Lục Đằng thành người đàn ông bước ra từ cuốn sách chọn bạn đời của Hứa Tư.

Cậu ta chọn con Samoyed nhỏ được phụ nữ yêu thích nhất, trịnh trọng giao nó cho Lục Đằng.

Lục Đằng không thích chú chó cứ sủa không ngừng, lại còn rụng đầy lông lên sàn nhà anh, nên bình thường toàn giao nó cho dì quản gia chăm sóc thôi.

Ai dè hôm nay về nhà thì dì quản gia lại đi vắng, chú chó Samoyed nhỏ rên rỉ ở cầu thang, đôi mắt cún con ươn ướt trông rất đáng thương.

Lục Đằng nhíu mày gọi cho Lục Sam Xuyên, cậu ta vô cùng lo lắng rời giường, nói: “Có lẽ bị bệnh rồi, anh đưa nó đến bệnh viện thú cưng trước đi, em lập tức qua đó!”

Sau một đêm hỗn loạn, cuối cùng cũng thu xếp ổn thỏa, Lục Đằng mệt mỏi nằm ườn ra ghế.

Anh nói: “Anh đây điên rồi nên mới tin chú!” Hứa Tư không có ở đây, anh tình cảm cho ai xem chứ?

Lục Sam Xuyên đưa điện thoại cho anh, bài đăng mới nhất trên vòng bạn bè là ảnh sườn mặt cậu ta vừa chụp trộm: “Chuyện “lừa gạt” này phải bắt đầu từ những chi tiết nhỏ, chắc anh không hiểu được chuyện lẳng lặng mà làm thì mới thành công đâu.”

Lục Đằng nghĩ đến tên nhóc thường gác chân lên ghế sô pha xem đá bóng, nhưng mỗi lần đi ra ngoài cùng bạn gái thì lại ăn mặc nghiêm trang, im lặng chấp nhận lý luận này của cậu ta.

Nửa tháng sau, Lục Đằng bận rộn làm bề tôi trung thành của Samoyed, cũng cố ý xây dựng hình tượng ôn hoà trên vòng bạn bè, cả thể xác lẫn tinh thần đều vô cùng mệt mỏi.

Vậy nên, đến khi được Hứa Tư ấn like, anh cảm thấy vẫn hơi hoang mang.

Sau khi hoàn hồn, anh lập tức bắt đầu bước tiếp theo của kế hoạch theo đuổi cô.



Đêm chờ hồi âm vừa hay là Tết Trung Thu, Lục Đằng trở về nhà.

Trên bàn cơm, ba Lục lại bắt đầu chủ đề giục hôn nhàm chán.

“Con cũng già đầu rồi, bao giờ mới tính đến chuyện hôn nhân đây?” Ba Lục buồn bực uống rượu, giọng hơi cô đơn: “Lúc trước ba mẹ quản lý chặt chẽ là vì sợ con làm xằng bậy bên ngoài, bây giờ thì hay rồi, ba mẹ lại hoài nghi con có thể không được.”

Lục Đằng im lặng nhìn bà Lý, bà lập tức giữ chặt ba Lục: “Ông gấp cái gì, Lục Đằng tự hiểu rõ, đến lúc thích hợp chắc chắn sẽ dẫn con dâu về cho ông.”

Bà Lý chửi thầm: Chỉ sợ lúc đó ông không chấp nhận được thôi. 

Ăn cơm xong, Lục Đằng đứng hút thuốc ở ban công.

Vầng trăng tròn vằng vặc trên bầu trời đêm.

Anh lẳng lặng cúi đầu nhìn điện thoại, ngoại trừ tên nhóc Lục Sam Xuyên kia thì không có ai nhắn lại cả.

Bà Lý lén lút đi đến, hỏi anh: “Con trai, con không vui cả đêm rồi, cãi nhau với bạn gái à?”

Lục Đằng “Dạ” một tiếng.

Bà Lý không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay nên bày mưu tính kế cho con trai nữa.

Không phải bà cảm thấy phụ nữ hơn ba mươi tuổi không tốt, nhưng tính cả tuổi mụ thì con trai nhà mình mới 28 thôi, vẫn kém nhau tận mười tuổi. Dù cho người đó lớn tuổi, thì bà vẫn cảm thấy không đáng tin.

Trong lúc bà đang nhíu mày tìm từ, điện thoại Lục Đằng bỗng rung lên.

Anh cúi đầu nhìn, lông mày giãn ra, tâm trạng thấp thỏm cả đêm dần bình ổn lại.

Anh hỏi: [Tiệc xem mắt à?]

Nửa phút sau, bên kia mới trả lời: [Ừm.]

Lục Đằng cười, gõ chữ: [Được, tôi biết rồi. Vậy cô sắp xếp thời gian và địa điểm nhé. Trung thu vui vẻ.]

[Trung thu vui vẻ.]

Anh quay người dập tàn thuốc, vỗ vai bà Lý: “Mẹ đừng nhọc lòng, tháng sau con sẽ dẫn cô gái nhỏ về cho mẹ xem.”

Lông mày của bà Lý càng nhíu chặt hơn, con gọi cô gái nhỏ thuận miệng thật đấy.