Thăng Trầm Của Hai Thế Giới

Chương 4



Editor: Peachy - Đào Gia Chi Ái

•••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••

16.

Vụ hỏa hoạn trong phòng thí nghiệm và thân phận của Cố Trầm Nam đã trở thành chủ đề nóng của trường.

Mà chuyện đã đẩy chủ đề này lên cao trào chính là người mẹ quyến rũ kia của Cố Trầm Nam đã đến trường.

Không biết dì ấy đã nói gì với hiệu trưởng mà hiệu trưởng cười khổ dẫn dì vào văn phòng, rồi lại tươi cười tiễn dì ra cửa.

Sau khi dì ấy đi ra từ phòng hiệu trưởng, cũng không có rời khỏi trường mà đứng bên ngoài lớp học của chúng tôi nhìn hồi lâu.

Tôi quay đầu nhìn chỗ ngồi trống không của Cố Trầm Nam, thở dài.

Có lẽ hôm nay dì ấy không gặp được Cố Trầm Nam rồi.

Nhưng tôi không ngờ rằng trên đường đi học về, dì ấy gọi tôi lại.

“Tống Tiệp.” Dì mỉm cười, vẫy tay với tôi.

Tôi sững người một lúc nhưng vẫn đi về phía dì.

“Chào dì ạ.”

Dì khẽ nhíu mày.

Về điểm này, Cố Trầm Nam rất giống dì ấy.

“Con đã lớn như vậy rồi.”

Câu mở đầu này làm tôi bất ngờ.

“Lúc đó con chỉ mới lớn chừng này.” Dì khoa tay múa chân diễn tả, “Hình như lúc đó con mới 6 tuổi, trong chớp mắt mà đã trở thành thiếu nữ rồi.”

Dì ấy nói rất nhiều.

Tôi dựa vào lời của dì, cố gắng nhớ lại kí ức năm tôi 6 tuổi.

Ký ức đó như rất xa xôi, tôi bắt được một manh mối ở trong đầu.

“Dì Cố?” Tôi thử gọi.

Dì ấy mỉm cười xoa đầu tôi, ngầm thừa nhận.

Năm tôi 6 tuổi, có hai mẹ con chuyển đến nhà kế bên, nhưng chỉ ở được nửa năm.

Ký ức đã đã bị tôi lãng quên từ lâu.

Thật không ngờ, hai mẹ con đó là mẹ con Cố Trầm Nam.

“Con nói với Cố Trầm Nam giùm dì, chuyện ở trường không cần thằng bé lo, dì đã giải quyết tốt việc này rồi.” Có lẽ đây mới là mục đích thật sự mà dì tới tìm tôi.

Tôi gật đầu: “Sao dì không tự nói với cậu ấy vậy ạ?”

Dì ấy sửng sốt.

“Trầm Nam không nói cho con biết sao?” Dì xoa bụng của mình, “Dì đã kết hôn, Trầm Nam không nói chuyện với dì nhiều năm rồi.”

Một thân phận con riêng.

Lại thêm một người mẹ đã tái hôn và đang mang thai.

Sao Cố Trầm Nam có thể luôn tràn đầy sức sống như vậy, thoạt nhìn cậu ấy trưởng thành rất tốt.

17.

“Cố Trầm Nam.”

Tôi tìm thấy Cố Trầm Nam - người đã không gặp nhiều ngày, ở công viên cách nhà tôi không xa.

Cậu ấy ngồi xổm dưới vòm tròn với điếu thuốc chưa cháy trên tay.

Ánh đèn đường mờ ảo chiếu vào người cậu, làm người khác nhìn cậu thấy mà đau lòng.

Có lẽ đây mới là dáng vẻ thật sự của cậu ấy.

Cậu ngước nhìn tôi rồi vô thức ném điếu thuốc sang một bên.

Tôi nhìn điếu thuốc một hồi mới được dập tắt, bước tới đập đầu cậu ấy một cái: “Cậu hút thuốc?”

Cậu lắc đầu.

Ngay sau đó, cậu ấy nhả kẹo cao su trong miệng ra.

“Sao cậu lại ở đây?” Cậu nhích qua một bên, chừa chỗ cho tôi.

Tôi thuận thế ngồi xổm cạnh cậu, nói: “Chẳng lẽ chỗ này chỉ được một mình câu tới?”

Cậu mỉm cười.

Cậu ấy cười lên thật sự rất đẹp, giống như một ngôi sao băng vụt ngang qua bầu trời đêm.

“Cố Trầm Nam, sao cậu không đến trường?”

Cậu tiện tay cầm một cục đá ném xuống sông, nói: “Dù sao cũng chỉ còn vài ngày nữa thôi.”

“Hôm nay mẹ cậu đã đến trường.”

Bàn tay đang ném đá của cậu khựng lại.

“Dì ấy đi tìm hiệu trưởng, họ sẽ không đuổi học cậu đâu.”

Lần này đá ném xuống sông gây tiếng vang lớn.

Cố Trầm Nam đứng dậy, nói: “Không cần bà ta tới giả mù sa mưa.”

“Bà ta đã kết hôn, còn có con của người khác.” Cậu cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt ảm đạm, “Bà ấy đã thoát khỏi thân phận xấu hổ kia, đứa trẻ cũng được quang minh chính đại sinh ra, nó sẽ được mọi người yêu mến và chúc phúc.”

“Tống Tiệp, còn tôi thì sao?”

Giọng cậu trầm khàn, như một mũi kim đâm vào tim tôi.

Tôi đứng dậy nhìn cậu ấy mà nói: “Cậu còn có tớ”, “Với tớ, cậu cũng quang minh chính đại, đáng giá được mọi người yêu mến và chúc phúc.”

“Cố Trầm Nam, trở lại trường đi, đi học cùng với tớ.”

18.

Ở kiếp trước, chắc hẳn lúc này Cố Trầm Nam rời khỏi trường.

Sau đó không còn tin tức gì của cậu nữa.

Nhưng mà lúc này đây, Cố Trầm Nam đã trở lại.

Trong trường cũng không còn ai có hứng thú bàn tán về thân phận của Cố Trầm Nam nữa, mọi người đều bước vào trạng thái học tập căng thẳng nhất.

Vài tháng trôi qua trong nháy mắt.

Hôm nay là ngày kết thúc kỳ thi đại học, những bạn học từng trong trạng thái căng như dây đàn giờ giống hệt những con ngựa hoang thoát cương chạy loạn trong trường.

Tôi lặng lẽ đứng ngoài hành lang, tâm trạng thoải mái hơn bao giờ hết.

Lúc này, Lâm Trạch Sâm đi đến chỗ tôi.

Hắn vốn dĩ đã được đề cử học đại học, nhưng vẫn tham gia kỳ thi đại học.

“Tống Tiệp.” Hắn đến bên cạnh tôi, cùng tôi nhìn trời nhìn mây, “Cậu muốn học đại học ở đâu?”

Câu hỏi này tôi đã từng hỏi hắn.

Tôi nghiêng đầu nhìn hắn.

Từ khi không còn thích hắn nữa, tôi mới nhận ra hắn cũng chỉ có thế.

Tình yêu quả nhiên là một bộ lọc thái quá.

“Tôi sẽ đến thành phố tôi thích mà học đại học.” Tôi cười trả lời, “Nhưng chắc chắn không phải là thành phố B.”

Hắn sửng sốt.

“Tống Tiệp.” Hắn cúi đầu nhìn tôi, “Tôi cũng từ bỏ đề cử học đại học.”

Chuyện này tôi không ngờ đến.

Ở kiếp này, hắn dường như thay đổi thành một người khác.

“Nếu cậu muốn đến thành phố S, tớ sẽ đi theo cậu.” Lúc nói lời này, trông hắn rất nghiêm túc, “Tớ thích cậu, làm bạn gái tớ nhé.”

Tôi nhíu mày, có chút chán ghét.

Vật đổi sao dời, không ngờ cũng có ngày đổi lại thành hắn.

Nhưng tôi cũng chẳng vui chút nào.

Lúc này, Cố Trầm Nam đang đứng dưới lầu vẫy tay với tôi.

Đôi chân mày đang nhíu của tôi giãn ra, tôi cười vẫy tay lại với cậu ấy.

Khi tôi chuẩn bị quay người đi xuống lầu đã nói với Lâm Trạch Sâm: “Với thành tích của cậu, cho dù từ bỏ đề cử học đại học cũng đủ năng lực đến thành phố B.”

“Lâm Trạch Sâm, tôi không thích cậu.” Tôi nghiêm túc nói rõ từng chữ với hắn, “Trước kia không thích, bây giờ cũng không, sau này càng không. Tôi vĩnh viễn đều sẽ không thích cậu.”

Càng không thích dáng vẻ tôi vì hắn mà từ bỏ chính mình.

“Cố Trầm Nam có gì tốt?” Hắn theo sát sau lưng tôi, chưa từ bỏ ý định, “Tên đó hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, thành tích lại tệ.”

“Đã vậy lại còn là đứa con riêng không được công nhận.” Hắn vừa dứt lời, tôi quay lại tát hắn một cái.

Vốn dĩ tôi còn cho rằng hắn ngoại tình là lỗi sai của hắn ở mười năm sau, tôi không nên trách tội hắn của hiện tại, cho nên trước nay chỉ nghĩ tới việc rời xa hắn.

Tôi không ngờ rằng hắn lại là người như vậy.

Có lẽ tôi chưa từng hiểu rõ hắn.

“Cái gì cậu ấy cũng tốt hơn cậu.” Tôi bị hắn chọc tức đến bật cười, “Lâm Trạch Sâm, rốt cuộc cậu thích tôi ở điểm gì? Nếu tôi nhớ không lầm, từ lúc cậu chuyển đến đây, tôi chưa từng trêu chọc cậu.”

“Cậu nhìn đằng sau cậu đi.” Tôi nhìn đám con gái ở sau hắn, nói: “Có rất nhiều cô gái vây quanh cậu, cậu không thích, lại đi thích tôi.”

“Có phải cậu thích bị ngược không?”

“Hay là nói, cậu đã quen với việc luôn ở trên cao, nên mới thích chinh phục tôi - người duy nhất không động tâm với cậu.” Tôi lạnh lùng nhìn hắn, “Nếu tôi giống với các bạn nữ phía sau cậu, cậu còn thích tôi sao?”

Không đâu.

Có lẽ hắn chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một cô gái nói với hắn những lời này.

Hắn đóng băng tại chỗ, không nhúc nhích.

Lúc này có một bạn nữ chịu không nổi, từ sau hắn tiến lên.

Trước khi cô gái đó nói chuyện, Cố Trầm Nam đã nắm lấy tay tôi từ phía sau rồi chạy xuống lầu.

Ngày hôm đó, Cố Trầm Nam đã nắm tay tôi chạy một đoạn đường dài.

Gió thổi từng đợt vào mặt tôi, làm tóc tôi tung bay.

Cố Trầm Nam cười rộ lên: “Cậu xem kìa, đến cả gió cũng đang nói, cậu tự do rồi.”

Tôi tự do rồi.

19.

Vào ngày tổ chức tiệc tốt nghiệp, Lâm Trạch Sâm không đến.

Những cô gái thích Lâm Trạch Sâm nhìn tôi với ánh mắt muốn ăn tôi vào bụng.

Nhưng có Cố Trầm Nam ngồi cạnh tôi, bọn họ không dám đến đây.

Tôi ăn trái cây trong dĩa của KTV, nhìn Cố Trầm Nam đang coi chừng mà cười nói:

“Trông cậu lúc này như vệ sĩ của tớ vậy.”

“Tớ sẵn lòng.” Cậu nhướng mày, cười lưu manh.

Hôm nay mọi người đều uống rượu.

Rất nhiều bạn học đều là lần đầu tiên uống rượu, say đến bất tỉnh nhân sự.

Sau khi tiễn cô bạn cùng lớp cuối cùng đang trách mắng tôi về nhà, tôi quay lại nhìn Cố Trầm Nam ở phía sau.

Tai cậu cũng hơi ửng hồng.

Cậu ấy uống cũng không ít.

Chúng tôi sánh vai nhau đi về, lúc này đây, đèn đường đem bóng của chúng tôi kéo dài.

Rõ ràng ở giữa chúng tôi có cách một khoảng, nhưng bóng của cả hai như dính sát vào nhau.

“Tống Tiệp.” Cố Trầm Nam đột nhiên dừng lại.

Tôi nhìn theo cái bóng, cũng dừng lại.

“Tớ thích cậu.” Cậu ấy quay lại nhìn tôi.

Đôi mắt của cậu lúc nào cũng như thế, sáng lấp lánh như muốn hút người ta vào.

Tôi hơi cúi đầu, vén tóc ra sau tai: “Tớ biết.”

Tôi biết từ lâu rồi.

Từ lúc cậu ấy kéo tôi đi xem hết trận thi đấu này đến trận thi đấu khác.

Hay lúc cậu nhảy từ trên tường xuống ngăn đám lưu manh kia lại.

“Thân phận của tớ không quang minh chính đại, học hành cũng không tốt, còn đánh nhau.” Cậu lặp lại từng lời mà Lâm Trạch Sâm nói ngày đó, “Nhưng tớ không có hút thuốc.”

Tôi giơ tay che miệng cậu lại.

Đôi môi cậu lạnh lẽo, đang mấp máy trong lòng bàn tay tôi.

Rất ngứa.

Lòng bàn tay ngứa.

Trong lòng cũng ngứa.

“Thân phận của cậu không phải lỗi của cậu.” Tôi kiên nhẫn trả lời, “Không phải ai cũng học giỏi, cậu bơi rất giỏi, lần nào cũng giành hạng nhất. Cậu có thể đánh nhau nhưng chưa từng đánh ai, còn bảo vệ tớ.”

“Cậu rất tốt.”

Tôi chớp mắt, nghiêng đầu nhìn cậu ấy: “Tớ cũng thích cậu.”

Cậu ấy sửng sốt.

Đôi mắt cậu sáng lên như chứa cả bầu trời đầy sao.

“Thật sao?”

“Thật.”

Sau đó chúng tôi đều im lặng.

Chúng tôi đỏ mặt suốt cả đoạn đường tới cổng tiểu khu.

Trước cổng tiểu khu, tôi chuẩn bị chào tạm biệt thì đột nhiên Cố Trầm Nam hỏi tôi: “Cậu có muốn nếm thử kẹo cao su không?”

Tôi sững người một lúc.

“Rất ngọt.” Cậu ấy cam đoan.

Tôi ngơ ngác gật đầu và chìa tay ra. Nhưng cậu ấy lại bỏ kẹo vào miệng rồi thổi bong bóng.

Tôi đang không biết cậu ấy định làm gì thì cậu hơi cúi xuống, dùng bong bóng đó chạm vào môi tôi.

Đầu óc tôi trống rỗng, tôi theo bản năng mà liếm môi.

Một tiếng “Bang”, bong bóng vỡ, tôi mới tỉnh táo lại.

“Ngọt không?” Cố Trầm Nam cười hỏi tôi.

Trong nháy mắt, cả người tôi nóng lên, khuôn mặt đỏ bừng.

Tôi giậm chân, quay đầu bỏ chạy.

“Không ngọt một chút nào!” Tôi nói dối.

20.

Cố Trầm Nam và tôi đều đến thành phố S.

Bởi vì thành tích bơi lội của anh ấy quá xuất sắc nên trường đặc cách nhận vào.

Ở thành phố S không có những tin đồn vớ vẩn giống trước đây.

Vừa mới nhập học mà Cố Trầm Nam đã bị người ta đăng tỏ tình trên mạng.

“ y dô, đây không phải bạn học Cố nổi tiếng đẹp trai, học giỏi sao?” Tôi ngồi trong quán cà phê, nhìn người mới tập luyện xong đến hẹn hò với tôi mà chua chát nói.

Cố Trầm Nam ngồi xuống cạnh tôi, cười hì hì.

“Gì mà bạn học Cố nổi tiếng, ở đây chỉ có bạn trai của bạn học Tống thôi.”

Tôi cười đấm nhẹ vào ngực anh, tiện tay sờ mó một tí.

Quả nhiên ngày càng rắn chắc.

Những lúc như thế này, tôi cứ cảm thấy mọi thứ chỉ là mơ.

Rõ ràng đây là lần thứ hai tôi học đại học, nhưng lại giống như đây mới là dáng vẻ nên có ở đại học.

Tham gia nhiều cuộc thi, lãnh nhiều giải thưởng, còn có một người bạn trai đối xử rất tốt với tôi.

Mà không phải mỗi ngày đều đứng chờ dưới ký túc xá nam.

Thời gian trôi qua thật đẹp và ấm áp.

Trong chớp mắt.

Mười năm đã trôi qua.

Lại đến ngày 8 tháng 9 năm tôi 27 tuổi.

Tôi nhìn tờ lịch trên tường một lúc lâu vẫn chưa định thần lại: “Mười năm rồi.”

Cố Trầm Nam ôm tôi từ phía sau, cũng nhìn ngày trên tờ lịch rồi nói: “Đúng vậy, ngày này mười năm trước, anh đã trở thành bạn cùng bàn của em.”

Đúng rồi.

Tôi cười, xoay người ôm lấy anh, “Anh chuẩn bị nhanh lên, sắp muộn rồi.”

Hôm nay là cuộc thi cuối cùng trước khi anh ấy giải nghệ.

Rất quan trọng.

Vốn dĩ ban đầu anh ấy không muốn tham gia, chỉ muốn ở nhà với tôi.

Là tôi đã khăng khăng đòi anh tham gia, không muốn anh hối tiếc về chuyện này.

Tôi nhìn anh ra khỏi cửa rồi mới nằm trên sô pha.

Không biết qua bao lâu, trên nhóm trò chuyện cấp ba đột nhiên sôi nổi, có người nói Lâm Trạch Sâm sắp kết hôn rồi.

Ngay sau đấy, một người nào đó đã gửi ảnh lên.

Là ảnh chụp Lâm Trạch Sâm và một người phụ nữ.

Khác với bức ảnh tôi nhận được mười năm trước, cô gái kia ăn mặc đoan trang, gương mặt có vài điểm giống tôi.

Bạch Khả Nhi nhắn tin riêng với tôi: “Lâm Trạch Sâm thực sự có tình cảm sâu đậm với cậu đấy.”

“Thôi xin, tớ không gánh nổi đâu.” Tôi cười trả lời.

Cuộc trò chuyện trong nhóm cấp ba vẫn diễn ra sôi nổi, nhưng trên màn hình của tôi chỉ còn hình ảnh của Lâm Trạch Sâm và cô gái đó.

Mọi thứ đều đã khác.

Nhưng lại như chậm rãi trùng hợp.

Trong mơ hồ, tôi ngủ thiếp đi.

Cơn ác mộng đã lâu tôi không mơ thấy lại ập đến.

Tôi vẫn đang co ro bất lực trên ban công, nhưng lần này tôi lại bấm mở khung chat với Cố Trầm Nam.

Tôi vừa định gõ chữ, đột nhiên tôi dừng lại.

Tôi rời khỏi khung chat, rồi gọi điện thoại cho Cố Trầm Nam.

Cố Trầm Nam vốn dĩ đang thi đấu vẫn nhận cuộc gọi, anh ở đầu bên kia điện thoại lo lắng mà dịu dàng nói: “Đừng sợ, có anh ở đây.”

Tất cả sợ hãi tiêu tan ngay lập tức.

Tôi bị tiếng chuông điện thoại làm cho tỉnh người.

Sau đó, tôi nghe thấy giọng của Cố Trầm Nam: “Sao cũng được, dù sao tôi cũng sắp giải nghệ, cứ nói tôi không còn tinh thần thể thao nữa đi.”

Tôi cố gắng mở mắt ra, liền thấy Cố Trầm Nam đang đứng trước cửa sổ sát đất.

Một cảm giác an toàn chưa từng có đập vào tim tôi.

Mũi tôi cay cay, nước mắt rơi lã chã.

“Sao anh trở lại rồi?” Giọng tôi nghẹn ngào hỏi anh.

Anh cất điện thoại rồi quay lại nhìn tôi, vì đứng ngược sáng nên tôi không thấy rõ vẻ mặt của anh.

Chỉ biết anh ấm áp như ánh mặt trời.

Anh cười hỏi tôi: “Trên bếp vẫn còn đang nấu nồi canh mà em lại ngủ quên, không có anh, em làm sao bây giờ?”

(Chính văn xong)

~~~~~

Còn một phiên ngoại của Cố Trầm Nam nữa nha.