Thành Bang Cùng Sao Trời

Chương 2



Tây Dã gần đây rất bận rộn.

Ngoại trừ việc mỗi sáng và tối đều đi tới nhà Lục Tẫn để quan sát thì chủ yếu là vì kỳ thi tuyển sinh đại học sắp diễn ra, cậu với tư cách là cây giống triển vọng cấp tỉnh, mang trên mình rất nhiều kì vọng của mọi người.

Cậu biết rất rõ hoàn cảnh của mình và cũng biết lối thoát duy nhất cho bản thân.

Kết quả vượt trội không chỉ là lớp vỏ bọc hoàn hảo mà còn là lớp bảo vệ dày nhất thế giới dành cho cậu.

Cậu cần kết quả để bảo vệ bản thân cũng như để trang bị cho chính mình.

Kì thi giữa kì diễn ra ngày thứ hai, thứ ba, thứ năm biết kết quả.

Tây Dã lần đầu tiên trong lịch sử trượt một kì thi — hay nói chính xác hơn, không phải cậu trượt kỳ thi, mà là một người giỏi hơn cậu—— Lục Tẫn, đã xuất hiện.

Lục Tẫn đứng đầu trong mọi môn học ngoại trừ vật lý và toán học, trong khi Tây Dã đứng thứ hai trong mọi môn ngoại trừ vật lý và toán học.

Ngữ văn là môn học mà Tây Dã ghét nhất. Không bao giờ có đáp án rõ ràng, nói cách khác, đáp án chính xác luôn chứa đầy sự nhàm chán và ngớ ngẩn không thể kiểm soát, cũng không theo bất kì quy luật nào.

Nó không giống như toán học, luôn chính xác và rõ ràng. Giống như một kim tự tháp, chỉ cần bạn leo lên một bậc, chắc chắn bạn có thể đạt đến đỉnh cao nhất.

Điểm ngữ văn của Tây Dã kém Lục Tẫn 8 điểm, tổng kết quả kém anh ấy 2 điểm.

Khi giáo viên chủ nhiệm báo cáo về kết quả chung, đã đặc biệt dành lời khen ngợi Lục Tẫn. Các học sinh cũng đem những ánh mắt trước kia hâm mộ Tây Dã chuyển hết lên người Lục Tẫn.

Khi chủ nhiệm đi tuần tra, cô lại đi ngang qua lớp của họ, lần này cô chỉ tìm Lục Tẫn, hỏi han một cách ấm áp với nụ cười trên môi rồi bước đi.

Tây Dã cười. Nụ cười của cậu như được lấy ra từ trong tủ lạnh áp lên khuôn mặt.

Lạnh lùng ma quái.

Tây Dã xin nghỉ học.

Hôm đó, cậu thức trắng đêm phân tích kỹ lưỡng tờ giấy kiểm tra ngữ văn từ đầu đến cuối.

Cậu coi ngữ văn như toán học, so sánh tất cả các câu hỏi và câu trả lời trong kỳ thi tuyển sinh đại học trong mười năm qua, sau đó soạn ra một bộ mẫu câu trả lời hoàn chỉnh.

Gần hai trăm bài luận hoàn hảo đã được thêm vào cùng với một tập hợp các mẫu, toàn bộ khối tài liệu có sẵn đã được biên soạn.

Năng lực tự chủ của cậu cực kỳ mạnh mẽ, cả đêm không hề bị phân tâm dù chỉ một phút.

Thức đến gần sáng, Tây Dã nằm lăn ra ngủ với khuôn mặt thỏa mãn.

Nhưng sau đó cậu tỉnh lại rất nhanh, đồng hồ chỉ mười hai rưỡi trưa. Tây Dã vào nhà vệ sinh tắm nước lạnh.

Cậu luộc cải, đậu phụ và trứng thành canh rồi uống.

Tây Dã thích những món ăn này chủ yếu vì cách phối màu của nó.

Màu vàng dịu trộn cùng màu trắng sữa.

Đẹp đến mức khiến người ta không thể dừng được việc muốn luộc lên và ăn.

Có lẽ——

Tài năng thiên bẩm nhất mà con người sinh ra ai cũng có, không gì hết ngoài thích tự mình phá hủy đi những tạo vật đẹp đẽ.

Tây Dã theo một thời gian cố định đạp xe đến biệt thự nhà Lục.

Theo quan sát của cậu, vào thời điểm này sẽ không có ai trong nhà. Dì giúp việc đang đi chợ mua đồ.

Tây Dã đi vào bằng cửa sau, lấy sợi dây có móc từ trong túi ra, quăng lên móc vào một trong những cửa sổ đang mở trên tầng hai.

Cậu hoàn thành quá trình đột nhập một cách rất nhanh chóng.

Đây là nhà vệ sinh, cửa sổ được mở chủ yếu vì mục đích thông gió.

Thời gian không có nhiều, Tây Dã thu dây, đội chặt mũ rồi vội vã bước vào căn phòng bên trái cầu thang trên tầng hai.

Theo như cậu quan sát, chỉ có ánh đèn của căn phòng này phù hợp với thời gian học tập và nghỉ ngơi của Lục Tẫn.

Quả thật đúng là phòng của anh ấy khi cậu bước vào.

Phòng rất hợp với tính cách chủ nhân, vô cùng sạch sẽ.

Tây Dã lấy chiếc camera thu nhỏ ra, cẩn thận phân tích và quan sát các ổ cắm trong phòng, suy đoán ổ cắm nào ít được sử dụng nhất và lắp máy ảnh vào đó.

Sau đó cậu đi thêm vài chỗ khuất lắp camera, hoàn thành nhiệm vụ mới cảm thấy yên tâm.

Đang chuẩn bị rời đi, Tây Dã chợt nhìn thấy trang phục treo trong tủ quần áo của Lục Tẫn

Đó là bộ đồ anh ấy mặc vào ngày chuyển trường.

Cậu như bị mê hoặc, chậm rãi bước đến.

Cái mùi chỉ thuộc về cơ thể Lục Tẫn xộc thẳng vào mũi cậu.

Máu ở lòng bàn chân và máu ở tim cùng đồn về dục vọng ở giữa——

Phảng phất như hồi còn nhỏ.

Cha cùng bạn trai trở về, Tây Dã đã nhìn thấy nhiều lần.

Bọn họ mỗi lần trở về đều đi vào phòng làm gì đó rất lâu mới đi ra, Tây Dã rất tò mò.

Cho nên có một lần lợi dụng bọn họ không để ý, Tây Dã lần đầu tiên trốn vào tủ quần áo trong phòng.

Cậu đã nhìn thấy bức tranh xấu xí nhất, dưới ánh nắng xuyên qua khe hở giữa các cánh cửa tủ.

Tây Dã vùi đầu vào tủ quần áo Lục Tẫn.

Cậu tự hỏi, làm sao mà quần áo của một người lại luôn có mùi sạch sẽ đến thế.

Tây Dã nhắm chặt hai mắt hít thở, dục vọng cuồn cuộn như biển sâu đang nằm trong lòng bàn tay, dâng lên, dâng lên, dâng cao đến đỉnh, cuối cùng cũng bình lặng trở lại.

Tây Dã cẩn thận xử lý mọi dấu vết, theo dõi lộ trình khi cậu đến rồi nhanh chóng rời đi.

———

Là một tiết thể dục.

Thể dục của lớp 12 về cơ bản dựa trên các bài tập khởi động đơn giản và các hoạt động tự do.

Các nam sinh hai ba bước đi về phía sân bóng rổ cầm quả bóng, nhiều học sinh yêu thích học tập đã quay lại với giáo viên.

Tây Dã nằm dưới bóng cây nhắm mắt, gió thổi hiu hiu, cậu lặng lẽ chờ đợi gặp Chu Công.

Từ Thịnh, người ngồi bàn trước đã cố gắng lấy lòng cậu, lần này đang ở trong một vòng tròn với Lục Tẫn làm trung tâm, tung qua bắt lại quả bóng trong tay, vui vẻ chơi đùa.

Đột nhiên, cậu chỉ về phía Tây Dã đang ở cách đó không xa: "Anh Tẫn, anh có biết Tây Dã không? Cậu ấy là người luôn đứng đầu trước khi anh đến đây. Khó gần muốn chết. Cậu ấy mà nói chuyện với chúng tôi thì chúng tôi như vớ được vàng ấy."

Lục Tẫn khá cao, thông qua đám đông, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Tây Dã.

Người kia chợt mở mắt như thể có một chiếc radar trong người, mỉm cười và nhìn chằm chằm vào anh.

Lục Tẫn chưa bao giờ thấy một nụ cười xấu xí đến thế.

Nó giống như một cục bột, vì thiếu nước mà khẽ xuất hiện những khe nứt.

Nụ cười khô khốc đến kì lạ.

Khuôn mặt của cậu ta rất đẹp, nhưng nụ cười lại quá xấu xí.

Từ Thịnh tiếp tục: "Tôi có một người bạn trước kia học chung cấp hai, người cùng làng với Tây Dã khi cậu ấy còn nhỏ. Mẹ Tây Dã là người thích bạo lực, cậu ấy bị đánh đập mỗi ngày, cha thì là một người đồng tính. Tôi không rõ lắm nhưng mẹ cậu ấy đã chết, cha thì đi theo người yêu. Tây Dã đã thành bệnh nhân tâm thần từ khi còn là một đứa trẻ. Bạn tôi còn thấy cậu ấy bắt rắn về nuôi."

Lục Tẫn không nói gì, nhưng rõ ràng anh lắng nghe rất kĩ, tầm mắt cũng không yên cứ ngó nghiêng xung quanh, trùng hợp lại nhìn về phía người đang nằm không xa đằng kia.

Thấy mọi người quan tâm lắng nghe, Từ Thịnh vô cùng thích thú nói: "Bạn tôi đã cảnh cáo tôi không nên nói bừa bãi về Tây Dã. Cậu ta nói rằng thiên tài tâm thần này nếu ai đó có liên quan đến cậu ấy đều sẽ gặp xui xẻo. Nhưng tôi nghĩ chắc là bạn tôi lừa tôi thôi. Hahaha. Này, mọi người có thấy Tây Dã rất nữ tính không? Tuy thân hình nở nang như con trai nhưng lại rất gầy, gầy hơn đàn ông bình thường. Eo thì thon. Khi mặc áo sơ mi có cảm giác như bị gió thổi hai lần là bay đi luôn ấy. Nhìn kĩ thì khuôn mặt cậu ấy còn rất đẹp nữa nhỉ? Đẹp hơn hoa khôi của khối ấy chứ."

Một người khác lên tiếng: "Lần đầu tiên gặp cậu ta tôi đã thấy cậu ta rất đẹp rồi, nhưng tôi không dám nói...."

Từ Thịnh dùng cùi chỏ huých Lục Tẫn: "Này Lục Tẫn, anh thấy thế nào?"

Lục Tẫn thu lại tầm mắt. Không trả lời.

Đôi mắt giống như đoàn tàu lao nhanh qua đường hầm, xung quanh tối sầm, sau đó ánh sáng lại được khôi phục.

Mùa thu như một đám khói lững lờ bay lên, không vội vàng rất chậm rãi, có mùi lúa thơm hòa lẫn miên man bất tận.

Tây Dã đang xem mọi người chơi bóng rổ.

Gió thu nhẹ nhàng đung đưa, thỉnh thoảng góc áo của thiếu niên bị thổi lộ ra da thịt.

Loại hình ảnh nửa kín nửa hở ấy bất kì khi nào cũng làm ta nảy ra những ý nghĩ phức tạp.

Tây Dã lặng lẽ quan sát, đôi mắt cậu thỉnh thoảng nhìn chằm chằm về phía Lục Tẫn, giống như một con én bay thấp trong ngày mưa, là là ở trên mặt nước.

Cậu nghĩ người Hy Lạp cổ đại sẽ thực sự thích thú với điều này, những người đàn ông chưa lập gia đình luôn có thể ngẫu nhiên chọn một nô lệ trẻ đẹp. Cuộc sống thật thoải mái biết bao.

Sau khi trở về lớp, tin đồn về Tây Dã lan truyền rất nhanh. Cậu thỉnh thoảng sẽ nghe thấy nhưng cũng không tỏ thái độ gì bất thường.

Về đến nhà, Tây Dã sau khi hoàn thành bài tập thì tiếp tục hoàn thành nốt công việc của ngày hôm đó, thanh toán luôn chi phí sinh hoạt.

Cậu mở máy và bắt đầu quan sát người kia.

Lục Tẫn làm bài tập, Lục Tẫn ăn cơm, Lục Tẫn đi tắm, Lục Tẫn chơi game, Lục Tẫn lướt Internet, Lục Tẫn ngủ...

Ngay cả cuộc sống của anh ấy cũng đơn điệu và sạch sẽ. Tây Dã nghĩ.

Cũng giống như món súp củ cải, đậu phụ và trứng yêu thích của cậu.

Trưa ngày hôm sau, khi bố mẹ Từ Thịnh đến trường, các bạn trong lớp mới biết Từ Thịnh đã mất tích.

Từ Thịnh tối hôm qua tan học không về nhà, điện thoại không liên lạc được, cũng không có ai nhìn thấy.

Lần trước, sự việc của Hoàng Vĩ Tân vẫn chưa đâu vào đâu nhưng ảnh hưởng rất xấu đến nhà trường, nhà trường không có ý định thông báo rộng rãi về vụ việc lần này.

Hơn nữa, sự an toàn của học sinh sau giờ học không nằm trong sự quản lý của nhà trường, vì vậy cha mẹ của Từ Thịnh đã bị đuổi đi sau một cuộc thảo luận.

Chủ nhiệm lớp thậm chí còn không giải thích tình hình của Từ Thịnh trong lớp, chỉ đơn giản điều chỉnh danh sách và vị trí của cậu ta. Ngoài ra kêu gọi mọi người không đi chơi sau giờ học, hãy về nhà càng sớm càng tốt và chú ý an toàn.

Hôm đó khi tan học, Tây Dã dắt xe đạp ra khỏi cổng trường thì tình cờ gặp Lục Tẫn đang đi bộ về nhà.

Buổi tối mùa thu trời hơi se lạnh, Tây Dã dắt xe, mặc chiếc áo phông rộng màu trắng, mỗi lần gió thổi là phần thân trên bị áo dính sát vào người lộ ra cong cong quyến rũ.

Hai người đã gặp nhau rất nhiều lần.

Vô tình gặp nhau trên hành lang khi đi vệ sinh sau giờ học, hoặc gặp nhau trong lớp học vào một khoảnh khắc nào đó.

Nhưng không bao giờ chào hỏi cũng như chưa từng nói với nhau một lời.

Tây Dã đẩy xe và tiếp tục bước đi. Cách đó không xa, Lục Tẫn vẫn đứng đó.

Lục Tẫn là người mở lời trước, giọng anh lạnh lùng: "Về nhà à?"

Tây Dã “ừm” một tiếng, không nói gì, cũng không đưa ra đề nghị hai người về chung.

Một lúc sau, cậu trèo lên xe đạp định rời đi.

Có lẽ đến đây là kết thúc.

Giống như hai người bình thường nào đó bất ngờ gặp nhau, nói những câu rất bình thường, không có gì đặc sắc.

Như là có một vị thần đã nhúng tay vào, khiến hai người xảy ra cuộc đối thoại không được chuẩn bị sắp xếp.

Nhưng hình như nó vẫn chưa.

Lục Tẫn không có ý định kết thúc, như thể anh ấy đã cố tình, hoặc chỉ đơn giản là kiếm cớ để khiến cuộc trò chuyện tiếp tục và hỏi: "Tây Dã, hôm qua cậu có gặp Từ Thịnh không?"

Tim Tây Dã như muốn ngừng đập ngay lúc đó, cậu chợt nở một nụ cười xinh đẹp hiếm thấy. Nụ cười chạy từ khóe mắt đến khuôn miệng khiến người nhìn mê hoặc, mỗi lời nói ra đều ướt át và thối rữa như dòng máu đang chảy trong người: "Từ Thịnh là ai?"