Thánh Địa Vùi Thây

Chương 3: Bà Nội



Cô em họ Sarah đón tôi ở sân bay Saint-Exupéry, mấy năm trở lại đây, khi sức khoẻ yếu dần, bà nội tôi đã chọn rời Paris đến sống trong một viện dưỡng lão ở Lyon.

Sarah không nói được nhiều câu tiếng Việt, tôi thì cực kỳ dốt ngoại ngữ, vậy nên trong suốt quãng đường từ sân bay tới viện dưỡng lão, chúng tôi hầu như không trao đổi gì. Hoặc cũng có thể ràng buộc máu mủ của chúng tôi không đủ mạnh để cảm thấy thân thiết ngay lần đầu gặp mặt.

Tôi hướng mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn dòng sông xanh uốn lượn dưới những tòa kiến trúc gothic cổ kính khiến tôi không khỏi ngưỡng mộ cuộc sống dưỡng già của bà nội.

Nhưng đến khi chứng kiến bà nằm ngơ ngác trên giường, tôi lại nhận ra: sự cô đơn khi tuổi cao sức yếu là điều mà không cảnh đẹp nào bù đắp nổi.

Sarah giới thiệu sơ qua tôi với bà liền lập tức rời đi, nó bảo có hẹn ăn trưa với một người bạn ở gần đây.

“Em sẽ quay lại trước bốn giờ chiều.”

Nó đứng ở cửa, châm thuốc lá, rít một hơi.

“Bà lẩm cẩm rồi. Anh kiên nhẫn chút.”

Nó nhún vai, đóng lại cửa phòng.

Giờ chỉ còn tôi và bà nội- người đang húng hắng ho vì ngửi mùi khói thuốc. Tôi đến cạnh giường, kéo rèm, mở cửa sổ. Thời tiết mát mẻ, trời quang đãng, hôm nay đúng là một ngày đẹp trời.

“Bà muốn xuống dưới đi dạo không?” Tôi hỏi bà.

Bà tôi ho xong liền dại ra, ngây người nhìn bức tường trước mặt. Tôi yên lặng chờ câu trả lời, trong đầu thì nhẩm tính tuổi của bà.

Tôi năm nay 24, mẹ sinh tôi năm 28 tuổi. Tôi nhớ có lần mẹ từng buột miệng nói: “Chẳng biết tao nghĩ gì mà hồi đấy lại đâm đầu vào thằng cha già hơn một giáp.” Nên suy ra nếu bố tôi còn sống, bây giờ cũng phải 64. Trong email trao đổi cùng họ hàng bên nội, tôi được biết bố là con út trong gia đình có bốn chị em, bác cả của tôi từng vừa ẵm em vừa tiếp khách trong đám cưới của chính mình.

Cứ cho là người thời đấy dựng vợ gả chồng sớm đi, thì bà tôi giờ cũng ngót nghét hơn trăm rồi.

Không biết ở Pháp thế nào, nhưng tuổi này đặt ở Việt Nam chắc chắn là xưa nay hiếm.

“Bà muốn xuống dưới đi dạo không?” Tôi vừa hỏi vừa nắm tay bà nội, xoa bóp như khi thường làm cho bà ngoại.

Càng xoa, trong lòng tôi càng ngạc nhiên. Thầm nghĩ bà ngoại tôi còn kém bà nội vài chục tuổi nhưng da dẻ cơ thịt nào được chắc chắn như này.

Bỗng bà siết chặt tay tôi, đầu dần quay về phía tôi. Vào khoảnh khắc ánh mắt chúng tôi chạm nhau, cơ mặt bà co rút dữ dội.

“Cứu… cứu bà.” Bà há mồm, hai hàng nước mắt lăn trên gò má nhăn nheo.