Thanh Dung Tử Diệp

Chương 29



Nguyên Phong quay qua trừng mắt nhìn Thuần Hoa rồi đứng dậy, chàng tức giận ném mạnh vò rượu xuống đất khiến nó bể thành nhiều mảnh, hét lớn: “ Mẫu phi…con chẳng qua chỉ là công cụ để thay người nắm giữ vương quyền mà thôi! Con vốn không muốn làm hoàng đế gì hết! Chính người! Chính người là người đã hủy hoại con, chính người đã ép con thành ra như thế này!!.”

Thuần Hoa nghe thấy thì liền lập tức tát chàng một cái mạnh rồi nói lớn: “ Phong Nhi! Nếu không phải vì con thì bổn cung có cần phải làm như thế này hay không?!.”

Nguyên Phong lập tức hét lớn đáp lại: “ Con vốn không cần người làm gì hết! Trẫm vốn không muốn làm hoàng đế gì hết! Thứ con cần chẳng qua chỉ là sự tự do mà thôi, con chỉ muốn được làm một hoàng tử tự do tự tại chứ không phải lúc nào cũng phải làm theo ý của người!!.”

Nguyên Phong nói xong thì liền khóc lớn, chàng ấm ức nói: “ Mẫu phi...người có biết cảm giác mất đi người mình yêu là như nào không? Cảm giác đó nó đau lắm! Người căn bản không hiểu thế nào là yêu bởi vì trong lòng người chỉ có quyền lực, chỉ có vương quyền mà thôi!!!.”

Thuần Hoa nghe xong thì tức giận tát Nguyên Phong một cái mạnh rồi nói lớn: “ Phong Nhi! Bổn cung nói lại một lần nữa nếu con muốn Thành Hà Quốc này bị hủy trong tay con thì con cứ tiếp tục làm như này đi! Con đừng quên di nguyện cuối cùng của tiên hoàng là gì?!.” Sau đó bà lạnh lùng nói: “ Tháng sau Bắc Dung mở đại tiệc lớn mời các nước tới. Nếu như con muốn đi thăm người muội muội đó của con, thì tốt nhất con hãy tỉnh táo lên cho bổn cung!.”

Nguyên Phong nghe xong gượng cười nói: “ Đến cuối cùng con chỉ là công cụ trong tay người mà thôi!.”

Ngày hôm đó cuối cùng cũng tới, ngoài Thanh Hà ra thì còn có Tây Vực, Mông Cổ. Thanh Dung nghe tin Nguyên Phong lần này đích thân tới, nàng vui vẻ đứng đợi ở trước điện, khi nhìn thấy từ xa Nguyên Phong đang đi tới, nàng vui vẻ chạy nhanh tới rồi hét lớn: “ Tứ ca!.”

Nguyên Phong nghe thấy tiếng gọi của Thanh Dung thì ngước mắt lên nhìn, chàng vui vẻ chạy nhanh tới mở rộng vòng tay ôm lấy nàng, nói với giọng như sắp khóc: “ Dung…Nhi! Cuối cùng ta cũng gặp được muội rồi, huynh thật sự rất nhớ muội!!.”

Thanh Dung như một đứa con nít vừa khóc vừa nói: “ Tứ caaa! Cuối cùng…muội cũng gặp được huynh rồi! Dung Nhi thật sự rất nhớ huynh! Muội mệt lắm rồi! Muội muốn về nhà, muội muốn về nhà!!.”

Nguyên Phong nghe xong thì không kìm được nước mắt, chàng ôm chặt Thanh Dung trong lòng, ấm áp dịu dàng an ủi nàng: “ Dung Nhi ngoan, tứ ca đây rồi, huynh sẽ không để ai bắt nạt muội nữa, huynh sẽ bảo vệ muội, đợi muội sinh đứa nhỏ này ra ta sẽ đưa cả hai mẹ con muội quay về Thanh Hà!!.”

Thanh Dung nàng nghe thấy Nguyên Phong nói như vậy thì liên tục gật đầu, nàng khóc trong vòng tay ấm áp của Nguyên Phong. Dung Thành đứng từ xa nhìn thấy nàng đau lòng như vậy lòng chàng cũng đau thay, chàng nắm chặt lòng bàn tay rồi quay người rơi đi. Hôm sau chàng và Thanh Dung cùng với Nguyên Phong ở Khang Nghi Điện chuẩn bị tới chính điện thì từ ngoài có một cô gái mặc y phục Tây Vực chạy vào, trên mặt cô còn hiện vẻ mặt vui vẻ.

(Hà Hương Nhi - Công chúa Tây Vực)

Hương Nhi vui vẻ chạy nhanh tới ôm Dung Thành rồi nói: “ Dung Thành ca ca! Cuối cùng cũng được gặp huynh rồi, huynh có biết là Hương Nhi rất nhớ huynh không?!.”

Dung Thành liền ngơ ngác quay qua nhìn Thanh Dung rồi cố gắng dùng lực buông Hương Nhi ra, Thanh Dung nhìn Dung Thành với ánh mắt lạnh lùng sau đó quay qua nhìn Nguyên Phong dịu dàng nói: “ Ca! Chúng ta đi trước đi, đừng làm phiền họ!.”

Nàng nói xong thì Nguyên Phong gật đầu rồi rời đi, Dung Thành buông Hương Nhi ra rồi lạnh lùng nói: “ Công chúa xin tự trọng! Cô là công chúa một nước mà lại chạy tới thân thiết với một nam nhân đã có thê tử thì mọi người chắc chắn sẽ bàn tán về người!.”

Hương Nhi nghe xong thì nhăn mặt quay đầu lại nhìn theo bóng lưng của Thanh Dung rồi mếu mặt nhìn Dung Thành đáp: “ Nếu không phải vì cô ta thì có lẽ bây giờ muội mới chính là thê tử của huynh, huynh có biết là sau khi muội nhận được tin huynh thành hôn thì muội thật sự rất buồn!.”

Dung Thành lạnh lùng nhìn Hương Nhi nói: “ Công chúa, bổn vương tin sau này cô sẽ gặp được một người thật sự đối xử tốt với cô, vậy nên...cô đừng thích ta nữa!.”

Dung Thành nói xong liền quay người rời đi, Hương Nhi ấm ức nhìn theo bóng lưng của Dung Thành, nàng nắm chặt hai lòng bàn tay lại, nước mắt rồi xuống đau lòng nói: “ Nhưng cả đời này ta chỉ thích huynh mà thôi!.”

Ở Tuyết Thành, Tuyết Nhi vừa mở cửa quán ra thì nhìn thấy một nam nhân anh tuấn đứng trước mặt mình, người đó đang nhìn nàng rồi cười với nụ cười rất hạnh phúc, người này chính là Lục Dương cửu đệ tử của Nguyệt Lãng Cóc.

( Lạc Lục Dương - Cửu Đệ Tử Của Nguyệt Lãng Cóc)

Lục Dương tiến lên ôm chặt Tuyết Nhi vào lòng, Tuyết Nhi ngơ ngác, đôi mắt nàng dần dần ướt rồi từng giọt nước mắt chảy xuống, nàng vẫn không ngờ được người mà bao nhiêu năm nay mình chờ đợi lại đang đứng trước mặt mình.

Tuyết Nhi đưa tay lên ôm chàng rồi vui mừng nói: “ Lục...Dương! Cuối cùng đệ cũng đã quay trở về rồi! Đệ có biết đã bảy năm rồi, đã bảy năm rồi ta thật sự rất nhớ đệ!.”

Lục Dương dịu dàng buông nàng ra rồi đưa hai tay đặt lên má nàng, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, ấm áp nói: “ Sư tỷ! Ta về rồi! Sau này ta sẽ không đi đâu nữa, ta sẽ ở bên cạnh tỷ!.”

Tuyết Nhi vui vẻ cười rồi nhìn Lục Dương với ánh mắt đầy hạnh phúc. Trong cung Thanh Dung và Nguyên Phong cùng nhau bước vào chính điện, nàng quay qua nhìn Nguyên Phong nói: “ Ca...muội muốn ngồi với huynh!.”

Nguyên Phong vui vẻ gật đầu rồi đáp: “ Được!.”

Nàng cùng Nguyên Phong đi tới ngồi vào chỗ, Dung Thành từ ngoài bước vô nhìn thấy nàng ngồi cạnh Nguyên Phòng thì im lặng không nói gì lặng lẽ bước vào chỗ ngồi của mình. Bước tiệc bắt đầu. Hương Nhi cùng với ca ca của mình là nhị hoàng tử Tây Vực.

( Hà Kỳ Quang - Nhị Hoàng Tử Tây Vực)

Cả hai người cùng nhau đứng trước điện cúi đầu hành lễ: “ Bái kiến thánh thượng!.”

Kỳ Quang nhìn có vẻ ngoài anh tuấn và thông minh, còn Hương Nhi thì vừa có vẻ ngoài xinh đẹp lại hoạt bát thông minh. Kỳ Quang tiến lên một bước rồi nói: “ Lần này ngoài việc nghị hòa với Bắc Dung thì phụ vương thần còn muốn cùng với Bắc Dung liên hôn, ý của thánh thượng như thế nào?.” Tử Diệp cười rồi đáp: “ Thế thì lại còn tốt, không biết lần này quốc vương Tây Vực chọn ai để liên hôn?!.”

Kỳ Quang liền vui vẻ nói: “ Chính là tam muội của thần Hà Hương Nhi tam công chúa Tây Vực!.”

Thanh Dung vừa nghe xong thì ngạc nhiên ngước mắt lên nhìn thẳng Dung Thành, chàng vừa ngước lên thì thấy chàng nhìn mình, nàng liền quay mặt sang chỗ khác. Hương Nhi liền kiêu ngạo tiến lên nói: “ Thánh thượng thần xin mạo muội nói, lần này thần muốn chọn Quảng Thành Vương điện hạ làm phu quân!.”

Ngoài Tử Diệp ra thì tất cả mọi người nghe xong liền ngạc nhiên thì thầm nói: “ Chuyện này là như thế nào chứ! Không phải điện hạ đã có vương phi rồi sao?!.”

Kỳ Quang nghe xong thì bất ngờ tức giận quay qua nhìn Hương Nhi trầm giọng nói: “ Hương Nhi muội có biết mình đang nói gì không hả? Điện hạ đã có vương phi rồi làm sao muội có thể chọn được!!.”

Hương Nhi kiêu ngạo đáp lại: “ Muội mặc kệ! Cho dù có vương phi rồi thì sao! Muội cũng có thể làm trắc phi của ngài ấy!.” Tất cả nghe thấy lời nàng nói thì ngác nhiên, Kỳ Quang tức giận nói: “ Muội thân là công chúa Tây Vực làm sao có thể làm trắc phi được chứ!!.”

Hương Nhi quay lên nhìn Tử Diệp nói: “ Thánh thượng ý thần đã quyết, xin người tác thành!.”

Tử Diệp đắc ý trả lời: “ Được! Nếu công chúa đã quyết tâm như vậy thì trẫm tác thành cho cô. Truyền lệnh của trẫm phong tam công chúa Tây Vực Hà Hương Nhi làm trắc phi của Quảng Thành Vương, hai ngày sau lập tức cử hành hôn lễ!.”

Dung Thành nghe xong thì rất tức giận, nhưng chàng chỉ biết nhẫn nhịn. Kỳ Quang tức giận quay người ngồi vào chỗ, Hương Nhi đi theo chàng rồi ngồi cạnh nói nhỏ: “ Ca...không phải huynh từng nói muốn thấy muội hạnh phúc ở bên cạnh người muội thích hay sao? Huynh ấy chính là người muội thích!.”

Kỳ Quang đau lòng quay qua nhìn muội muội mình rồi dịu dàng nói: “ Nhưng muội làm trắc phi sẽ khiến muội rất ấm ức và tuổi thân đó muội muội ngốc à!.”

Hương Nhi như muốn khóc nhưng nàng vẫn cố gắng gượng cười rồi dịu dàng nói: “ Ca...huynh yên tâm muội sẽ không để ai ức hiếp muội đâu!.”

Tử Diệp vui vẻ quay qua nhìn Nguyên Phòng cầm ly rượu lên mời rồi nói: “ Nay hai nước Dung Hà chúng ta cũng đã hòa bình được một thời gian, ta muốn hai nước chúng ta vẫn có thể tiếp tục mãi mãi hòa bình như vậy!.”

Nguyên Phong cầm ly rượu lên rồi vui vẻ nói: “ Ta cũng muốn hai nước Dung Hà có thể tiếp tục hòa bình để bách tính có thể sống một cuộc sống vui vẻ, ta mong hai nước Dung Hà vẫn sẽ tiếp tục hòa bình!.”

Nguyên Phong nói xong thì cả hai người cùng nhau nâng ly uống, Thanh Dung quay qua nói nhỏ với Nguyên Phong: “ Ca! Muội thấy hơi khó chịu, muội muốn ra ngoài đi dạo một tí!.”

Nguyên Phong quay lại nhìn Thanh Dung rồi dịu dàng đáp lại: “ Được, muội nhớ phải đi đứng cẩn thận, có gì thì lập tức kêu Băng Nhi quay lại báo cho huynh.”