Thanh Liễu Ngọc Tư

Chương 11: Ngoại truyện: Thế tử Hạ Trạm 1



Gần đây thế tử Hạ Trạm của Định Quốc Công phủ có được một bức họa.

Nghe nói nó có giá trị vạn kim.

Trên bức tranh vẽ một nữ tử rực rỡ xinh đẹp, ngồi dưới tàng cây hải đường, nheo đôi mắt thon dài, khóe môi cong cong, cười rất dịu dàng.

Không biết do họa sĩ có tay nghề cao siêu, hay là do nàng ấy đúng là rất xinh đẹp động lòng người, đôi mắt dịu dàng mỉm cười kia, rõ ràng là vật chết, nhưng lại vô cùng sinh động, không hiểu sao lại khiến lòng hắn rung động.

Hắn còn nhớ rõ bức họa này từng nhìn thấy ở nhà họ Chu - là nhà giàu có nhất trong kinh thành.

Lúc ấy gia đình nhà họ Chu mở yến hội, đã gửi thiệp mời cho hắn từ sớm.

Định Quốc Công phủ có thanh danh hiển hách, Hạ thế tử là con trai trưởng duy nhất của đích thê lão Quốc công, khi thế hệ con cháu thế gia ở kinh thành vừa mới được khai sáng, thì hắn đã được phụ thân dẫn theo đi dạo vòng quanh ở chiến trường rồi.

Hạ Trạm văn thao võ song lược, năng lực xuất sắc, có phong thái giống cha mình.

Đương kim Thái Hậu lại là cô mẫu ruột của hắn, Hoàng đế biểu ca cũng rất quý mến hắn, còn hơn cả những thân Vương đồng bào kia.

Sau khi hắn chưởng quản 26 đội thị vệ của Hoàng gia, hắn còn nổi tiếng hơn cả trước đây, luôn được mọi người ở trong kinh thành săn đón và nịnh hót.

Nhưng mọi người đều biết, Thế tử gia là quân tử khắc kỉ phục lễ*, tính tình kiêu căng ngạo mạn, chẳng thích những xã giao vô bổ kia.

[* Khắc kỉ phục lễ vi nhân: Kiềm chế bản thân để phụng sự lễ giáo là điều nhân đức".]

Nhưng Chu gia thì lại khác.

Cách đây không lâu, nhà giàu nhất trong kinh thành này đã hào phóng quyên góp rất nhiều nhu yếu phẩm cho quân đội, thậm chí còn cầu được một mối hôn sự với Khánh Lịch công chúa cho đích công tử Chu gia.

Đắt giá như Hạ Trạm, cũng không thể trốn được đạo lý đối nhân xử thế, nên việc cấp thể diện vẫn phải cho. Vì thế, hôm tổ chức yến hội này Hạ Trạm cũng đến.

Sau đó mới thấy được bức họa này từ tay Tứ công tử Chu gia kia.

Tứ công tử Chu gia, là đứa con trai nhỏ nhất của chính thất, cũng có tiếng ăn chơi trác táng, phóng đãng không kiềm chế được, còn là khách quen của nơi trăng hoa.

Lúc đó thứ hắn cầm chính là bức họa kia, mang ra khoe khoang với hai - ba người bạn tốt của mình, nói rằng nữ tử trong bức tranh là thiên tiên hạ phàm, là mỹ nhân tuyệt sắc trên thế gian.

Hạ Trạm chỉ lơ đãng liếc thoáng qua một cái, bỗng cảm thấy đầu óc trống rỗng trong nháy mắt.

Ánh sáng rực rỡ dưới những đóa hoa hải đường kia như nắng gắt trong ngày xuân, sẽ bùng cháy ngay lập tức.

Hắn cảm thấy cổ họng như nghẹn lại, hiếm lắm mới mở miệng hỏi một câu:

“Đây là tiểu thư nhà nào trong kinh thành vậy?”

“Hê hê, tiểu thư trong kinh thành đa số đều đoan trang, chứ không có ai xinh đẹp lóa mắt như vậy, đây là ngựa gầy Dương Châu, nghe nói còn là ngựa gầy do nhà họ Cao gia dưỡng, chậc chậc, quá đẹp, bức họa này là ta bỏ ra tận một vạn năm ngàn lượng để mua đấy, chưa nói đến táng gia bại sản mà còn bị cả cha ta đập cho một trận nhừ người luôn.”

Trong giọng nói của tứ công tử mang theo vẻ đắc chí, hoàn toàn không chú ý đến là đang nói chuyện với ai.

Trong đám con cháu thế gia vây quanh ở một bên, có người cười, nói một câu: “Tứ công tử cứ nói quá, chỉ một vạn năm ngàn lượng mà thôi, không đến mức khiến ngươi táng gia bại sản khoa trương đến vậy chứ?”

“Ngươi thì biết cái gì? Là một vạn năm ngàn lượng hoàng kim đấy, không phải là bạc trắng đâu, ta thích nhất bộ ngọc Quảng Lăng lưu ly kia còn phải mang đi cầm đồ, vét sạch tiền riêng, còn vay của đại ca và nhị ca ta mấy ngàn lượng nữa……”

Khi người khác thầm cản thán trong lòng rằng sao tứ công tử lại hoang phí chỉ vì một bức họa như vậy, thì trong lòng Hạ Trạm lại nghĩ là, quả nhiên không phải là nữ tử đàng hoàng.

Dương Châu là nơi phồn hoa, thương nhân giàu có tụ tập, ngành buôn bán muối ở đây là huyết mạch kinh tế của triều đình.

Nói cụ thể hơn thì nhà họ Cao chính là thương nhân buôn muốn lớn nhất ở thành Dương Châu, phú khả địch quốc, nếu so với nhà họ Chu ở kinh thành thì cũng là một 9 một 10.

Trào lưu nuôi ngựa gầy đang thịnh hành ở nơi đây, tương truyền rằng: nữ tử Giang Nam được sinh ra từ nước, nên mặt mày như phủ một tầng hơi nước mờ mịt, ánh mắt sáng ngời ướt át, thướt tha xinh đẹp động lòng người.

Có một vài kỹ viện trong kinh thành cũng có kỹ nữ xuất thân từ ngựa gầy Dương Châu, rất được quan to quý nhân trong kinh thành yêu thích.

Hạ Trạm có gia phong nề nếp, từ nhỏ được lão công gia dẫn theo nuôi nấng bên người, tính tình bình tĩnh kiềm chế, còn là quân tử khắc kỉ phục lễ.

Từ nhỏ đến lớn, nữ tử mà chàng ta tiếp xúc nhiều nhất cũng chỉ là biểu tỷ Triệu Minh Ngọc được nuôi dưỡng ở bên người mẫu thân hắn mà thôi.

Triệu Minh Ngọc bằng tuổi hắn, nhưng từ nhỏ cơ thể đã yếu ớt, hàng năm không rời được khỏi chén thuốc, nơi Tử Vi các nàng ta ở luôn luôn quanh quẩn mùi thuốc.

Hắn và Triệu Minh Ngọc lớn lên cùng nhau, gọi nàng một tiếng a tỷ, lại có được sự căn dặn của mẫu thân nên từ nhỏ hắn đã rất quan tâm chăm sóc nàng ta.

Một người có thân thể cường thể tráng, bừng bừng sức sống, khi đối diện với một người gầy yếu, thỉnh thoảng lại ho ra máu và có thể ngất bất cứ lúc nào, thì có yêu mến đến mấy cũng mang theo vài phần cảm giác bất lực.

Cơ thể của Triệu Minh Ngọc yếu đuối, tính tình cũng nhu nhược, đa sầu đa cảm, còn rất thích khóc.

Hạ Trạm có cảm giác Tử Vi các cũng giống như nàng ta, luôn bao trùm một bầu không khí buồn bực không vui, tối tăm nặng nề.

Hắn thích tất cả những thứ tràn ngập sức sống, luôn luôn tỏa nắng.

Cũng thích hết thảy những thứ nhìn qua có vẻ tốt đẹp.

Như bức họa kia, hoa hải đường nở rộ cực đẹp, nhìn tuổi của nữ tử kia có vẻ không lớn, khóe môi hơi hơi mỉm cười, đẹp dẽ rực rỡ, cả người như đang đứng ngược sáng, bừng bừng sức sống.

Đáng tiếc, người đẹp như vậy lại là kỹ nữ.

Đành từ bỏ thôi.

Nhưng hắn lại không ngờ rằng, bức họa có trị giá một vạn năm ngàn lượng kia, chỉ vì hắn lắm miệng hỏi một câu lại được đích trưởng tử Chu gia thầm ghi nhớ trong lòng, đêm đó đã đưa bức họa kia đến Định Quốc Công phủ.

Nếu nói ngay từ đầu, hắn chỉ sinh ra hứng thú đối với bức họa này, xem một cái thôi thì cũng không có gì đáng trách.

Nhưng đích trưởng tử Chu gia thật sự quá đáng, vậy mà lại đưa thẳng bức họa cho hắn, khiến ngày nào hắn cũng ở trong thư phòng mở nó ra để ngắm nhìn tỉ mỉ cẩn thận, cứ nhìn mãi, ngắm mãi, bất tri bất giác đã sinh ra ảo tượng về nữ tử trong bức tranh này.

Hai bàn tay để chồng lên nhau đặt trên đầu gốc, ngón tay mềm mại thon dài như ngọc, nắm trong tay chiếc khăn thêu mai hồng trên tuyết trắng.

Chiếc váy xanh đang mặc rất vừa với người nàng, bờ vai mảnh mai, chiếc cổ tinh tế.

Tóc mây gọn gàng, cài một chiếc trâm ngọc màu xanh, mày như lá liễu, đôi mắt chứa sóng xuât, đôi môi đỏ mọng hơi cong lên, tươi đẹp như lửa.

Họa sư đề thơ về hoa hải đường.

Cành cây tràn ngập màu xanh tươi,

tiểu lôi ẩn sâu số điểm hồng,

yêu quý phương tâm mạc nhẹ thở,

thả giáo đào lý nháo xuân phong.

Hạ Trạm xoa hình vẽ nữ tử trong tranh, trong đầu nhớ lại câu thơ kia:

[Băng tiêu xa đồng liên thanh vận, tuyết xa hàn phong nhớ Ngọc Tư.]

Không ai biết, thế tử gia của phủ Định Quốc Công luôn giỏi kiềm chế giữ mình, thế mà cũng bắt đầu biết nhớ nhung một nữ nhân.

Ban đêm, giai nhân đi vào giấc mộng, sống động đứng ở trước mặt hắn, tươi cười dịu dàng, uyển chuyển hành lễ với hắn:

“Thế tử.”

Giọng nói cũng giống hệt như trong tưởng tượng, như châu ngọc rơi vào khay, cực kỳ êm tai.

Bên trong bức rèm màu xanh lục, giai nhân cởi một nửa quần áo nép vào trong lòng hắn, ánh mắt lấp lánh ngẩng đầu nhìn hắn, cả khuôn mặt tràn ngập ánh sáng mê hoặc……

Sau đó Hạ Trạm bỗng choàng tỉnh, cả người đổ đầy mồ hôi, thầm nghĩ đúng là chuyện hoang đường.

Đêm hôm khuya khoắt, hắn luyện kiếm trong sân đến nửa đêm.

Sau này hắn còn làm chuyện còn hoang đường hơn nữa.

Hắn chỉ tình cờ gặp lại trưởng tử Chu gia, lại trong lúc vô tình hỏi không biết nữ tử này có tên là gì.

Đích trưởng tử Chu gia thấu hiểu lòng người, lập tức phái Tứ công tử tự mình đi một chuyến đến Dương Châu, dặn dò bất kể giá cả nhiều hay ít, nhất định phải mua được người về đây.

Nhưng bọn hắn xem nhẹ những nhà quyền quý đó ở Dương Châu rồi, đặc biệt là nhà họ Cao - một thương nhân buôn muối phú khả địch quốc.

Cuối cùng đành bất lực trở về, đích trưởng tử Chu gia cũng bất đắc dĩ: “Cao gia không chịu bán người, cũng chẳng đề ra điều kiện gì, chỉ hỏi câu có biết đạo lý Tây Tấn Thạch Sùng thà ch.ết cũng không muốn chắp tay nhường Lục Châu cho người khác không?.”

Hạ Trạm nhướng mày: “Ta chỉ muốn hỏi ngươi có biết nữ tử này tên là gì không?”

Đích trưởng tử Chu gia nghe thấy vậy sửng sốt, đối mặt với vị Thế tử không thể nắm bắt được tâm lý này khiến bản thân đổ mồ hôi, đáp: “Chỉ nghe thấy Cao gia gọi nàng ấy là A Ngọc.”

Hạ Trạm “Ừm” một tiếng, chẳng nói thêm lời nào nữa, mãi đến khi đích trưởng tử Chu gia đi rồi, mới chậm rãi thở dài một hơi.

Dừng ở đây đi, nhớ thương một ngựa người có thân phận thấp hèn lại còn xuất thân là ngựa gầy Dương Châu mới vô cùng hoang đường làm sao.

Bức họa kia, từ ngày đó được cất ở ngăn bí mật trên kệ sách, không bao giờ lấy ra xem lần nào nữa.

Nhưng hắn thích hoa hải đường, thậm chí trong một lần đến Tử Vi các, nhìn khoảng sân âm u kia bèn nói với Triệu Minh Ngọc: “Trong sân của a tỷ nên trồng loài hoa hải đường, hải đường rực rỡ tươi đẹp, hoa nở như gấm.”

Triệu Minh Ngọc che miệng cười, trong mắt hiếm khi có ánh sáng: “A Trạm nói rất đúng, đáng tiếc cơ thể này của ta không có sức để luôn nhìn và chăm sóc cho chúng.”

“Không sao, ta tới tìm người thay a tỷ chăm sóc.”

Sau đó quản sự trong phủ làm theo lời hắn sai bảo, đặc biệt tìm người tỉ mỉ chăm sóc vườn hoa hải đường ở Tử Vi các.

Ngày xuân ấm áp, Triệu Minh Ngọc ngắm nhìn từng đóa hải đường kia, cũng khiến cho cả khuôn mặt luôn đa sầu đa cảm u buồn đều vơi đi rất nhiều.