Thanh Loan Yến

Chương 10



Lúc này đây động tác không thể nói là không vui, Thẩm Thanh Yến bắt người lại, Nghiêm Tu càng phái người ra ngoài, chuẩn bị điều tra mấy cửa hàng tơ lụa khác kỹ một lượt. Thẩm gia này nhiều năm sừng sững không ngã, một phần nguyên nhân là bởi vì có những người có thâm niên này chống đỡ, nhưng cũng bởi vì như thế, sâu bướm bên trong cũng không ít. Mấy năm trước tinh lực của y đều đặt ở bên ngoài, bên trong làm loạn, y đều có thể mở một con mắt nhắm một con mắt, nhưng hiện giờ Thẩm Thanh Yến cũng dần dần trưởng thành, cũng đã đến lúc, bắt tay vào xử lý chuyện này.

Chuyện đó chẳng qua chỉ là một cơ hội, một mặt nhân cơ hội này vừa hay có thể cho Thanh Yến luyện tập, mặt khác, Tiền chưởng quầy coi như là lão nhân Thẩm phủ, Thẩm Thanh Yến ra mặt cũng thuận tiện một chút. Chỉ là… Nghiêm Tu tự hỏi một hồi, lại nói, “Lần này điều tra, tất nhiên sẽ lộ ra một ít người, có điều… Thẩm phủ cũng đã đến lúc tuyển thêm một vài người mới.”

Thẩm Thanh Yến gật gật đầu.

Tuy Nghiêm Tu nói muốn tuyển một đám người mới vào, lại không ngờ tuyển bằng cách như vậy.

Chạng vạng tối hôm đó, Thẩm Thanh Yến đang ở Chẩm Kiều Các ăn cơm, hắn vốn muốn hẹn ông chủ Hàn bàn chuyện làm ăn, nhưng đối phương tạm thời có việc, cũng chỉ có thể dời lại ngày khác. Hắn biết hôm nay Nghiêm Tu có việc, cũng không gọi y, lại không biết việc tên này, thế mà là ở Chẩm Kiều Các ─ nơi tìm hoa náo nhiệt nhất Tuyên Thành.

Hôm nay Chẩm Kiều Các đang cử hành “Điểm kiều hội”, chỗ đặc biệt của “Điểm kiều hội” này là ở một chữ “Điểm”. Ngày này, không chỉ tổ chức bán đấu giá một vài món châu báu đồ cổ quý hiếm mới lạ, còn sẽ có rất nhiều mỹ nhân đủ mọi sắc thái lần lượt lên sân khấu, hoặc khoe sắc, hoặc khoe tài, đều lay động lòng người. Người ra giá có thể được một đêm với mỹ nhân, thậm chí trực tiếp chuộc người mang đi cũng có thể.

Thẩm Thanh Yến vốn không có hứng thú gì với chuyện này, cho đến khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia xuất hiện ở cửa. Nghiêm Tu một thân cẩm bào màu xám bạc, tuy rằng trên mặt quanh năm không có biểu cảm gì, nhưng mà khuôn mặt lãnh đạm anh tuấn, khí chất trầm túc, ở nơi náo nhiệt này, cũng có thể hiện ra phần thanh tuấn độc nhất. Những cô nương tiểu quan kia thấy nhiều công tử nhà giàu ăn chơi trác táng lang thang, người như vậy đương nhiên càng được chú ý. Thoáng cái đã có vài người nhìn y. Nếu không phải thấy khí chất y thật sự quá lạnh lùng, chỉ sợ đều có vài người muốn nhào tới.

Thẩm Thanh Yến cau mày lại.

Nghiêm Tu mặt mày không có biểu hiện gì, đi theo gã sai vặt dẫn lên lầu hai, Thẩm Thanh Yến đợi một hồi, nhìn thấy bọn họ từ trên cầu thang đi ra, đi vào một gian phòng đối diện bên cạnh hắn.

Từ lầu hai nhìn xuống, vừa lúc có thể nhìn toàn cảnh đài dưới lầu, dưới lầu chính là lúc náo nhiệt, một nữ tử bịt mạng che mặt chậm rãi đi xuống cầu thang, nàng để chân trần, mắt cá chân tinh tế trắng nõn đeo sợi tơ màu đỏ, bên trên treo mấy lục lạc nhỏ, lục lạc kia tuy nhỏ lại có tính chất đặc biệt, theo bước chân nàng vang lên âm thanh lanh lãnh, lấn áp tiếng đàn dây the thẻ trên sân khấu, khiến người ta bất giác dời ánh mắt lên người nàng, cẳng chân tinh tế ưu mỹ đeo một sợi tơ màu đỏ treo lục lạc, lấp ló dưới lớp váy lụa mỏng cũng màu đỏ, lại hướng lên trên, vòng eo mềm mại, đường cong mê người theo dáng múa như ẩn như hiện, nàng giơ tay lên, một ánh mắt lúng liếng lướt qua, mê hoặc quyến rũ. Đây mới là một cao trào nho nhỏ, dưới đài đã có người kìm nén không được ném vàng bạc túi thơm túi tiền các thứ lên trợ hứng, không ngừng có người tăng giá, không khí cũng càng thêm náo nhiệt.

Nghiêm Tu cũng đang ở phía dưới, chờ mỹ nhân múa xong, người ra giá cao nhất kia đã chờ ở bên cạnh, đợi nàng xuống đài, liền bị nam nhân kia ôm vào trong ngực, ở chung quanh một trận ồn ào, được gã sai vặt dẫn rời khỏi đám người, nghĩ đến hẳn là nên dẫn đến phòng khách phía sau.

Mấy vòng đi qua, cũng không thấy Nghiêm Tu có động tác gì, cho đến khi một vị công tử dung mạo thanh tú lên đài, người nọ một thân trường sam màu xanh, là phong nguyệt tươi mới hiếm thấy trên sân khấu. Hắn vừa đứng ra, phía dưới liền có người nổi hứng, tiếng thúc giục ồn ào càng thêm vang dội.

Trong phòng khách quý đều có người đặt biệt hầu hạ, gã sai vặt kia thấy Thẩm Thanh Yến có hứng thú, liền đi qua thấp giọng giải thích, “Vị Dung Hoa công tử này chẳng những là mỹ nhân có danh hiệu trong lâu chúng ta, lại còn có một tay nghề bút pháp thần kỳ, Thẩm gia ngài cũng biết, trong lâu có vài bản vẽ đều xuất phát từ tay Dung Hoa công tử.” Tập tranh xuất từ Chẩm Kiều Các có nội dung gì, không cần nghĩ cũng biết.

Thẩm Thanh Yến kỳ thật không có hứng thú gì, hắn liếc thấy ánh mắt Nghiêm Tu rơi vào người Dung Hoa, mới nhìn theo, nghe nói vậy, sắc mặt lại càng không tốt. Gã sai vặt kia vừa thấy sắc mặt hắn trầm xuống, cũng không dám nói chuyện.

Hắn một đêm nhìn chằm chằm Nghiêm Tu, bất tri bất giác đã uống không ít rượu, trước mắt bầu rượu lại trống rỗng, chỉ cảm thấy càng tâm phiền ý loạn, những âm thanh dưới lầu vẫn đang tiếp tục, đợi đến khi tiếng rao bán dần dần nhỏ đi, Nghiêm Tu mới cùng gã sai vặt bên cạnh thì thầm vài câu, gã sai vặt treo biển kéo chuông, tú bà vừa nhìn số trên bảng hiệu, cười híp mắt, “Nghiêm công tử ra giá một trăm lượng, giúp Dung Hoa công tử chuộc thân, còn có gia nào khác chịu ra giá cao hơn không?”

Thẩm Thanh Yến vừa nghe, gần như muốn bóp nát chén rượu trên tay.

Gã sai vặt run sợ nhìn hắn một cái.

“Nhìn cái gì mà nhìn, mang rượu lên!” Thẩm Thanh Yến ném chén rượu lên bàn, lại nhìn tình huống dưới lầu.

Nhan sắc Dung Hoa như vậy, kẻ muốn hắn không ít, những người đó kiểu gì cũng luyến tiếc mỹ nhân này cứ thế đi theo người khác, âm thanh tăng giá lại cao lên, nhưng mà mỗi lần đến thời điểm sắp quyết định, Nghiêm Tu liền tăng giá lên cao, dần dần cũng không ai tranh với y.

Tiếng chuông lại một lần nữa vang lên, từ 100 trăm, 800 trăm, đến 200, 300 lượng, cuối cùng không ai lên tiếng nữa. Mà lúc này, Thẩm Thanh Yến sắc mặt đã lạnh đến có thể trực tiếp dùng khủng bố để hình dung. Nhìn bộ dạng của Thẩm Thanh Yến, tiểu nhị nơm nớp lo sợ di chuyển về phía sau hai bước, Thẩm Thanh Yến lại đột nhiên quay đầu lại, “Ngươi, đi treo biển hiệu, bổn thiếu gia ra 400 lượng, muốn hắn.”

Hắn cầm theo bầu rượu trên tay, chỉ về phía Dung Hoa trên sân khấu.

Thẩm Thanh Yến giờ phút này đã uống bao nhiêu rượu, ánh mắt đỏ bừng mang sát khí, không biết còn tưởng rằng hắn muốn giết người. Gã sai vặt nhất thời cũng không phân biệt được hắn là say rượu hay là nghiêm túc, chần chờ không nhúc nhích.

Thẩm Thanh Yến vì thế ném bầu rượu, choảng một tiếng, gã sai vặt kia run rẩy, chỉ thấy Thẩm Thanh Yến đỡ lan can thò đầu ra, hướng xuống dưới lầu thốt lên, “400 lượng, bổn thiếu gia muốn hắn!”

“Thẩm thiếu gia ra 400 lượng…” Tú bà sửng sốt một chút, một là bởi vì con số này quá mức ngoài dự liệu của người khác, hai là trong lòng bà ta cũng biết hai vị công tử này vốn là người một nhà, trận hôm nay, lại không biết thành ra cái gì đây? Nhưng bất luận thế nào, vẫn phải dựa theo quy củ mà định, vì thế liền quay đầu hỏi Nghiêm Tu, “Nghiêm công tử, còn muốn tăng giá không?”

Nghiêm Tu vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Thẩm Thanh Yến đối diện, lập tức khoát tay áo với gã sai vặt hầu hạ, gã sai vặt kia liền tháo bảng hiệu xuống.