Thanh Mai Đột Nhiên Quyến Rũ Ta

Chương 14



ần đây gia đình Hạ Thịnh từ Lộc Minh sơn trang dọn về phủ Thừa tướng, Hạ Ngọc và Văn Kim cũng không còn ở lại, lên đường trở về Văn phủ, ở xa phủ Thừa tướng, Chu Nhiên còn lưu luyến không rời.

"Nhị tỷ tỷ..." Nàng nắm tay Hạ Ngọc, một mặt miễn cưỡng, ở Lộc Minh sơn trang mấy ngày nay Hạ Thịnh không biết đang bận rộn cái gì, tóm lại không bầu bạn với nàng, ngày nào cũng ngâm mình trong thư phòng, vì thế nàng chỉ có thể đi tìm Hạ Ngọc cũng đang nhàn rỗi, quan hệ hai người tiến triển vượt bậc.

Hạ Ngọc xoa xoa đầu nàng: "Đợi ta có thời gian sẽ trở về thăm ngươi." Nàng ngồi lên xe ngựa, vén rèm: "Nho Thừa khi dễ ngươi thì nói với ta, ta lập tức trở về giúp ngươi ra mặt."

Chu Nhiên gật đầu, vẫy tay với Hạ Ngọc, nàng xoay người nhìn thấy Hạ Thịnh, mặt xụ xuống: "Hừ." Nàng và Hạ Thịnh sượt qua vai nhau, trở về phòng ngủ.

Hạ Thịnh cũng không biết mình làm sai cái gì, hắn nhìn bóng lưng Chu Nhiên, thở dài: "Thụy Cát, đi."

Thụy Cát còn đang bện vòng hoa, "Sao vậy thiếu gia?" Hắn đi theo Hạ Thịnh ra ngoài, nhét vòng hoa bện được một nửa vào tay áo.

"Bảo ngươi đi theo ta thì đi, sao lại nhiều lời vậy." Hạ Thịnh nói không khí, hắn ngồi lên xe ngựa, tiến đến phường nữ mua trang sức và phấn son mới cho Chu Nhiên, tuy hắn không biết vì sao Chu Nhiên giận, nhưng hắn mua đồ mới đi gặp nàng để dỗ dành.

Thụy Cát cầm một cây trâm bạc đi trước trả tiền tiếp tục nhìn Hạ Thịnh mua đồ, hắn như là quét hàng, thấy cái nào không tệ là bỏ vào giỏ.

Mua xong ở phường nữ, trong tay Thụy Cát thêm nhiều gói to gói nhỏ, hắn cam chịu đuổi theo Hạ Thịnh, thiếu gia nhà hắn lại nói muốn đi chọn vải vóc.

Hạ Thịnh nhìn vải vóc, chỉ bảy tám cái lại để lại số đo của Chu Nhiên, trả tiền, đi ra ngoài, vỗ vỗ túi tiền rỗng không bên hông mình, không có tiền thì làm sao? Xin phu nhân!

Chu Nhiên ở trong phòng thêu nữ công, nàng gần đây đột nhiên rất hứng thú với mấy thứ này, cửa đột nhiên bị mở ra, nàng giật mình, kim trên tay liền lệch đi, may mà không đâm vào, nàng nhìn Hạ Thịnh vừa đi vào vừa thở hổn hển, hắn dường như chạy về: "Ngươi làm gì vậy?"

Thụy Cát theo sau Hạ Thịnh bước vào đặt xuống một đống đồ trong tay lại đi ra ngoài, Hạ Thịnh một mặt lấy lòng nhìn Chu Nhiên: "Nhiên nương, ta biết nàng giận rồi, ta vừa rồi đặc biệt đi mua cho nàng một đống lớn đồ, nàng xem có thích cái nào không?"

Chu Nhiên bó tay, không cho hắn chút mặt mũi nào ngồi lại thêu khăn tay.

"Nhiên nương? Nhiên nương nàng xem đi mà, ủa?" Hạ Thịnh nhìn khăn tay trong tay Chu Nhiên: "Nàng đang thêu khăn tay à? Là muốn tặng người?" Tốt nhất là tặng hắn!

"Dù sao không phải tặng ngươi, mau về thư phòng đi, đừng ở đây quấy rầy ta." Hạ Thịnh cảm thấy nàng nói chuyện lạnh lùng, nhích qua hôn nàng một cái.

"Nhiên nương đừng giận, ta để đồ ở đây, nàng có hứng thú thì xem, ta bầu bạn với nàng." Hắn kéo một cái ghế, ngồi bên cạnh Chu Nhiên.

Chu Nhiên bị hôn trộm càng giận hơn, nàng giậm chân: "Đi đi đi, mau ra ngoài!"

Hạ Thịnh ủy khuất, hắn nhìn Chu Nhiên, chỉ có thể đi thư phòng trước, Thụy Cát thấy hắn cúi gằm mặt bị đuổi ra ngoài liền biết hắn không thành công: "Thiếu gia cũng đừng quá khổ sở, thiếu phu nhân không thích ngài, khó dỗ dành chút cũng là bình thường."

"Ai nói nàng không thích ta! Ai nói nàng khó dỗ! Ngươi gần đây nói chuyện càng ngày càng vô lễ! Tự mình đi nhận phạt!" Hạ Thịnh bị chọc trúng chỗ đau, hắn tăng nhanh bước chân, nhốt mình trong thư phòng.

Hạ Thịnh dán mặt lên bức chân dung của Chu Nhiên, cọ cọ, lại thở dài, suy nghĩ Chu Nhiên vì sao giận, hắn đột nhiên đứng dậy, nghĩ ra rồi! Hạ Thịnh treo lại bức chân dung, ngâm nga khúc nhạc trở về phòng ngủ.

Lần này Hạ Thịnh hiểu chuyện, hắn gõ nhẹ cửa hai cái, được Chu Nhiên cho phép mới vào: "Nhiên nương! Ta biết ta sai chỗ nào rồi!" Hắn bước nhanh đến, đáng thương quỳ bên chân nàng: "Ta không nên ngày nào cũng chỉ ở trong thư phòng không bầu bạn với nàng, cũng không nên hôn trộm nàng, còn không nên không gõ cửa đã vào, ta sâu sắc phản tỉnh bản thân, lần sau tuyệt đối sẽ không như vậy nữa, Nhiên nương..." Hạ Thịnh lay lay đầu gối Chu Nhiên, sắc tâm nổi lên, dương v*t đứng thẳng.

"Ừm... coi như ngươi biết điều." Chu Nhiên chậm rãi đáp lại hắn, Hạ Thịnh vô tình nhìn thấy đồ hắn mang đến đều bị mở ra, quả nhiên Chu Nhiên vẫn thích mấy thứ đẹp đẽ này.

"Vậy Nhiên nương thưởng thưởng ta được không?" Hạ Thịnh mặt đầy mong đợi nhìn Chu Nhiên.