Thanh Mai Không Lấy Trúc Mã (1802)

Quyển 6 - Chương 46: Giết người diệt khẩu



Từ ngày ở chỗ thầy Bàng trở về và biết chuyện Tằm bị sẩy thai là do sự sắp xếp có chủ đích thì bà Hai cứ canh cánh trong lòng, đứng ngồi chẳng yên vì rất muốn gặp Ái hỏi cho ra lẽ. Dẫu vậy bà cần suy nghĩ kỹ càng bởi nếu sự thật đúng như thế thì nhất định nhà họ Triệu sẽ xảy ra sóng gió.

Ái hại Tằm, đó là điều không thể tha thứ. Nhưng Ái cũng là con dâu của bà Ba, lại còn đang mang thai, giả sử chuyện vỡ lở thì phải xử thế nào? Lý nào đuổi Ái ra khỏi nhà? Còn giọt máu Triệu gia trong bụng cô ta thì sao? Chưa kể, bà sẽ vô tình khiến bà Ba và Liêm mang cảm giác tội lỗi. Tóm lại, bà thấy việc này thật khó giải quyết.

Bà Hai thở dài một tiếng não nề. Suy cho cùng, người tội nghiệp nhất vẫn là Tằm. Khi biết con mình bị giết oan uổng như thế, đau khổ là một chuyện mà ắt hẳn Tằm còn mang thù hận đối với Ái. Khéo, lại dẫn đến chuyện chẳng lành. Tuy nhiên, nếu bà Hai cứ mắt nhắm mắt mở cho qua thì thật bất công đối với Tằm. Điều này khiến bà giống kẻ đồng lõa với Ái. Ấy là chưa kể đến việc, biết đâu cô đào đáng sợ kia sẽ tiếp tục làm những việc tày trời khác nữa.

Bất giác bà Hai nhớ về cái chết đột ngột của chồng. Một sự rùng mình khi bà chợt nghĩ đến Ái. Dẫu thầy lang không hề nói Triệu xã trưởng có dấu hiệu bị giết và cũng chẳng có điểm đáng nghi nào về Ái, nhưng bà vẫn cảm giác bất ổn trước sự ra đi kỳ lạ của ông. Quan trọng hơn nữa, lúc Triệu xã trưởng chết chỉ có duy nhất Ái ở bên cạnh, thử hỏi làm sao không nghi ngờ đây.

Đến nước này thì bà Hai không thể im lặng, nhất định phải tìm cho ra chân tướng mọi việc. Nếu Ái thực sự làm chuyện ác nhơn thất đức ấy thì bà tuyệt đối không tha mà bắt cô ta phải trả giá.

Bà Hai mau chóng rời phòng, vừa ra dãy nhà sau đã bắt gặp Ái ngồi may áo cho con, bên cạnh có cả Ni. Thật là đúng lúc, bà liền tiến đến chỗ họ. Nhác thấy mẹ Hai, Ái đứng dậy chào một tiếng. Bà Hai bảo có chuyện cần nói nên hai mẹ con hãy đến mảnh đất trống sau nhà, cả con Ni cũng phải đi theo. Ái thoáng nhìn Ni, cả hai thấy khó hiểu.

Phía sau nhà họ Triệu có mảnh đất trống nhô cao, bên dưới là một vực thẳm tuy không quá sâu nhưng nếu ai vô tình trượt chân ngã xuống khéo cũng mất mạng. Chính vì thế mà Ái lấy làm lạ, lý do gì bà Hai lại yêu cầu mình ra đây nói chuyện thay vì vào phòng lớn như mọi lần. Người đàn bà mưu mô như Ái không khỏi mang cảm giác đề phòng, bởi lòng tự nhiên dấy lên linh cảm chẳng lành. Điều khó hiểu tiếp theo là bà còn bắt con Ni đi theo cùng.

Mọi suy đoán chợt ngừng lại khi Ái nghe bà Hai thình lình cất tiếng:

"Ta hẹn cô ra đây vì có chuyện quan trọng muốn hỏi rõ. Là về Tằm."

Chỉ vừa nghe cái tên Tằm là nỗi lo lắng trong lòng Ái với Ni càng thêm rõ ràng.

"Chuyện của em dâu thì mẹ phải đi hỏi em ấy, cớ sao lại tìm con?" Ái liền hỏi.

"Vì có liên quan đến cô..."

"Rốt cuộc là chuyện gì ạ?"

"Chuyện Tằm bị sẩy thai vào tháng trước."

Giờ thì Ái hiểu, linh cảm ban nãy của mình chẳng hề sai. Cô biết chính xác, cái chuyện mà mẹ Hai muốn nói không đơn giản chút nào, chỉ là bản thân không ngờ bà lại đề cập đến việc Tằm bị sẩy thai. Sự việc ấy đã trôi qua một tháng rồi, lý gì bây giờ bà còn mang ra truy cứu? Lẽ nào... Dòng suy nghĩ nửa chừng của Ái cũng là điều mà Ni đang nghĩ. Vừa nghe nhắc đến hai từ "sẩy thai" là con bé đã thoáng giật mình.

Dĩ nhiên, Ái vẫn giữ dáng vẻ bình thường, thậm chí còn vờ vịt tỏ ra ngạc nhiên:

"Sao mẹ lại nhắc đến chuyện đau lòng đó, để Tằm nghe được thì không hay. Mà, con thì liên quan gì đến việc em dâu bị sẩy thai?"

Bà Hai chưa trả lời vội mà từ tốn kể lại từ đầu. Rằng, bà nghe thầy lang nói Tằm bị sẩy thai không do sức khỏe yếu ớt mà vì nguyên nhân khác bởi mạch khí lưu thông rất kỳ lạ. Sau đó bà đưa cho ông đơn thuốc bổ cùng hai chén thuốc của hai con dâu. Đơn thuốc vẫn bình thường, duy chén thuốc Tằm uống lại có xạ hương. Thầy lang bảo rất có thể ai đó cố tình bỏ vào.

Nghe đến đấy, nụ cười trên môi Ái vụt tắt. Cuối cùng chuyện xạ hương đã bị bại lộ. Chứng cứ lại còn nằm trong chén thuốc uống dở của Tằm. Để rồi chính bà Hai cùng thầy lang kia tìm ra chân tướng. Nên trách Ái quá sơ suất hay trách ông trời đây? Có lẽ cũng vì cô đánh giá thấp những người đàn bà ở bên cạnh Triệu xã trưởng. Về phần Ni, bây giờ đã không kìm được nỗi lo sợ nên cả người run lên, mồ hôi bắt đầu tuôn ra.

"Thật ạ?" Ái làm bộ kêu lên, "Ai lại nhẫn tâm giết hại đứa trẻ chưa ra đời chứ?"

"Điều ta muốn hỏi chính là đây. Kẻ ác độc đó có phải là... cô Ái hay không?"

Câu hỏi phát ra từ bà Hai nửa lạnh lùng nửa mang hàm ý giễu cợt. Ái thoáng im lặng với ý nghĩ: Vậy là, không những tìm ra xạ hương mà bà ta còn biết kẻ đứng đằng sau là mình nữa! Quả nhiên, gừng càng già càng cay! Tiếp tục ra vẻ vô tội, Ái bảo ngay:

"Mẹ Hai, lời nói phải cẩn thận, tùy tiện kết tội một người thì không hay chút nào."

"Tùy tiện? À, thế ra cô muốn có chứng cứ? Ta sẽ cho cô xem."

Ái dõi theo bàn tay bà Hai lấy ra một gói giấy hình vuông. Lông mày dãn dần, cô đào cười khỉnh, còn tưởng chứng cứ gì ghê gớm, nào ngờ chỉ là một mảnh giấy gói màu vàng. Nhận ra thái độ khinh thường từ Ái, bà Hai cầm gói giấy, nhìn về phía Ni đang có gương mặt tái mét.

"Ngươi có nhận ra thứ này không, Ni?"

Ni sợ sệt, chẳng dám ngước nhìn. Còn Ái thì chau mày, gói giấy đó thì liên quan gì đến con Ni?

"Cô không biết đây là gói thuốc xạ hương bỏ trong chén của Tằm sao? Chính con Ni đã mua nó. Ta tình cờ thấy nó trong xấp vải cũ của cô đấy, cô Ái. Và ta đã tìm ra tiệm thuốc đó. May mắn thay khi một người trong tiệm vẫn còn nhớ kẻ mua gói thuốc này chính là con Ni."

Ái lập tức liếc nhìn Ni, như muốn trách con bé hầu làm việc thiếu thận trọng. Lại để cho người khác nhìn thấy mặt, chẳng những vậy còn sơ suất quá mức khi làm rớt gói thuốc vào xấp vải của Ái. Đúng là khó tha thứ! Bây giờ Ái không thể giữ được vẻ bình tĩnh nữa, gương mặt đóng kịch ấy cuối cùng cũng biến sắc.

"Cô thừa nhận chưa? Nói đi, là cô bỏ thuốc hại Tằm sẩy thai phải không?" Giọng bà Hai rành rọt.

Dù thế nào cũng không được thừa nhận, Ái tự nhủ như thế nên vẫn im lặng. Bây giờ đã biết cô đào đó rất mưu mô nên bà Hai đành ra biện pháp mạnh hơn:

"Thôi được, ta sẽ đưa con Ni đến tiệm thuốc đối chứng rồi nói rõ chuyện này với mọi người. Ta tin, Tưởng nhất định xử lý chuyện này đến cùng, buộc cô phải thừa nhận tội ác của mình. Và ta cũng sẽ điều tra về cái chết của Triệu xã trưởng. Ắt hẳn ông ấy chết là có liên quan đến cô!"

Dứt lời, bà Hai mau chóng bước đến nắm chặt tay Ni đang run bắn, quả quyết bắt con bé cùng đến tiệm thuốc. Ni hoảng sợ, mặt mày nhăn nhúm, miệng liên tục xin bà nghe mình giải thích.

Trong khi hai người nọ kéo qua kéo lại thì Ái đứng yên cùng vô số ý nghĩ tồi tệ bủa vây. Chẳng những chuyện của Tằm bị phát giác mà ngay cả cái chết của Triệu xã trưởng cũng bắt đầu có sự nghi ngờ. Nếu để mọi người biết ra sự thật của hai việc này thì chắc chắn Ái sẽ bị đuổi khỏi nhà họ Triệu và dĩ nhiên không thoát khỏi bị xử tội.

Bàn tay nhúng chàm là vì Ái muốn nắm quyền hành, để đứa con trong bụng trở thành người thừa kế. Tất cả sẽ tan biến ư? Không được! Cô không cho phép bất cứ ai ngáng đường mình.

Ái chiếu tia nhìn cay độc về phía bà Hai đang lôi kéo Ni. Bàn tay này đã giết hai mạng rồi, thêm một mạng nữa cũng chẳng sao. Nhanh như cắt, cô lao đến bóp chặt cổ bà Hai đồng thời đẩy bà đến sát mép vực thẳm.

Hành động này quá bất ngờ khiến bà Hai không kịp phản kháng, cũng chẳng kịp kêu la. Bà mở trừng mắt, miệng há hốc và cố gỡ đôi tay mạnh mẽ đang ghì siết cổ mình. Còn Ni, sau khi hoàn hồn lại mới hốt hoảng chạy đến hỏi Ái định làm gì.

"Bà ta đã biết quá nhiều rồi, vì vậy phải chết!"

"Nhưng mợ ơi, giết người lộ liễu như vậy sẽ có nguy cơ bị phát hiện!"

"Đừng lo, ta sẽ dàn xếp cái chết này ổn thỏa."

Trông vẻ mặt kinh ngạc của Ni, Ái cười độc ác rồi nhìn sang bà Hai đang lịm đi.

"Bà quá ngu ngốc khi đến đây một mình! Giờ thì bà chết đi!"

Năm từ vừa dứt, Ái đẩy mạnh bà Hai ngả ra sau. Trong khoảnh khắc cái chết cận kề, tay bà quờ quạng vô tình giật đứt một cúc áo hoa trên áo Ái. Bà chới với, hụt chân để rồi cả người rơi xuống vực.

Đứng trên cao, Ái nhìn xuống xác người đàn bà nằm dưới đáy vực, thở mạnh. Cuộc giằng co khi nãy cũng tốn không ít sức lực. Bên cạnh, Ni hỏi với giọng run rẩy:

"Mợ... mợ định làm thế nào?"

Lấy lại nhịp thở đều đặn, Ái cười nhạt, việc gì phải cuống lên như vậy. Cứ để bà ta nằm dưới đó, chờ đến lúc có người khác phát hiện ra. Xem như là vô tình trượt té chết thôi. Người già mà, mắt mờ chân run đi đứng không cẩn thận là chuyện thường...

Và đúng với mong muốn của Ái, tối hôm đó, xác bà Hai được phát hiện.