Thanh Mai - Thê

Chương 15: Kết hôn



Editor: Yuu
Sáng hôm sau, Triệu Tước Tân vừa mở mắt ra đã bị giật mình vì ánh mắt ấm ức của Ôn Phóng.

“Em còn nhớ tối hôm qua mình đã nói cái gì không?” Ôn Phóng khẽ dò hỏi.

Triệu Tước Tân có chút hoang mang, cô mở to mắt nhìn cậu, chần chừ hỏi: “Em đã nói cái gì?”

Chiếc chăn bông mỏng manh tuột khỏi vai cô, ánh nắng ban mai chiếu vào người cô qua màn cửa sổ. Ôn Phóng ngồi dậy nắm lấy bả vai cô, nghiêm túc nhìn đôi mắt trong veo của Tước Tân: “Em suy nghĩ lại cẩn thận xem? Tối hôm qua lúc đi ngủ mình đã nói gì?”

Triệu Tước Tân nhìn đôi mắt tràn đầy sự mong chờ của Ôn Phóng, lòng bàn tay của cậu vừa nóng lại có chút nôn nóng. Tước Tân dường như đã hiểu ra, tối hôm qua trước khi ngủ cô nói với Ôn Phóng rằng đàn chị cùng khoa của mình chuẩn bị kết hôn, nhìn phản ứng của Ôn Phóng như vậy rõ ràng là đã hiểu lầm.

“Đàn chị Diêm Tùng của em hôm nay kết hôn, tối qua em định bảo anh sáng nay đánh thức em.”

Ôn Phóng tức khắc ủ rủ cụp đuôi, ngược lại có chút trẻ con, cả người giống như mất hết khí lực ngay lập tức, nằm ở trên giường quay lưng lại với cô.

Triệu Tước Tân có chút dở khóc dở cười, hỏi: “Mới như vậy mà đã muốn kết hôn sao?”

Ôn Phóng nghe cô hỏi như vậy liền liếc nhìn cô một cái, sau đó đột nhiên ngồi dậy ôm cô, mỉm cười nói, giọng điệu có chút nguy hiểm: “Sao? Em không muốn sao?”

Triệu Tước Tân cảm nhận được khí thế của vật nào đó vào buổi sáng, thân thể có chút cứng ngắc không dám tùy ý vặn vẹo: “Tại sao không chứ, thích thì đi luôn.”

“Cục dân chính không làm vào cuối tuần, bây giờ có đi cũng vô ích.” Ôn Phóng kiềm chế bản thân, cố gắng trấn tĩnh lại hạ thể.

Triệu Tước Tân có chút xấu hổ, khó chịu vặn vẹo cơ thể.       

Ôn Phóng bất lực nhìn cô, rồi vùi đầu vào cổ cô, trên cổ tràn ngập hương thơm nhàn nhạt, thật tao nhã và sảng khoái.

Tối hôm qua lúc làm có kịch liệt quá mức, hôm nay hiếm khi được nghỉ ngơi như vậy, mới sáng sớm cậu cũng không muốn làm cho Tước Tân khó chịu.

Triệu Tước Tân ngoan ngoãn ngồi trong lòng cậu, một lúc sau, Ôn Phóng hôn lên má cô, nhẹ nhàng buông cô ra, đứng dậy đi làm bữa sáng.

Sáng thứ hai, Triệu Tước Tân lặng lẽ chuẩn bị mọi thứ. Cô hiếm khi trang điểm, trên môi còn đánh một chút son, kiều diễm ướt át. Ôn Phóng ở một bên tò mò nhìn cô, Tước Tân nhỏe miệng cười, lấy trong túi ra một tờ giấy chứng nhận, ra ám hiệu với cậu.

Trái tim của Ôn Phóng nhất thời ngừng đập, có chút kích động không nói nên lời, đôi tay vội vàng lấy một hộp quà màu xanh đập từ sau lưng, trong hộp quà là chiếc nhẫn kim cương cậu đã lựa chọn rất cẩn thận.

Hai người đã quen biết lâu như vậy, cũng đã hiểu rõ từng cái thói quen của nhau kể từ khi ở chung từ hồi xưa. Sự kiện Ô Long hôm trước cũng làm hai người nhận ra điều gì đó.

Ôn Phóng cầm cái hộp màu xanh sẫm trong tay, căng thẳng đến nỗi mấy lần cũng không mở được nó ra, Tước Tân ở trước mặt cậu cũng có chút hồi hộp. Khi hộp nhận được mở ra, trên tay hai người đều đeo hai chiếc nhẫn kim cương giống nhau, lại không nói nên lời với đối phương, trong không khí nồng đậm sự ngượng ngùng, cả hai đều giống những đứa trẻ vừa mới bắt đầu yêu đương.

Ngón tay Ôn Phóng thon dài, các khớp xương rõ ràng, trên bàn tay còn có vết chai mỏng. Bàn tay của Tước Tân trắng nõn như ngọc, ngón tay mảnh mai, mịn màng, làm người khác không khỏi ghen tỵ. Hai người đi trên đường mà tay nắm chặt nhau không rời.

Khi hai người cầm giấy chứng nhận màu đỏ đứng ở cửa Cục dân chính, Ôn Phóng kinh ngạc nhìn Tước Tân cũng giống như vậy, chàng trai đẹp trai cùng cô gái xinh xắn đứng ở cửa mỉm cười ngây ngô, thu hút vô số ánh mắt.

Bọn họ đã nói riêng với mẹ Ôn và Triệu Vân Hồng về mối quan hệ của mình, hai vị phụ huynh đã rất sốc khi bọn họ bỏ qua lễ đính hôn mà trực tiếp lãnh chứng, nhưng hai người cũng không còn cách nào khác. Đêm đó, hai con người hiếm khi cập nhật mạng xã hội lại đồng thời đăng một tấm ảnh.

Tước Tân trên giấy đăng ký kết hôn, mắt ngọc mày ngài, đôi lông mày tràn ngập tình cảm, khí chất tao nhã thoát tục, nụ cười lanh lợi. Ôn Phóng trên giấy đăng ký kết hôn đẹp trai trưởng thành, ánh mắt sâu thẳm, sáng sủa, phong trần, dịu dàng. Hai người, thật giống nam thần và nữ thần.

Cả hai người đều là những người rất nổi bật, bọn họ vừa đăng bức ảnh lên đã thu hút vô số lời hỏi thăm và chúc phúc của bạn bè. Sau khi Ôn Phóng cảm ơn những lời chúc phúc đó, cậu mới nhận ra ngày mai chính là ngày đầu tiên mà bọn họ gặp nhau. Cậu nói cho Tước Tân nghe về phát hiện đáng kinh ngạc này, Triệu Tước Tân mỉm cười nghe cậu nói, bóc vỏ quả nho cho cậu ăn, đầu ngón tay khẽ chạm vào môi cậu.

Rõ ràng hai người đã yêu nhau được vài năm rồi, nhưng Ôn Phóng vẫn sẽ vì những hành động này của cô mà tim đập thình thịch.

Trăng đến ngày sẽ tròn, những người yêu nhau sẽ nên duyên vợ chồng.

Ôn Phóng và Triệu Tước Tân kết hôn, có người ngạc nhiên, có người lại buồn bã, có người vui mừng, cũng có người thấy đau lòng.

Trái tim lần đầu biết rung động của Kiều Hàm Ngọc không lâu sau phải đón nhận tin tức “người thương” kết hôn, cậu ta tiếc rằng vì người ngoài không biết điều đó, nhưng cậu ta từ trước đến nay không phải người dễ dàng từ bỏ; cả ngày ân cần lấy lòng, nhưng vẫn không thể gây được ấn tượng đối với “người thương”, nhìn tấm thiệp cưới màu đỏ trong tay, trong lòng tràn đầy chua xót.

Một người nổi tiếng đã xuất hiện trong lễ kỷ niệm thành lập trường học, đó là tiểu hoa đán mới nổi Tô Quả. Cô ấy ra mắt không được bao lâu đã gây được tiếng vang lớn, mẹ của cô ấy là Chu Yên cũng từng tốt nghiệp đại học F, trong lễ kỷ niệm của đại học F, cô ấy đã theo mẹ mình đến trường, lập tức xuất hiện trên hot search.

Mà không biết Chu Bình Chính biết được tin tức kết hôn của Ôn Phóng và Triệu Tước Tân từ đâu, khi biết thân phận thật sự của Triệu Tước Tân, ông ta còn cho rằng Ôn Phóng bị sắc đẹp làm cho mê muội. mới lấy đứa con gái ngoài giá thú này.

Kể từ khi phát hiện ra đứa con do mối tình đầu Cố Phương Dung của mình sinh ra không phải là con ruột của mình cách đây vài năm, Chu Bình Chính đã rất phẫn nộ, tính cách càng thêm thô bạo, cũng đuổi bọn họ ra khỏi nhà giống như cách ông ta đã đuổi mẹ con nhà họ Ôn. Bây giờ khi đã lớn tuổi rồi, ông ta bắt đầu nhớ đến người vợ hiền cùng đứa con hiếu thảo của mình, hy vọng mẹ con bà có thể quay lại một lần nữa.

Chu Bình Chính đã bí mật đến thăm mẹ Ôn, nói về những khó khăn của ông ta rồi hy vọng Ôn Phóng có thể về kế nghiệp công việc kinh doanh của gia đình.

Mẹ Ôn cười đáp lại, không chút khách khí mà vạch trần thẳng thừng thói đạo đức giả của ông ta: “Chu Bình Chính, tôi cứ tưởng nhiều năm không gặp nhau vậy thủ đoạn của ông sẽ khá hơn trước chứ, nói thật, tôi thấy ông bước chân vào ngõ cụt rồi, bên cạnh lại không có ai, mới nghĩ đến mẹ con tôi, tôi phỉ nhổ ông! Ông cứ nằm mơ đi!”

Chu Bình Chính đã hơn mười mấy năm không giao thiệp với mẹ Ôn, ông ta vẫn nói mấy lời tốt đẹp giống như trước đây.

Nhìn thấy ông ta như vậy, mẹ Ôn đột nhiên bình tĩnh lại, giọng điệu cũng nhẹ hơn một chút: “Ông đi đi, những việc năm đó đã trôi qua từ lâu rồi, tất cả mọi người đều đang đi theo con đường tốt hơn. Nếu ông thật sự vẫn còn tồn tại cái thứ gọi là tình cha con với Ôn Phóng, vậy thì ông hãy tránh xa mẹ con tôi một chút.”

Chu Bình Chính bị mẹ Ôn lạnh lùng đuổi ra ngoài, nhưng vẫn không từ bỏ ý định.

Sau khi Ôn Phóng đi theo giáo sư cố vấn hoàn thành dự án xong, cuối cùng cậu cũng có một kỳ nghỉ đúng nghĩa. Cậu đã lên kế hoạch đi du lịch cùng Tước Tân.

Cậu mỗi lần kiếm được tiền đều sẽ có thói quen giao cho Tước Tân, thói quen này đã bắt đầu từ khá lâu, khi lên kế hoạch đi du lịch cùng với Tước Tân cậu mới phát hiện ra, số tiền mà cậu đưa cho Tước Tân quản lý đã chất đống, rất nhiều.

Nhìn thấy số tiền tích kiệm này, cậu hít một hơi, không khỏi nhìn về phía Tước Tân đang nằm trên sofa như bà hoàng. Cô mặc một bộ đồ ngủ rộng rãi, làn da trắn nõn, mái tóc mới được nhuộm màu đỏ sẫm cách đây không lâu càng khiến làn da của cô trắng như ngọc như tuyết. Mặc dù Ôn Phóng biết cô vốn thông minh lanh lợi, nhưng cậu chưa từng nghĩ rằng cô còn có năng lực như vậy.

Khi còn đi học, điểm số của cô vô cùng xuất sắc, ngoại hình hấp dẫn, người ngoài nhìn vào đều cho rằng cô là người khéo léo và ít nói, chỉ có Ôn Phóng biết rằng thật ra cô chưa phô bày ra toàn bộ năng lực của mình, thậm chí còn có chút lười biếng. Không nghĩ tới sau này học đại học, cô vẫn cất giấu thực lực của mình, người ngoài nhìn vào chỉ biết duyên dáng hấp dẫn lòng người, luôn tỏ ra mình không bằng những người khác, nhưng có ai thật sự hiểu rõ cô chứ.

Ôn Phóng vui vẻ bế Tước Tân đang nằm nghiêng trên sofa, mười ngón tay đan chặt vào tay cô, trong mắt tràn ngập sự tò mò với cô. Lần du lịch này, Tước Tân từng tiết lộ với cậu rằng sẽ cho cậu một chuyến đi du lịch khó quên, làm trái tim cậu vô cùng ngứa ngáy.