Thanh Mai Trúc Mã - Phù Tiểu Điện Hạ

Chương 43: Địch Nhi



Trưa ngày hôm sau, trong căn tin ồn ào liền xuất hiện một cảnh tượng kỳ lạ như vậy.

Vị trí dựa vào cửa sổ dài bên kia có hai người vừa ăn cơm, vừa cầm đề thảo luận câu hỏi.

"Đó là Lạc Ngạn Tinh sao? Cậu ta lại ở căn tin cùng người ta thảo luận đề toán.. Nghiêm túc như vậy sao?"

"Phong cách này cùng bộ dáng trước kia của cậu ta rất không hợp, giáo bá không gây chuyện không đánh nhau mà lại ngoan ngoãn học tập?"

"Lạc Ngạn Tinh trước kia cho dù không học tập đàng hoàng nhưng cũng không gây chuyện đánh nhau? Tuy rằng mọi người đều nói cậu là giáo bá, nhưng tôi cũng chưa từng nghe nói qua cậu ta khi dễ bạn học nào, thậm chí có lần cậu ta còn đuổi vài tên côn đồ lẻn vào trường ra ngoài.."

".. Làm sao bọn côn đồ có thể lẻn vào trường học được, Lạc Ngạn Tinh không phải tự mình chiêu mộ chúng chứ?"

"Cô gái cùng ăn cơm với Lạc Ngạn Tinh là ai vậy? Lần trước hình như tôi cũng thấy cô ấy và Lạc Ngạn Tinh cùng ăn cơm."

"Hình như là bạn cùng bàn với Lạc Ngạn Tinh, học sinh mới chuyển đến, nghe nói thành tích rất tốt.."

Cuộc thảo luận về Lạc Ngạn Tinh và Địch Tiểu Địch trong nhà ăn vừa kết thúc thì chỗ khác lại bắt đầu nhưng hai người trong cuộc thì không ai để ý đến.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Lạc Ngạn Tinh và Địch Tiểu Địch trở về phòng học, điện thoại của Lạc Ngạn Tinh vẫn để ở chỗ Địch Tiểu Địch.

Buổi tối hai người lại đến phòng tự học, sóng vai đi trên đường thảo luận về các môn học, tình cảm cất giấu trong lòng mỗi người đều tạm thời bị đè xuống.

Thời gian trôi qua, chẳng mấy chốc ngày thi hàng tháng đã đến.

Phương Tòng Khải khẩn trương không thôi, nhịn không được hỏi Lạc Ngạn Tinh có chắc chắc hay không:

"Cậu thế nào, nắm chắc không? Tôi luôn cảm giác sắp không xong rồi!"

Lạc Ngạn Tinh còn chưa mở miệng, Địch Tiểu Địch đã nói:

"Ngạn Tinh ca sẽ vượt qua kỳ thi."

Lạc Ngạn Tinh nhìn Địch Tiểu Địch, nhướng mày cười nói:

"Tin mình như vậy?"

Địch Tiểu Địch xinh đẹp đứng trên hành lang, ánh mặt trời ấm áp buổi sáng chiếu xuống tóc cô, làm cho cả người cô thoạt nhìn thong dong lạnh nhạt mà ấm áp động lòng người.

Địch Tiểu Địch nhìn Lạc Ngạn Tinh cười cười, nói:

"Cậu một tháng qua học được bao nhiêu, có bao nhiêu nghiêm túc, mình so với cậu còn rõ ràng hơn, chỉ cần phát huy bình thường, cậu sẽ khiến nhiều người kinh hỉ."

Lạc Ngạn Tinh hỏi:

"Bao gồm cả cậu?"

Địch Tiểu Địch cười:

"Đương nhiên"

Lạc Ngạn Tinh nghe xong, cũng nở nụ cười.

Phương Tòng Khải nhìn Lạc Ngạn Tinh lại nhìn Địch Tiểu Địch, cảm giác bầu không khí giữa hai người này càng ngày càng thân mật, hơn nữa có tính độc quyền, người bên ngoài chen cũng không chen vào được.

Hai ngày sau kiểm tra kết thúc, Phương Tòng Khải nhìn Lạc Ngạn Tinh giúp Địch Tiểu Địch dọn bàn về chỗ cũ, lại nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Địch Tiểu Địch liền xoay khuỷu tay chống lên bàn hỏi Lạc Ngạn Tinh:

"Ngạn ca, có một chuyện em vẫn không hiểu nổi.. Sao một tháng nay anh lại nghiêm túc học tập như vậy? Em luôn cảm thấy anh không phải vì một câu nói của lão Từ mà có thể biến thành người ngay cả điện thoại di động cũng không chơi nữa.."

Lạc Ngạn Tinh dọn dẹp bàn của mình, đẩy khuỷu tay Phương Tòng Khải qua một bên, sau đó nói:

"Hai lý do: Thứ nhất, tôi quả thật muốn chơi bóng rổ lão Từ đã lùi một bước, nên tôi tự nhiên có thể lùi lại một bước; Thứ hai, tôi thích nhìn dáng vẻ chăm chỉ học tập của Tiểu Địch Nhi nhà tôi, tôi cũng thích nhìn cô ấy cười, sau khi có thành tích sẽ khiến cô ấy vui mừng."

Phương Tòng Khải thầm nghĩ:

"Tiểu Địch Nhi nhà tôi" thật là thuận miệng..

Phương Tòng Khải hỏi:

"Ngạn ca, tại sao anh lại gọi Địch Tiểu Địch là Tiểu Địch Nhi?"

Lạc Ngạn Tinh liền nhớ tới một ít chuyện đã qua, không khỏi cười cười, sau đó nói:

"Khi còn bé tôi gọi cô ấy là Tiểu Địch muội muội, cô ấy nói nghe giống" tiểu đệ ", sau đó tôi liền gọi Tiểu Địch Nhi - -

Kêu như vậy, trẻ hóa âm nặng một chút, nghe sẽ không giống 'tiểu đệ' nữa."