Thanh Mai Trúc Mã - Phù Tiểu Điện Hạ

Chương 9: Dỗ dành



Trên đường rời khỏi sân bóng rổ đến nhà ăn, Lạc Ngạn Tinh mấy lần nhịn không được nghiêng đầu nhìn Địch Tiểu Địch.

Da của Địch Tiểu Địch rất trắng gương mặt thanh tú, mái tóc dài mượt buộc thành đuôi ngựa trông rất năng động, dáng người mảnh khảnh khí chất thanh tao. Lúc đi gió thổi qua mấy sợi tóc trên trán càng khiến cho người khác mê đắm.

Quả thật là một tiểu tiên nữ.

Lúc sóng vai cùng đi vào nhà ăn, Lạc Ngạn Tinh rốt cục nhịn không được mở miệng:

"Hình tượng của tiểu tiên nữ còn rất thích hợp với cậu."

"Hả?"

Địch Tiểu Địch hơi sững sờ ngẩng đầu nhìn cậu, Lạc Ngạn Tinh ho khan một tiếng, thấy trong nhà ăn có hơn mười người đều nhìn sang, lúc này mới ý thức được câu nói vừa rồi của mình tựa hồ có chút lớn.

Trong căn tin hiện tại người còn đang ăn cơm cũng không nhiều, dù sao thời gian này đã qua giờ cơm, cũng là thời điểm học sinh ăn xong trở về phòng học chuẩn bị nghỉ trưa, cho nên kỳ thật khá yên tĩnh, Lạc Ngạn Tinh vốn là nhân vật nổi tiếng của trường, cộng với những lời cậu vừa nói, trong căn tin giờ phút này đại đa số mọi người đều đổ dồn ánh mắt đến trên người Địch Tiểu Địch.

Trong những ánh mắt này có tò mò, có kinh diễm, đương nhiên cũng có một vài ánh mắt mang theo địch ý.

Lạc Ngạn Tinh tuy rằng ở tư thục Tuyền Ứng là trùm trường nổi danh, rất nhiều người đều biết cậu đánh nhau rất lợi hại, nhưng những người tận mắt chứng kiến Lạc Ngạn Tinh đánh nhau không nhiều, ngược lại Lạc Ngạn Tinh chơi bóng rổ khiến cho mọi người đều phải kinh diễm thì rất nhiều người đềuđã được xem qua.

Tư thục Tuyền Ứng có hai đại nam thần Lạc Ngạn Tinh và Dịch Mộ Trầm, nhưng so sánh với sự lãnh đạm của Dịch Mộ Trầm cách xa người ngoài ngàn dặm, thì tính cách hướng ngoại thích cười không hoàn toàn phớt lờ người khác của Lạc Ngạn Tinh càng được nữ sinh hoan nghênh hơn. Hầu như mỗi tuần đều có vài bức thư tình được đưa đến lớp C, trực tiếp thổ lộ với Lạc Ngạn Tinh cũng có không ít.

Ở trong nhà ăn vừa vặn có hai người đối với Lạc Ngạn Tinh có chút ý tứ, họ đều là bạn thân tốt của nhau, một người đưa thư tình Lạc Ngạn Tinh không xem, một người thổ lộ ngay tại chỗ lại bị Lạc Ngạn Tinh lấy cớ "Thật ngại

Quá, tôi đối với cậu không có cảm giác, hơn nữa trước mắt đối với chuyện yêu đương này không có ý hứng thú" mà cự tuyệt.

Kiểu yêu thích của trẻ tuổi thanh xuân chỉ nhìn mặt này không biết sẽ được bao lâu, nhưng ở tuổi này, luôn nhịn

Không được mà mong chờ, mong chờ rồi biến thành nhớ nhung, nhớ nhung nhiều liền cảm thấy mình thật sự rất thích, vì thế nhịn không được đem ánh mắt rơi vào trên người cậu.

Nữ sinh tặng thư tình so với bạn mình có phần nhút nhát hơn một chút, chỉ ở tại vị trí dùng ánh mắt đánh

Giá Địch Tiểu Địch, người còn lại thì mạnh dạn nhiều hơn, lúc này liền đứng dậy đi về phía Lạc Ngạn Tinh.

Lúc Lạc Ngạn Tinh bị ai đó ngăn cản cậu cau mày không nhận ra là ai, bởi vì thấy Địch Tiểu Địch đổ mồ hôi đang vội vàng muốn đi mua cho cô một chai nước đá giải nhiệt, vì thế có chút không kiên nhẫn nói:

"Cậu là ai, có việc gì không?"

Nữ sinh không nghĩ tới Lạc Ngạn Tinh lại không nhận ra cô, lúc này xấu hổ nói không nên lời.

Cô rất xinh đẹp là hoa khôi lớp D, khi lớp C và lớp D kết hợp với nhau thành một đội bóng rổ, cô còn tổ chức một đội cổ vũ đảm nhiệm chức vụ hoạt náo viên ở ngoài sân bóng rổ hấp dẫn không ít ánh mắt, hơn nữa cô luôn chơi với nam sinh, cùng Lạc Ngạn Tinh cũng có nói chuyện qua vài lần, nghĩ rằng Lạc Ngạn Tinh hẳn là phải biết tên và lớp của cô, không nghĩ tới Lạc Ngạn Tinh ngay cả mặt cô cũng không nhận ra.

Hình Kỳ Kỳ đứng ở trước mặt Lạc Ngạn Tinh nghẹn đỏ mặt Địch Tiểu Địch thật sự nhìn không nổi nữa đi tới bên cạnh Lạc Ngạn Tinh túm lấy cậu:  

"Cậu làm cái gì lại hung dữ với người ta như vậy?"

Lạc Ngạn Tinh bị Địch Tiểu Địch kéo, nhất thời thay đổi sắc mặt nở nụ cười:

"Chỗ nào hung dữ có cậu nhìn chằm chằm mình hận không thể suốt ngày nhếch miệng cười miễn cho cậu lại nói mình."

Khi còn bé bởi vì nguyên nhân gia đình, Lạc Ngạn Tinh luôn hung dữ, vì thế Địch Tiểu Địch mấy lần giả bộ như bị cậu hung dữ làm cho khóc. Lạc Ngạn Tinh luôn phải ra tay dỗ dành cô, vì thế lúc này mới tập thành thói quen thích cười.

(Chương này kết thúc)

* * *