Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 128: Kinh tình dưới nước (Hạ)



Dịch: mafia777

***

Trong đêm mờ mịt trăng sáng sao thưa này, cùng nhau ôm hôn, vốn nên là một chuyện lãng mạn đến cỡ nào.

Nhưng ông trời lại cứ chọn nhầm đối tượng, để hai cừu nhân thù sâu như biển ôm hôn nhau, cái này thật đúng là thiên ý trêu ngươi.

Thế nhưng, sự ăn ý vẫn đang tiếp diễn!

"Ách!"

"Á!"

Cổ họng Hàn Nghệ và Trần Thạc Chân đồng thời phát ra một tiếng rên rỉ, cái này không phải là thanh âm hưởng thụ, mà là thanh âm thống khổ.

Bởi vì bọn họ không phải thật sự muốn hôn đối phương, mà là muốn cắn chết đối phương. Khi vừa tiếp xúc nhau, hai người đồng thời đều cắn vào, kết quả là Trần Thạc Chân cắn được môi dưới của Hàn Nghệ, còn Hàn Nghệ lại cắn vào môi trên của Trần Thạc Chân, đây chính là dùng mạng để cắn, lập tức cắn nát, máu của đối phương chậm rãi chảy vào trong miệng mình.

Đây chính là cơn đau như đâm vào tim!

Nhưng so với sự ăn ý muốn mạng đối phương này, thì chút đau khổ đó hoàn toàn không đáng kể, hai người đều lúng túng vô cùng, ngây ngốc nhìn đôi mắt trừng to của đối phương, ngược lại lại quên mất phải tiếp tục dùng lực, bằng không thật sự sẽ trực tiếp xé toạc môi của đối phương xuống.

Xấu hổ!

Thật sự xấu hổ mà!

Cũng may Hàn Nghệ không phải "Xử nam" thật sự, nếu không nụ hôn đầu của hắn cứ thế mà mất đi thì tội quá.

Trên mặt sông yên tĩnh như chết.

Nên làm sao đây?

Hai người đều nghĩ như vậy.

Cứ tiếp tục cắn, hình như có chút không quá văn nhã, cũng không phải là không giết không chết đối phương, ngược lại là vì quá xấu hổ, dù sao cái này không phải là quan hệ ái ân gì đó, mà là đang tranh đấu sinh tử.

Nhưng nếu buông ra, lỡ như đối phương không buông thì chẳng phải là thiệt thòi sao.

Cứ giằng co như thế.

Máu tươi hai ben đã nhuộm đỏ bờ môi đã đông cứng của nhau, trở nên hồng nhuận phơn phớt.

Trần Thạc Chân là nữ nhân, dĩ nhiên là không so được với Hàn Nghệ, cuối cùng không nhịn được nữa, mơ hồ không rõ nói: "Cứ tiếp tục vậy cũng không phải cách."

Bởi vì hàm răng của nàng cắn miệng của người khác, mà miệng của chính nàng cũng bị người khác cắn, chỉ có thể dùng cổ họng nói chuyện, nói không rõ, cứ mơ hồ.

Cũng may hai người nằm cạnh nhau đủ gần, cũng đã dán sát vào nhau rồi.

Hàn Nghệ cũng nghe rõ, cũng nói nhỏ khá mơ hồ: "Cùng buông?"

"Được!"

Đơn giản rõ ràng, bởi vì việc nói chuyện bây giờ đối với hai người họ cũng vô cùng khó khăn.

Hai người nhìn vào đôi mắt đối phương, cái khác khoan nói, trong giờ phút này, hai người không chỉ là huyết nhục tương liên, đồng thời cũng tâm hữu linh tê, lại đọc được ánh mắt của đối phương, từ từ buông lỏng môi.

Đợi sau khi hoàn toàn buông ra, hai người vội vàng lùi đầu lại, trong mắt lại ngưng tụ sát khí, đồng thời buông bàn tay bắt lấy đối phương ra, sau đó hai tay lại bóp lên cổ đối phương.

"Ah!"

"Ah!"

Hai người đều thét lớn muốn rách cả cổ họng, phảng phất như đều muốn bóp nát cổ họng của đối phương vậy.

Dưới nước hai người cũng đạp hai chân loạn xà ngầu đá về phía đối phương, lần này muốn trốn cũng không có chỗ trốn, chỉ có thể coi sức lực của ai lớn, tốc độ của ai nhanh.

Nhưng cứ như vậy, tiêu hao lực chân quá lớn, làm cho hai người từ từ chìm xuống nước.

Cứ tiếp tục thế, hai người chúng ta đều sẽ chết chìm chỗ này.

Hàn Nghệ đang chìm xuống nước bây giờ cũng bối rối vô cùng, hắn chỉ muốn giết chết đối phương, bản thân mình lại không muốn chết, nhưng tình hình trước mắt, hình như ai cũng không giết được ai, trừ phi đồng quy vu tận, rõ ràng hắn đã đánh giá thấp kỹ năng bơi cùng kinh nghiệm chiến đấu liề chết của Trần Thạc Chân.

Xem ra chỉ có vật lộn đọ sức một phen! Hàn Nghệ đột nhiên thả lỏng tay, tóm mạnh lấy hai tay đang bóp chặt cổ mình của Trần Thạc Chân, dùng hết sức toàn thân đẩy ra, một cước đá lên vai Trần Thạc Chân, mượn lực bơi lên.

Nhưng bơi không bao lâu, chân lại bị Trần Thạc Chân ôm lấy, thấy người lại chìm xuống, Trần Thạc Chân thuận thế trực tiếp ôm lấy cổ Hàn Nghệ, đè Hàn Nghệ xuống đáy sông. Trong lòng Hàn Nghệ không ngừng kêu khổ, hai chân không ngừng đá đạp, cả người giãy dụa kịch liệt, nhưng lần này Trần Thạc Chân hình như thật sự định đồng quy vu tận với hắn, ôm chặt lấy Hàn Nghệ không chịu buông tay.

Rất nhanh, hai người đều chìm xuống sông, nước sông mùa đông lạnh buốt làm Hàn Nghệ dần dần mất đi ý thức.

Ùng ục ùng ục!

Một ngụm nước sông lạnh như băng chui tọt vào miệng, Hàn Nghệ đột nhiên tỉnh táo lại, lại một lần nữa ôm lấy Trần Thạc Chân, hai chân đều đạp, bơi lên mặt nước.

Rào một tiếng!

Hàn Nghệ lại một lần nữa lao ra khỏi mặt nước, sau đó thì ho sặc sụa.

Thật ra Hàn Nghệ bây giờ đã hết hơi hết sức, hoàn toàn là do ý chí muốn sống đang chống đỡ cho hắn. Kiếp trước, chính sức mạnh này đã cứu hắn vô số lần, hắn giống như ngọn cỏ ven đường, cho dù bị người ta giẫm đạp như thế nào, hắn đều có thể ngoan cường sống tiếp.

Nhưng lần này, hắn không dám muốn giết chết Trần Thạc Chân nữa, hắn thậm chí ngay cả sức lực tranh giành cũng không có, bởi vì hắn đã sắp không được rồi, cứ tiếp tục tiêu hao như vậy, hắn chắc chắn sẽ phải chết ở đây, trên người ôm theo Trần Thạc Chân, ra sức bơi về phía bờ sông. Tuy rằng hắn không nhìn rõ phương hướng, cũng không biết bờ sông ở đâu, nhưng hắn chưa từng đọc sách cũng biết hướng vuông góc với hướng chảy của dòng sông chính là bờ sông, hắn chỉ mong bờ sông gần một chút.

"Đại giáo chủ, ta nói ngươi có thể cũng bơi chút hay không, ta không muốn cùng huyệt với ngươi, ngươi muốn chết thì chết xa một chút."

Hàn Nghệ cứ bơi mãi, thấy Trần Thạc Chân không động đậy, gần như coi hắn như xe tiện lợi vậy, giận xông lên não, bất giác mắng to.

Nhưng Trần Thạc Chân không chút phản ứng gì.

Nữ nhân này sẽ không phải là không được rồi chứ? Hàn Nghệ không khỏi vui sướng nhướng mày, nhưng hắn thật sự không có sức đẩy Trần Thạc Chân ra nữa, bởi vì hắn vẫn cảm thấy Trần Thạc Chân vẫn siết chặt lấy cổ của hắn, chỉ có thể bất chấp tất cả bơi về phía bờ sông.

May mắn là bờ sông này thật sự không phải rộng lắm, bơi một lát, hai chân Hàn Nghệ đã có thể chạm vào đất liền rồi, nhưng đây đã là cực hạn của Hàn Nghệ rồi, nháo loạn lâu như vậy, trên người còn treo một người, hắn có thể vào đến bờ đã là may mắn lớn lao rồi, đến cuối cùng gần như là lấy cùi chỏ nằm rạp bò vào bờ, giống như binh lính đang di chuyển ở chiến hào vậy, mỗi bước tiến lên đều gian nan như thế.

Vừa lên bờ, hắn phun ra một ngụm khí tắt nghẹn nơi ngực, trực tiếp nằm xuống, nhưng lại cảm thấy nằm trên một đám bông.

Phụt!

Một cột nước đang chảy bắn lên mặt hắn.

"Ách!"

Hóa ra hắn đã quên trên người mình còn treo một người, vừa hay đè lên người Trần Thạc Chân, mà trước đó Trần Thạc Chân đã mất đi ý thức, uống rất nhiều nước, Hàn Nghệ kiệt sức đè xuống, lại giúp ả ta đẩy nước trong bụng ra.

"Khụ khụ khụ!"

Trần Thạc Chân đột nhiên ho lên kịch liệt.

Đây tuyệt đối là cơ hội tốt nhất giết chết Trần Thạc Chân, Hàn Nghệ cũng muốn vô cùng, nhưng hắn thật sự không còn chút sức lực nào, hắn thậm chí ngay cả ngón út cũng không cử động được.

Thật sự là thiên ý trêu ngươi mà!

Hàn Nghệ chăm chú nhìn Trần Thạc Chân thật lâu, trong lòng vô cùng tiếc nuối, trực tiếp nằm xuống, khẽ thở phì phó, sự mệt mỏi ập lên đầu, ánh mắt trong lúc trừng và không trừng đã nhắm lại ngủ mất.

Cũng không biết qua bao lâu, Hàn Nghệ đột nhiên cảm thấy trên vai đau đớn, đột nhiên giật mình tỉnh lại: - Đau, đau.

Chỉ lo la hét, nhưng thật sự không có sức nhấc tay lên.

Chợt nghe dưới thân có người nói: "Cẩu tặc ngươi còn định ngủ bao lâu."

Hàn Nghệ chỉ cảm thấy đau đớn trên vai biến mất, cúi đầu nhìn, chợt thấy dưới thân có người, cả kinh nói: "Ngươi ngủ dưới thân ta khi nào vậy."

"Ngươi...rõ ràng là ngươi đè lên ta."

Người dưới thân phẫn nộ nói.

Trần Thạc Chân!

Trong lòng Hàn Nghệ run rẩy, nghĩ mà sợ toát ra một thân mồ hôi lạnh, không ngờ lại ngủ trên bụng của kẻ thù, nghĩ bụng, sao ả ta không giết mình chứ? Lẽ nào nhìn thấy ta đang ngủ, không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nói đùa gì hả, ả ta là loại người đó sao, chắc chắn cũng sẽ giống như ta, sức cùng lực kiệt, như vậy thì dễ làm rồi, nói: "Xin lỗi, ta cũng không muốn, nhưng ta thật sự không còn sức nữa."

"Ngươi còn chưa lăn xuống."

"Ta cũng muốn lăn...không, ngươi cho rằng ta muốn nằm trên người ngươi à, buồn cười, ta không còn sức, vừa rồi một mình ta ôm lấy ngươi bơi vào bờ, ngươi cho rằng ta làm bằng sắt hả, ngươi nhanh chóng đẩy ta ra đi, bằng không ta không để yên cho ngươi.

Trần Thạc Chân giận đến tóc cũng bốc hơi giận rồi, nhưng ả ta vừa nôn ra nước thật lâu, coi như đã tỉnh lại, cũng thật sự là nhặt được cái mạng về, bởi vì nếu khi đó không phải là Hàn Nghệ đè lên người ả ta, đè ép bụng của ả ta, ả ta vẫn nguy hiểm đến tính mạng, nếu Hàn Nghệ nghĩ đến điểm này, phỏng chừng đã lăn xuống từ sớm rồi."

Nhưng đợi sau khi ả ta tỉnh lại, phát hiện Hàn Nghệ lại nằm trên người nàng, khó ngăn được giận dữ xấu hổ, muốn đẩy Hàn Nghệ ra, nhưng làm sao còn dùng được chút sức nào chứ, chỉ có thể để hắn đè lên như vậy, nghỉ ngơi một lát, ả ta mới cắn lên vai Hàn Nghệ, lần cắn này cũng coi như là dùng chút sức lực cuối cùng, nếu như là bình thường, phỏng chừng ả ta sẽ cắn rách một tiếng thịt trên người Hàn Nghệ.

"Ngươi nhanh xuống đi."

"Ta nói rồi, ta không xuống được. A...ngươi lại cắn ta, khi dễ răng ta không cứng hả?"

Hàn Nghệ cũng cắn lên vai Trần Thạc Chân.

Đây cũng chính là vũ khí duy nhất mà hai người bọn họ có thể dùng được, nhưng bởi vì thật sự không còn sức lực, tuy rằng đau, nhưng e rằng ngay cả năng lực cắn cho chảy máu cũng không có.

Hai người cắn nhau một lát, đều chọn lựa buông tha, há miệng thở dốc trên cổ của đối phương, chỉ dùng chút sức như vậy mà giống như đả rút hết linh hồn của bọn họ vậy, mệt đến chỉ muốn chết đi.

"Ha ha!"

Hàn Nghệ đột nhiên bật cười hai tiếng.

"Ngươi cười cái gì?"

"Lần này ngươi nhất định phải chết, nhân mã của ta đang quay về, ngươi hoàn toàn xong rồi, Trần Thạc Chân."

"Cho dù ta chết, ta cũng sẽ không tha cho ngươi."

"Hù ta hả, lúc ngươi còn sống ta còn không sợ, cho dù ngươi có biến thành ác quỷ, ta cũng có thể thu phục ngươi."

"Ngươi đừng đắc ý, bây giờ thắng bại vẫn chưa thể biết được."

"Không không không, thắng bại đã phân, bây giờ ngay cả sức đi đường ngươi còn không có, dựa vào cái gì mà đấu với ta, viện binh của ta lập tức tới ngay."

"Hừ, nhánh của Mai Hà rất nhiều, chúng ta còn chẳng biết mình đang ở nơi nào, viện binh của ngươi không thể đến nhanh như vậy được, đợi sau khi ta hồi phục nhất định có thể giết chết ngươi."

"Vậy chúng ta cứ chờ xem. À, xét theo tình hình trước mắt, cũng là ta đè ngươi, chứ không phải ngươi đè ta, ha ha!"

"Ngươi!"

Trong bóng đêm, Hàn Nghệ chỉ nghe thấy tiếng nghiến răng của Trần Thạc Chân phát ra, càng đắc ý cười to: "Hắt xì!"

"Hắt xì!"

Hai người đồng thời nhảy mũi.

Chết tiệt! Lạnh quá nha!

Gió đêm thổi qua, Hàn Nghệ và Trần Thạc Chân không khỏi đều run lên.

"Lạnh quá!"

Hàn Nghệ không kìm được mà ôm chặt lấy Trần Thạc Chân, ta chỉ muốn lấy được chút ấm áp mà thôi.

"Ngươi...ngươi muốn làm gì?"

Trần Thạc Chân khổ vì không dùng sức được, chỉ có thể hơi vặn người một chút, tỏ ý mình bất mãn.

Hàn Nghệ yếu ớt nói: "Ngươi sẽ không cho rằng ta muốn làm gì đó với ngươi chứ? Ngươi đừng có làm dáng, lão tử không phải là chưa từng nhìn thấy nữ nhân, bây giờ ngươi lại thoải mái, được cái mền như ta đè lên, nếu có thể, ta thà là ngươi đè lên người ta."

"Phi!"

"Tố chất, ngươi tốt xấu gì cũng là một nữ nhân, hơn nữa còn từng làm Hoàng đế, đừng nhổ nước miếng được không hả?"

"Phi phi!"

"Sặc! Phi phi phi!"

Hai người từ tranh đấu sống chết ban đầu, đến bây giờ là phun nước miếng vào nhau, cũng thật sự coi như là dùng đến viên đạn cuối cùng rồi.

Nhưng dù sao cũng là người trưởng thành, chơi một lát cũng ngừng lại, vốn không còn sức, lại lạnh muốn chết, làm sao còn rảnh rỗi mà chơi mấy trò này, quan trọng là không giết chết được đối phương.

Thật lâu sau, Trần Thạc Chân nhìn bầu trời đêm tối đen như mực, khẽ thở hổn hển, thì thào nói: "Xong rồi, xong rồi, tất cả đều xong rồi."

Hàn Nghệ thở dài: "Nhận rõ sự thật đi! Thật ra sự thất bại của ngươi ngay từ khi bắt đầu đã xác định rồi, cho dù không có ta, ngươi cũng sẽ không thành công."

Trần Thạc Chân nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu không có ngươi ba lần bốn lượt cản trở từ giữa, sao ta lại thất bại chứ."

Hàn Nghệ nói: "Đó đều là trùng hợp được không hả. Cứ nói lão lừa ngốc Cửu Đăng đi, là gã ta lừa tiền người ta trước, thậm chí hại người ta nhà tan cửa nát, ta mới thu thập gã ta. Còn nữa, Dương Châu là quê hương của ta, ngươi phái binh đánh vào quê hương của ta, bất luận thế nào, ta đều sẽ không để ngươi thực hiện được."

"Những cẩu quan kia tàn bạo bất nhân, bức hại dân chúng, coi mạng người như cỏ rác, nếu không phải vậy, sao ta lại khởi nghĩa, ta là đang thay trời hành đạo. Ngươi thân là dân chúng, lại còn trợ Trụ vi ngược, thiệt cho ngươi còn có mặt mũi mà nói."

"Phải, những cẩu quan kia nên giết, nhưng dân chúng vô tội thì sao? Lẽ nào bọn họ cũng đáng chết sao? Ngươi đừng có nói lần này ngươi khởi nghĩa, người chết đều là những cẩu quan kia, mà không có một dân chúng vô tội nào."

"Vậy chúng ta phải đói chết tươi sao? Lũ lụt nuốt sống ruộng đất và nhà cửa của chúng ta, thi thể thối rữa của con nít ven đường bị dã thú moi sạch nội tạng, bị ruổi bọ bu quanh chỉ có thể nhìn thấy mái tóc, thê tử mang thai vì để lại miếng cơm cho trượng phu ăn, lựa chọn nhảy sông tự sát, cường đạo đến đây cướp đi thê tử và nữ nhi của chúng ta. Mỗi ngày chúng ta mở mắt ra bên cạnh đều có mấy cỗ thi thể, đói khát khiến chúng ta thậm chí còn muốn ăn thịt người, nhưng dịch bệnh lại khiến ta nhìn mà chùn bước, không ai giúp chúng ta, không ai tội nghiệp chúng ta, bao gồm cả những dân chúng vô tội trong miệng của ngươi nữa. Ai ai nhìn thấy chúng ta cũng đều giống như thấy quỷ vậy, tránh ra xa xa, huyện châu xung quanh đều đóng chặt cửa thành, không cho chúng ta vào thành, rốt cuộc là chúng ta đang sống ở nhân gian, hay là địa ngục, rốt cuộc chúng ta đã làm sai chuyện gì, tại sao lại đối xử với chúng ta như vậy. Nếu ngươi nói ngươi đúng, vậy ngươi cho ta một lý do không cầm đao lên đi."

Ả ta càng nói càng phẫn nộ, nói đến đoạn sau, gần như sắp phun ra cả trái tim nóng bỏng mà lạnh băng kia ra ngoài vậy.

Hàn Nghệ trầm mặc thật lâu, nói: "Xin lỗi, ngươi có nỗi khổ của ngươi, ta cũng có sự bất đắc dĩ của ta, cho nên ngươi muốn giết ra, ta có thể hiểu, nhưng đây cũng là nguyên nhân duy nhất ta muốn giết người. Ài...đợi sau khi ngươi chết, ta nhất định sẽ thắp nhang cho ngươi."

"Ngươi đừng nói giống như là ngươi thắng chắc vậy."

Trần Thạc Chân đột nhiên cười lạnh một tiếng.

Hàn Nghệ sững người, nhưng vừa ngẩng đầu lên, trán bên trái giống như bị vật cứng gì đó đập trúng.

"A!"

Hàn Nghệ kêu thảm một tiếng, vội vàng lăn xuống khỏi người Trần Thạc Chân, thật sự là lăn đó.

Sức mạnh giận dữ khiến Trần Thạc Chân dùng cánh tay chống người ngồi dậy, xoay đầu sang nhìn, hai mắt bắn ra cái nhìn âm tàn, chỉ thấy trong tay ả ta cầm một cục đá, ngoài miệng lại phát ra tiếng cười u ám.

Người này rốt cuộc có phải là nữ nhân không, sao lại hồi phục còn nhanh hơn cả nam nhân vậy.

Sắc mặt Hàn Nghệ hoảng sợ.

"Ta giết ngươi."

Trần Thạc Chân ném đá sang.

Hàn Nghệ vội vàng lăn sang bên, tránh được rồi nhưng vẫn lăn một cách không cần mạng, lăn liền mấy vòng, thực sự là hết sức rồi mới ngừng lại, đưa mắt nhìn sang, nương theo ánh trăng, nhìn thấy Trần Thạc Chân vẫn ngồi ở đó, lúc này mới nhẹ nhàng thở phào.

"Hu hu hu!"

Đột nhiên nghe thấy từng tràn tiếng khóc truyền đến.

Hàn Nghệ sửng sốt, không ngờ Trần Thạc Chân lại bật khóc.

"A!"

Khóc một hồi lâu, Trần Thạc Chân đột nhiên ngửa mặt lên kêu rên, chỉ nghe thấy trong rừng cây bên cạnh truyền đến từng tràn tiếng lào xào lào xào, giống như có chim bay lên, lại nghe thấy từng tràn tiếng chim kêu.

Hàn Nghệ run rẩy cả người, một nỗi bi thương khó hiểu trào dâng trong lòng, hai hàng lệ cũng cảy xuống, cũng không biết là rơi vì Trần Thạc Chân, hay là rơi vì chính bản thân hắn.

Trần Thạc Chân đột nhiên lắc lư lảo đảo đứng dậy.

Hàn Nghệ không chỉ ngồi mà còn di chuyển ra phía sau.

Nhưng lần này Trần Thạc Chân không hề nhìn hắn, lắc lư thân hình đi về phía sông.

"Ngươi muốn làm gì?"

Hàn Nghệ lên tiếng hỏi.

Trần Thạc Chân cũng không ngừng lại, lắc lư lảo đảo đi, nhưng mỗi khi đi hai bước, ả ta liền muốn ngã xuống một lần, nhưng mỗi lần ả ta đều bò dậy, chỉ nghe một tiếng đạp nước, ả ta vẫn không ngừng lại, rất nhanh, bắp chân đã chạm vào nước, lại nghe thấy tiếng vang, hai đầu gối của ả ta quỳ trong nước, giống như không còn sức đứng lên nữa, ả ta chậm rãi bò ra giữa sông: "Ở núi Thiết Vi chúng ta có một thần điểu, mỗi lần nó đều có thể tái sinh trong liệt hảa, mà ta từ nhỏ đến lớn đã vô số lần quay lại bên bờ vực cái chết, nhưng lại vô số lần giành được tái sinh từ trong đêm lạnh băng, ta tin rằng đây là do thần điểu núi Thiết Vi đang bảo hộ cho ta. Lần này thần điểu cung nhất định sẽ phù hộ ta, ta nhất định sẽ đến tìm ngươi, Hàn Nghệ."

Ngữ khí của ả ta vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức làm người ta cảm thấy sợ hãi, mà tiếng của ả ta vốn vô cùng mờ mịt mông lung, tựa như trời giáng nguyền rủa, khiến Hàn Nghệ sởn tóc gáy.

Sau khi nói xong, ả ta đột nhiên cắm đầu xuống sông.

"Đừng!"

Hàn Nghệ không kiềm được mà hét to một tiếng.

Cầu donate dịp Lễ ^.^