Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 158: Đằng sau chuyện xưa



Dịch: mafia777

"Hàn tiểu ca, thật khéo quá!"

Vương Huyền Đạo đi đến trước người Hàn Nghệ, khẽ gật đầu, nho nhã lễ độ, đôi tay cực kỳ xinh đẹp kia vẫn như cũ cầm con rùa đen xấu xí kia, làm cho người ta có cảm giác phí phạm của trời.

Thật là khéo sao? Hàn Nghệ thầm lẩm bẩm một câu, dò hỏi: "Ta còn cho rằng Vương công tử ở nhà bốc một quẻ, mới đến đây tìm ta chứ."

Vương Huyền Đạo sửng sốt, cười lắc đầu nói: "Nếu ta có bản lĩnh này, vậy thì tốt rồi." Ngừng một lát, y lại nói: "Hôm nay thời tiết không tệ, nếu Hàn tiểu ca không ngại, thì cùng đi nhé."

"Đang có ý này, mời."

"Mời."

Hàn Nghệ vừa đi, vừa nói: "Không ngờ cao nhân như Vương công tử cũng đến những nơi thô tục này."

Vương Huyền Đạo lắc đầu nói: "Ta thì tính là cao nhân gì chứ, chỉ là phàm nhân, ăn ngũ cốc hoa màu, làm việc mà phàm nhân đều biết làm."

Hàn Nghệ nhiều chuyện nói: "Xem ra Vương công tử cũng có không ít tương hảo cũ ở nơi này!"

Tương hảo cũ? Vương Huyền Đạo ngẩn người, sau đó cười khổ nói: "Ta chỉ là ngẫu nhiên tới đây, thật sự cũng không có tương hảo cũ như Hàn tiểu ca nói, chỉ là đến họp mặt với một số người bạn thôi."

Không họp chỗ nào, lại cứ chạy đến đây họp, ta tin ngươi mới lạ, mọi người đều là nam nhân, Hàn Nghệ làm sao chịu tin.

Trong khi nói, đột nhiên phía trước có một chiếc xe chạy đến, nghe thấy trong xe có người hét lên: "Vương công tử. Xe ngựa cũng theo đó ngừng lại."

Vương Huyền Đạo ghé mắt nhìn, chỉ thấy ở cửa sổ xe ngựa có một gương mặt khá có tư sắc đưa ra, nhưng nếu ngươi nói là rất đẹp thì cũng không phải, trung bình đi, nhưng vẫn không bì kịp Diệu Nhi cô nương của Dương Châu, nhưng quý ở khí chất bất phàm, đoan trang cao nhã, hơn nữa xe ngựa này cũng vô cùng xa hoa.

"Hóa ra là Chân Nương."

Vương Huyền Đạo gật đầu cười nói.

Nữ nhân tên là Chân Nương này cười nói: "Sớm biết Vương công tử hôm nay đến đây, ta sẽ không xuất môn, ngài đã lâu không đến thăm ta rồi."

Vương Huyền Đạo mỉm cười, không lên tiếng.

Chân Nương kia đột nhiên lại liếc nhìn Hàn Nghệ, đương nhiên Hàn Nghệ chưa đến mức đẹp trai khiến nữ nhân phải ghé mắt nhìn, chỉ là mặt hắn lạ hoắc, hơn nữa Vương Huyền Đạo cực kỳ ít mang theo tùy tùng bên cạnh, trong lòng tò mò, thế là chỉ vào Hàn Nghệ hỏi: "Vương công tử, tiểu tử này là hạ nhân mới của nhà ngài sao?"

Sắc mặt Vương Huyền Đạo đột nhiên thay đổi, nụ cười khẽ trên mặt đột nhiên tan biến, nhàn nhạt nói: "Nếu lần sau ngươi còn mở miệng sỉ nhục bằng hữu của ta nữa, thì tự ngươi thu dọn hành lý rời khỏi Trường An đi."

Giọng điệu trở nên cực nhanh, khiến người ta không kịp phản ứng.

Hàn Nghệ có lẽ đã quen với vẻ bình dị gần gũi của Vương Huyền Đạo, nghe vậy thì bất giác sửng sốt, lúc này hắn mới nhớ ra Vương Huyền Đạo là trưởng tôn của Thái Nguyên Vương gia!

Sắc mặt Chân Nương kia cứng đờ, khuôn mặt xấu hổ, cười cũng không được, khóc cũng không xong, rất buồn cười. Thật ra nàng hỏi như vậy ngoài trừ hiếu kỳ ra, cũng chỉ là tìm chuyện để nói thôi.

Đột nhiên nghe thấy trong xe ngựa vang lên tiếng cười thô tục: "Huyền Đạo, Chân Nương chẳng qua chỉ là thuận miệng hỏi một câu, ngươi cần gì phải giận thế chứ. Nữ nhân là dùng để yêu thương, chứ không phải để giáo huấn, kẻ thô tục như ta còn hiểu, ngươi thật sự là đánh mất phong phạm quân tử khiêm tốn nha."

Vương Huyền Đạo đối với âm thanh đột nhiên vang lên này cũng không cảm thấy chút kinh ngạc nào, nhàn nhạt nói: "Nếu ta tức giận, hôm nay nàng đã biến mất ở Trường An rồi, chứ không phải đợi tới lần sau."

Thanh âm thô tục bên trong kia âm dương quái khí nói: "Chân Nương, nàng nghe rồi đó, Huyền Đạo người ta không coi nàng là gì cả, nàng còn cứng rắn tự tìm mất hứng sao, đi thôi."

"Dạ."

Xe ngựa lập tức đi vào ngõ trung.

Vương Huyền Đạo quay đầu, nói với Hàn Nghệ: "Hàn tiểu ca, thật là xin lỗi."

"À, không sao."

Hàn Nghệ cười lắc đầu, hắn còn chưa nhỏ nhen đến mức này, nói: "Nữ tử kia là ca kỹ nơi này sao?"

Vương Huyền Đạo gật đầu nói: "Nàng chính là một trong tứ đại hoa khôi của Hoa Nguyệt Lâu Giáng Chân."

"Hoa khôi?"

Hàn Nghệ lập tức cả kinh nói: "Nhưng ta thấy dáng vẻ nàng ta hình như cũng rất bình thường mà. Trong lòng lại nói, lẽ nào thẩm mỹ quan của ta và thẩm mỹ quan của triều Đường khác nhau, vậy cũng tốt, sửu nữ trong mắt bọn họ là mỹ nữ trong mắt hắn, như vậy thì không cần cạnh tranh."

Vậy thì thật sảng khoái nha!

Nhưng Vương Huyền Đạo rất nhanh đã phá tan mộng tưởng của hắn: "Tuy diện mạo nàng ta bình thường, nhưng khí chất tu dưỡng đều bất phàm, lại giỏi nâng cao giá trị của mình, do vậy trở thành hoa khôi của Hoa Nguyệt Lâu, không nên chính là có chút ngạo mạn. Thật ra tứ đại hoa khôi của Hoa Nguyệt Lâu chỉ có một người có dung nhan chim sa cá lặn, ba người còn lại đều là dung mạo bình thường, nhưng các nàng tính cách tươi sáng, khác biệt rất lớn với nữ tử bình thường, do vậy khiến người ta mê muội."

Việc này ngược lại nằm ngoài dự liệu của Hàn Nghệ, hắn cho rằng hoa khôi nhất định phải xinh đẹp, nhưng không ngờ là tứ đại hoa khôi của Hoa Nguyệt Lâu chỉ có một người trời sinh xinh đẹp.

Nhưng cẩn thận ngẫm lại, thật ra cũng không khó hiểu, người đến đây đều là đạt quan quý nhân, con cháu quý tộc, nữ nhân của giai cấp quý tộc bọn họ đã vô cùng xinh đẹp rồi, gần như lũng đoạn cả mỹ nữ, cho nên đã vô cảm với dung mạo rồi, cái bọn họ theo đuổi chính là tính cách và khí chất, cũng tức là nữ tử có đặc sắc, dung mạo chỉ là thứ yếu, thê tử của ta còn đẹp hơn các ngươi, nếu nhắm vào mỹ nữ thì ta còn đến nơi này làm gì.

Cứ nói Giáng Chân này đi, vẻ mặt nàng ngạo mạn, ai cũng chướng mắt, ngược lại thu hút khiến người ta muốn chinh phục nàng, giá trị tự nhiên là nước lên thì thuyền lên.

Không cần nghĩ, Nha Nương gì đó chắc chắn cũng như vậy, ca kỹ dám bạt tai con cháu quý tộc, e rằng chỉ có mình nàng, mọi người nghe thấy, cô gái này có cá tính như vậy, chắc chắn sẽ nghe danh mà đến.

Nghĩ đến đây, Hàn Nghệ ngược lại cảm thấy mình là một tục nhân, quá tục, bởi vì hắn cho rằng những ca kỹ nổi tiếng này chắc chắn là xinh đẹp, mỹ lệ, nào biết tư tưởng của người triều Đường người ta còn cởi mở hơn cả hắn, theo đuổi đặc sắc độc đáo, lại hỏi: - À, người trong xe ngựa kia hình như ngươi cũng quen biết.

Vương Huyền Đạo ừ một tiếng: "Nguyên Liệt Hổ, à, cũng là biểu huynh của Tiểu Mông."

Hàn Nghệ cả kinh nói: "Ngươi nói người đó là một trong Trường An thất tử Nguyên Liệt Hổ?"

Vương Huyền Đạo kinh ngạc nói: "Ngươi cũng biết Trường An thất tử. Nói rồi, y lập tức nói: - Là Tiểu Mông nói với ngươi sao."

Hàn Nghệ gật đầu, nhưng lại nhớ tới những câu hôm đó của Dương Mông Hạo, thế là nói: "Cho dù là Tiểu Mông không nói với ta, nhưng các ngươi có danh tiếng như vậy, sớm muộn gì ta cũng sẽ nghe nói."

Vương Huyền Đạo nói: "Vậy cũng chưa chắc."

Hàn Nghệ nói: "Nói vậy là sao?"

Vương Huyền Đạo cười khổ nói: "Thật ra Trường An thất tử đối với bảy người chúng ta mà nói chỉ là sự sỉ nhục, bảy người chúng ta chưa từng nhắc đến chuyện này, gần đây cũng ít có người nói."

Hàn Nghệ hiếu kỳ nói: "Đây là vì sao?"

Vương Huyền Đạo: "Tiểu Mông không nói với ngươi sao?"

Hàn Nghệ lắc đầu.

"Đây chẳng phải chuyện tốt gì, hơn nữa cũng đã qua rồi, không nhắc cũng được."

Vương Huyền Đạo hình như thật sự không muốn nói, chuyển đề tài hỏi: "Đúng rồi, ngươi đến đây làm gì?"

Hàn Nghệ thấy hắn không muốn nhiều lời nên cũng không hỏi nhiều, truyện đăng tại b achngocsach, nhưng trong lòng lại vô cùng tò mò, bảy người bọn họ chẳng phải là Thái Tử đảng trâu bò nhất sao, sao lại kiêng kị xưng hô này, thật sự kỳ lạ, cười nói: "Đến đây thì có thể làm gì chứ, chẳng qua là ngay cả cô nương cũng không gặp thôi."

Hai mắt Vương Huyền Đạo lộ vẻ nghi hoặc, nói: "Sao có thể chứ?"

Bình Khang Lý không có gì nhiều, chỉ có nữ nhân, không thể ngay cả một cô nương cũng không gặp nha!

Hàn Nghệ thở dài: "Gạt ngươi làm gì, chúng ta vừa từ Phượng Phi Lâu ra." Nói rồi ánh mắt liếc sang Vương Huyền Đạo.

"Phượng Phi Lâu?"

Vương Huyền Đạo cười ha ha nói: "Thì ra là vậy."

Hàn Nghệ cười nói: "Xem ra ngươi cũng biết."

Vương Huyền Đạo nói: "Có nghe nói, có điều đây chỉ là chuyện trong dự liệu rồi."

Hàn Nghệ nói: "Chẳng lẽ ngươi đã tính đến từ sớm."

Vương Huyền Đạo lắc đầu nói: "Việc này không cần tính, mà là chuyện hợp tình hợp lý."

Hàn Nghệ tò mò nói: "Nói vậy là vì đâu nha!"

Vương Huyền Đạo vốn không muốn nói nhiều, y cũng không phải là người nhiều chuyện, nhưng thấy Hàn Nghệ tò mò, hơn nữa hai ngươi chẳng qua chỉ gặp mặt hai lần, cũng không có đề tài gì có thể nói, vì thế nói: "Tào Tú của Hoa Nguyệt Lâu và Lưu Nga của Phượng Phi Lâu vốn là cung kỹ trong cung, đâu khoảng mười lăm năm trước, triều đình chuẩn bị mở nhạc phường trong dân gian, chuyên tuyển chọn tú nữ trong dân gian nhập cung cho hoàng cung, khi đó có hai người được chọn, một là Lưu Nga, một là Tào Tú, nhưng sau cùng lại chọn Tào Tú."

"Tào Tú đến ngõ trung trong Bình Khang Lý mở một nhạc phường. Bình Khang Lý khi đó vẫn chưa phồn hoa như hôm nay, mà khi đó Tào Tú đến đây chẳng qua cũng chỉ là tuyển tú nữ giúp triều đình, nhưng sau đó thì trở thành Hoa Nguyệt Lâu của hôm nay, mà Bình Khang Lý vì thế mà nổi danh. Về sau Hoa Nguyệt Lâu ngày càng kiếm được nhiều tiền, rất nhiều thế lực của triều đình đều tham gia vào, thanh lâu lớn lớn nhỏ nhỏ, nhạc phường đại viện phảng phất như mọc lên trong một đêm, thế là có ngõ trung và ngõ nam."

"Tào Tú cũng vì thế mà thu được danh lợi, trong cung cũng cực kỳ có thế lực, so ra, Lưu Nga tuổi tác ngày càng lớn, ở trong cung không được chào đón, khá nghèo túng, khoảng sáu bảy năm trước thì được xuất cung, đến Bình Khang Lý. Nghe nói năm đó Tào Tú giở một vài thủ đoạn sau lưng nên mới được chọn, Lưu Nga vẫn luôn không phục, thế là mở Phượng Phi Lâu ở một con ngõ bên cạnh ngõ trung, có ý muốn phân cao thấp với Tào Tú. Lưu Nga này dù sao cũng là cung kỹ có tiếng, về mặt tài nghệ cũng vô cùng giỏi, rất nhanh đã bồi dưỡng ra một loạt ca kỹ sắc nghệ song toàn."

"Nhưng Tào Tú há sẽ để bà ta thực hiện được, thế là âm thầm chỉ thị một vài hộ tiểu tư đến ngõ kia làm ăn, cũng chính là ngõ bắc bây giờ. Ban đầu Lưu Nga không biết, nhìn thấy ngày càng nhiều người đến ngõ bắc làm ăn, hơn nữa khách của ngõ bắc cũng ngày càng nhiều, cho rằng đều là do mình mang đến thịnh vượng, nhưng lại không ngờ đây là quỷ kế của Tào Tú."

"Tào Tú một mặt âm thầm chỉ thị những hộ nhỏ này đến ngõ bắc, một mặt âm thầm bôi nhọ ngõ bắc, nói ở đó đều là nơi những người hèn mọn đến, do vậy quý nhân bình thường chưa từng đi ngõ bắc, chỉ có một ít dân lao động mới đến đó, thậm chí ca kỹ ngõ trung và ngõ nam còn coi thường ca kỹ ngõ bắc nữa, đợi khi Lưu Nga phản ứng lại thì danh tiếng ngõ bắc đã hỗn độn rồi. Bắt đầu từ lúc đó, ai cũng biết Lưu Nga đã thua rồi, đóng cửa cũng là chuyện sớm muộn. Bây giờ Liên Nhi và Kim Ngọc Nhi đều đi cả, Phượng Phi Lâu cũng không còn năng lực trở mình nữa, nhưng ngoài trừ Phượng Phi Lâu, những hộ tư khác ở ngõ bắc làm ăn vẫn rất tốt."

"Hóa ra trong này lại có nhiều chuyện cũ như vậy."

Hàn Nghệ gật đầu, không khó hiểu tại sao nhõ bắc lại chỉ có một vài nhà nhỏ phòng nhỏ, chỉ duy nhất Phượng Phi Lâu là nhà lầu, thật ra toàn là hộ cá thể, cười nói: "Ta tin Lưu Nga kia cũng tuyệt đối không chỉ vì phân cao thấp, bà ta chủ yếu là muốn tranh quyền lực, chỉ cần Phượng Phi Lâu có thể lung lạc càng nhiều quý nhân, bồi dưỡng càng nhiều ca kỹ ưu tú hơn, dụ được triều đình đến đây chọn tú nữ, thì bà ta có thể mượn đó đạt thành hiệp nghị với triều đình, vậy thì Lưu Nga càng có thể phân cao thấp với Tào Tú một lần nữa. Nói cho cùng, vẫn là tranh đấu quyền lực."

"Có điều chiêu này của Tào Tú cũng thật độc ác, bà ta biết phàm là quý nhân đều trọng thể diện, khinh thường ngồi chung một chỗ với dân lao động, thế là sắp xếp toàn bộ hộ cá thể đến ngõ bắc, bởi vì hộ cá thể chẳng qua đều là người làm ăn nhỏ, ca kỹ trong đó giá cả tự nhiên sẽ không đắt, cũng chỉ có thể thu hút một vài dân lao động tới. Những quý nhân kia nhìn thấy dân lao động đều chạy đến ngõ bắc, thì dĩ nhiên sẽ khịt mũi coi thường, thêm vào Tào Tú âm thầm tung lời đồn, cứ thế, đạt quan rõ ràng nhất định sẽ không đến. Danh tiếng một khi đã xấu, thì Lưu Nga định sẵn là thất bại rồi. Nếu Lưu Nga chịu nhân nhượng cầu toàn, hạ thấp giá cả, chuyên làm ăn với những dân lao động kia, có lẽ còn có thể an toàn, nhưng xét thấy Phượng Phi Lâu đóng cửa, thứ mà bà ta muốn rõ ràng không chỉ như vậy."

Vương Huyền Đạo thoáng kinh ngạc nói: "Không ngờ Hàn tiểu ca thâm tàng bất lộ, ta chĩ nói đôi câu thì Hàn tiểu ca liền đoán được tâm tư hai người này."

Hàn Nghệ ngẩn ra, lắc đầu cười nói: "Nào có, nào có, ngươi đã nói rõ ràng như vậy rồi, nếu ta còn không đoán ra, thì chính là ngu ngốc."

Vương Huyền Đạo lắc đầu nói: "Cũng không thể nói như vậy, có rất nhiều người đều cho rằng Lưu Nga chỉ là không phục bị Tào Tú giở thủ đoạn sau lưng mới lấy được Hoa Nguyệt Lâu, muốn phân cao thấp, chỉ có một vài người biết ý của Lưu Nga không phải nằm ở bề ngoài."

Hàn Nghệ nheo mắt, giống như đang suy nghĩ gì đó.

Vương Huyền Đạo đột nhiên nói: "Hàn tiểu ca, tại sao ngươi lại có hứng thú với chuyện này?"

Hàn Nghệ sửng sốt: "Không có gì, chỉ là hỏi thăm mà thôi."

Hai người đang nói, chợt nghe thấy phía trước truyền đến không ít tiếng bước chân, Hàn Nghệ ngẩng đầu nhìn, hóa ra bọn họ đã đến cửa bắc, lại thấy không ít ăn xin vội vàng chạy ra ngoài thành.

Hàn Nghệ hiếu kỳ nói: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Vương Huyền Đạo cười nói: "Chắc là vị hiền huynh kia của ta đang hành thiện."

"Hiền huynh?"

"À, chính là trưởng tôn Trịnh gia, Trịnh Thiện Hành."