Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 218: Sáng tạo thị trường



Dịch: mafia777

***

Tào Tú muốn mời chào Hàn Nghệ, chuyện này vô cùng bình thường, người không ngốc đều sẽ làm như vậy, dù sao cũng là kinh doanh chứ không phải tranh thể diện, tuy Hàn Nghệ không chỉ bôi nhọ Hoa Nguyệt Lâu một lần, nhưng tài năng mà hắn thể hiện ra đã đủ để Tào Tú bỏ qua điểm này.

Nhưng đối với Hàn Nghệ mà nói, chuyện này căn bản không thể. Hắn là người theo trường phái tự do, ngươi mà bảo hắn quản người, hắn sẽ trực tiếp tiến vào thời kỳ mãn kinh, còn nếu bị người khác quản, thì hắn thật sự sẽ điên luôn.

Đương nhiên, nếu là Trưởng Tôn Vô Kỵ nói, thì hắn chắc chắn sẽ đồng ý, bởi vì hắn không có tư cách từ chối, hơn nữa hắn muốn mở rộng thế lực của mình trong thời đại này thì phải có một chỗ dựa lớn.

Tuy rằng 《 Tài Tử Giai Nhân 》 đã biểu diễn xong, nhưng Hoa Nguyệt Lâu không giống với Phượng Phi Lâu, kịch nói diễn xong thì đóng cửa, mà vẫn tiếp tục kinh doanh, do vậy người rời đi không nhiều, mọi người đều bàn luận kịch nói. Khi Hàn Nghệ xuống lầu, nghe thấy không ít người so sánh 《 Tài Tử Giai Nhân 》 với 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》.

Không có ngoại lệ, đều đang mượn 《 Tài Tử Giai Nhân 》mà châm biếm 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》, có một số người nhìn thấy Hàn Nghệ đi đến, thậm chí còn cố ý cao giọng nói lớn.

Hàn Nghệ nghe cả vào tai, nhưng mặt vẫn mỉm cười như cũ, hắn thật sự không chút lo lắng về chuyện này.

Ra khỏi Hoa Nguyệt Lâu, hắn vươn vai, nhớ lại mấy câu nói của đám con cháu quý tộc trong lâu vừa rồi, cười dài lắc đầu, nghĩ bụng, không đến nửa tháng, các ngươi liền sẽ biết ai là cỏ xanh, ai là hoa tươi nhé.

Vừa ra khỏi hẻm trung, một chiếc xe ngựa đột nhiên dừng lại bên cạnh Hàn Nghệ, sau đó có tiếng nói từ bên trong truyền ra: "Hàn tiểu ca! Mời lên xe nói chuyện."

Hàn Nghệ sửng sốt, lập tức lên xe ngựa, chỉ thấy trong xe có một người ngồi, chính là Trịnh Thiện Hành.

Sau khi hàn huyên xong, Hàn Nghệ ngồi xuống, trêu chọc nói: "Ai ui, không thể tưởng được Trịnh công tử cũng ngồi xe ngựa nha."

Trịnh Thiện Hành khẽ cười nói: "Là người thì khó tránh tục sự mà."

Ngừng một lát, y lại nói: "Ta cũng không ngờ có thể gặp được Hàn tiểu ca ở đây."

Hàn Nghệ ha ha nói: "Được ăn chùa, uống chùa, sờ chùa, à không, là xem chùa, ta thấy không có bất cứ lý do gì để không tới cả."

Trịnh Thiện Hành như cười như không nói: "Thủ đoạn của Hàn tiểu ca thật sự là ùn ùn không dứt, lần đầu tiên đến Hoa Nguyệt Lâu đã làm cho hai đại hoa khôi của Hoa Nguyệt Lâu tranh giành tình cảm vì ngươi rồi."

Hàn Nghệ ngơ ngẩn nói: "Ngươi nhìn thấy sao?"

Trịnh Thiện Hành gật đầu nói: "Lúc đó ta đang chuẩn bị đến chào hỏi ngươi, thì không ngờ lại nhìn thấy Cố Khuynh Thành đang tranh chấp với Nha Nương, nên không qua đó tham gia náo nhiệt."

"Cái gì mà tranh giành tình cảm, đừng có nói bậy, ta là người đã có thê thất, hơn nữa, chuyện này cũng không liên quan gì đến ta, là mâu thuẫn giữa các nàng thôi." Hàn Nghệ hiếm khi đỏ bừng cả mặt.

Trịnh Thiện Hành chỉ mỉm cười.

Tên này nhất định đã nhìn ra gì đó. Hàn Nghệ ho nhẹ một tiếng, mỉm cười nói: "Trịnh công tử tới tìm ta, sẽ không chỉ để hỏi mấy chuyện này chứ?"

Trịnh Thiện Hành không đáp mà hỏi ngược lại: "Vậy Tào giả mẫu có phải muốn ngươi đến Hoa Nguyệt Lâu giúp bà ta không?"

Hàn Nghệ gật đầu.

Trịnh Thiện Hành nói: "Vậy ý ngươi thế nào?"

Hàn Nghệ nói: "Ngươi biết tình hình thực tế mà, sao ta có thể qua đó chứ."

Trịnh Thiện Hành nói: "Nhưng bây giờ Hoa Nguyệt Lâu cũng làm kịch nói, việc này không phải là một tin tốt đối với Phượng Phi Lâu."

Hàn Nghệ đã định liệu trước, nói: "Trịnh công tử vừa rồi chắc chắn cũng có coi vở kịch này, ngươi cảm thấy thế nào?"

Trịnh Thiện Hàn hơi trầm ngâm, nói: "Trung quy trung củ."

Hàn Nghệ lại nói: "Vậy so với 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》 của ta thì sao?"

Trịnh Thiện Hành lại như thoáng suy nghĩ một chút, nhíu mày nói: "Nói ra cũng kỳ lạ, coi 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》của ngươi, có khi cao hứng, có khi tức giận, hơn nữa có vài tình tiết sẽ khiến người ta suy ngẫm, nhưng xem 《 Tài Tử Giai Nhân 》lại không có loại cảm giác này."

Hàn Nghệ cười ha ha nói: "Đó là vì loại chuyện này quá nhiều rồi. Từ xưa đến nay, chuyện tài tử yêu cô nương thanh lâu còn ít sao, hơn nữa Tào Tú quá bảo thủ, bà ta phải suy xét mọi mặt, do vậy cao trào của câu chuyện không đủ. Điều này đối với ta mà nói, thật ra là một chuyện tốt, một là khiến mọi người không quên mất kịch nói, hai là như vậy mới có tác dụng phụ trợ. Ngươi cứ chờ xem đi, không cần bao lâu, mọi người sẽ hiểu ra《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》là không thể thay thế được."

Trịnh Thiện Hành không hiểu lắm về huyền cơ về mặt này, dù sao thì y cũng không hiểu kịch nói cho lắm, thấy Hàn Nghệ tự tin như vậy cũng yên tâm hơn. Hôm nay y đến đây, đơn giản chỉ là lo lắng cho Phượng Phi Lâu, bởi vì y vừa mới hợp tác với Hàn Nghệ, mà tiền đề hợp tác của hai người chính là kịch nói, y không thể làm nhưng không hề nghe thấy, hỏi: "Vậy Phượng Phi Lâu các ngươi khi nào thì mở cửa lại?"

Hàn Nghệ nói: "Nhanh thôi, cứ để bọn họ kiêu ngạo thêm tí đi."

Trịnh Thiện Hành hơi liếc nhìn, nói: "Bây giờ hẻm bắc đều nằm trong tay ngươi, về chuyện hợp tác của chúng ta."

Hàn Nghệ ha ha nói: "Đây mới là mục đích mà Trịnh công tử tìm ta à."

Trịnh Thiện Hành cười gật đầu.

Từ sau khi hai người đánh cược thỏa thuận, Hàn Nghệ hoàn toàn ném sang một bên, chỉ lo kinh doanh Phượng Phi Lâu của mình, điều này đối với hợp tác mà nói là một chuyện rất không tôn trọng. Trịnh Thiện Hành cũng không nhìn thấy bất cứ viễn cảnh tốt đẹp nào liên quan đến hợp tác giữa hai người.

Hàn Nghệ đương nhiên không phải chỉ nói rồi thôi, hắn cũng đang suy nghĩ, nói: "Thật ra liên quan đến chuyện hợp tác giữa chúng ta, ta đã có suy nghĩ đại khái rồi."

Đại khái còn tốt hơn không có. Trịnh Thiện Hành vội nói: "Nói mau."

Hàn Nghệ nghiêm mặt nói: "Mấy ngày nay ta cũng đi hai chợ đông tây nhìn thử, phát hiện thị trường y phục bây giờ quá nhỏ, hơn nữa giá tiền cao ngất, có thể nói là gần như không có. Thê tử của nhà nghèo có thể dệt vải may y phục, trong nhà người giàu có thợ may chuyên nghiệp, cho nên nếu chúng ta muốn làm ăn về mặt này, đầu tiên phải tạo ra một thị trường."

"Sáng tạo thị trường?"

Trịnh Thiện Hành cau mày nói: "Làm sao sáng tạo?"

"Chuyện này không đi đường tắt được, chỉ có thể dựa vào tiền mà tạo ra."

"Tiền?"

"Ừ."

Hàn Nghệ gật đầu nói: "Đầu tiên chúng ta phải mở một phường may đồ, tách riêng khái niệm y phục và vải ra, sau đó định ra quy định may đồ nghiêm ngặt, còn phải mời chào đủ nhân thủ đến chống đỡ phường may đồ này. Những người này hoàn toàn không khó tìm, những phụ nhân nhà nông đều biết khâu vá, hơn nữa tay nghề rất tốt."

Trịnh Thiện Hành nói: "Việc này cũng không phải việc khó gì, quan trọng là y phục phải bán ra được."

Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Lúc mới bắt đầu, chúng ta không thể hi vọng xa với quá nhiều. Truyện đăng tại BNS. Chuyện chúng ta phải làm chính là tiêu tiền, chứ không phải kiếm tiền. Nếu chúng ta mời chào những phụ nhân đó đến phường may đồ, vậy thì bọn họ căn bản không có thời gian để tự mình làm y phục cho trượng phu hoặc là cho bản thân, vậy thì bọn họ phải làm sao, chỉ có thể đi mua y phục. Đây chính là bước khởi đầu rất tốt, nhưng chuyện này có một tiền đề, chính là y phục mà chúng ta bán ra đủ rẻ."

Trịnh Thiện Hành hơi nhíu mày nói: "Đủ rẻ?"

Hàn Nghệ nói: "Chính là giá mà dân chúng bình thường có thể chấp nhận được."

Trịnh Thiện Hành nghe được thì lập tức lắc đầu nói: "Nếu là vậy thì làm sao kiếm tiền?"

"Ta nói rồi, bây giờ căn bản không có thị trường y phục, chúng ta nếu muốn tạo ra thị trường này thì phải trả giá trước."

Hàn Nghệ tiếp tục nói: "Chúng ta nhất định phải dùng giá tiền cực thấp thu hút dân chúng bình thường đến mua. Khi mọi người đã quen với việc mua y phục thì mới có thị trường, chúng ta mới có thể tiếp tục phát triển. Nếu không có thị trường, cho dù chúng ta làm thế nào cũng không thể tiếp tục duy trì được."

Trịnh Thiện Hành khó xử nói: "Nhưng chúng ta không có nhiều tiền để sáng tạo thị trường này."

Hàn Nghệ cười nói: "Không phải là không có, mà là không dám."

Trịnh Thiện Hành không lên tiếng.

Hàn Nghệ nói: "Thật ra lúc mới bắt đầu, ta cũng định chuyện nhắm vào người giàu, nhưng sau khi ta tìm hiểu tình hình, ta cảm thấy dân chúng bình thường mới là quan trọng nhất, bởi vì người nghèo vĩnh viễn nhiều hơn người giàu, người nghèo mới là cái gốc của thị trường, bởi vì thị trường cần có đủ người chống đỡ, chỉ riêng người giàu thì rất khó, nhưng người giàu chính là vốn liếng để chúng ta khai thác thị trường."

"Đây cũng chính là điểm thứ hai mà chúng ta phải đầu tư vào, đổi mới."

"Thợ may của nhà các ngươi chắc chắn cũng là số một số hai của Trường An, những quý tộc, sĩ tộc khác đồng dạng cũng giống như vậy, vậy thì chúng ta dựa vào cái gì thu hút bọn họ đến tiệm của chúng ta mua quần áo đây. Đầu tiên chính là chất lượng, nói một câu khó nghe, chúng ta phải chuyên chú làm ra mỗi bộ y phục như khi làm long bào vậy, mỗi đường kim mũi chỉ đều phải thận trọng và thận trọng, đó là căn bản, sau đó mới đến sáng tạo. Đạo lý này cũng giống như kịch nói vậy, Hoa Nguyệt Lâu cho dù là xét theo mặt nào cũng đều tốt hơn Phượng Phi Lâu chúng ta rất nhiều, nhưng mấy ngày trước không ai đến Hoa Nguyệt Lâu, đều chạy đến Phượng Phi Lâu ta, đó là vì Phượng Phi Lâu chúng ta có kịch nói độc nhất vô nhị, mà những thanh lâu khác không có."

"Đồng dạng như thế, nếu chúng ta có thể làm ra y phục độc nhất vô nhị, vậy những người giàu kia chắc chắn sẽ tìm đến mà mua. Đối với bọn họ, chúng ta có thể nâng cao giá tiền, dùng một phần lợi nhuận khổng lồ bù vào phần đầu tư mà chúng ta khai thác thị trường, còn chuyện đổi mới, chuyện này ngươi không cần lo, ta tự có cách."

"Cuối cùng chính là đầu tư về kỹ thuật. Tại sao nhân tài lại đáng giá, đó là vì bọn họ có kỹ thuật, kỹ thuật mới là cái gốc của chúng ta, chỉ có kỹ thuật thay đổi từng ngày mới có thể dẫn chúng ta đứng ở vị trí bất bại, ví dụ như vải và màu sắc đều là trọng điểm mà chúng ta có thể phát triển. Nếu chúng ta có thể tạo ra càng nhiều loại vải rẻ mà thoải mái, vậy thì chúng ta chắc chắn thành công. Nếu chúng ta có thể tạo ra càng nhiều màu sắc hơn nữa, chúng ta cũng có thể thành công."

Trịnh Thiện Hành nghe thấy mà trầm mặc không nói.

Xét theo những câu nói này của Hàn Nghệ, đầu tư lần này tuyệt đối không ít, thế nhưng, lý luận quá mức tiên tiến của Hàn Nghệ khiến Trịnh Thiện Hành cũng không nhìn thấy được tương lai. Nói đơn giản chính là quá mạo hiểm, một khi không thành thì đầu tư trước đó toàn bộ đều trôi theo dòng nước.

Y là một thương nhân, nhất định phải nghĩ đến chuyện mạo hiểm.

Trong lòng Hàn Nghệ hiểu được, dù sao thì xuất phát điểm của hai người khác nhau, nói: "Trịnh công tử, trên đời này không có bữa trưa miễn phí, nếu ngươi muốn kiếm được càng nhiều tiền thì phải đầu tư càng lớn. Đương nhiên, đây chỉ là phương án nhằm vào tương lai thôi, nếu ngươi không chịu được mạo hiểm, thì ta còn có một phương án khá bảo đảm khác, chính là chuyện thiết kế y phục cho người giàu. Nhưng nếu là thế, thị trường y phục thủy chung không thể xuất hiện được, mọi người đều sống trong cuộc sống tự cung tự cấp, không có thị trường, hạn mức của chúng ta cũng chỉ như thế, chúng ta không thể khiến cho con dân Đại Đường, thậm chí là toàn bộ người trên đời đều mặc y phục của chúng ta."

Trịnh Thiện Hành nói: "Đây chính là quan niệm khi ngươi kinh doanh Phượng Phi Lâu?"

Hàn Nghệ gật đầu nói: "Nếu kịch nói chỉ tồn tạo trong giới quý tộc, vậy kịch nói vĩnh viễn không thể thành công, ta phải để ai ai cũng có thể coi được kịch nói của ta, ta phải khiến nhà nhà hộ hộ đều biết 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》, ta phải khiến dân chúng thiên hạ đều nghe đến thuộc lòng câu chuyện này, chỉ có như vậy, giá trị của kịch nói này của ta mới có thể phát huy đến mức lớn nhất, hơn nữa có thể mang lại càng nhiều tiền tài cho ta hơn."

Phượng Phi Lâu chính là dựa vào một văn tiền mở ra thị trường kịch nói, sau đó thì bùng lên không thu hồi được, nếu không phải Hàn Nghệ tự tìm đường chết, bây giờ chắc chắn là vô cùng nóng sốt.

Thành công của Phượng Phi lâu ngược lại đã đả động được Trịnh Thiện Hành, y trầm tư một lát, mới nói: "Ta có thể thử làm theo ngươi nói, nhưng ta vẫn có ý bảo lưu đối với chuyện này."

Hàn Nghệ cười nói: "Chỉ cần ngươi gật đầu là được, ta sẽ gắng hết sức khiến ngươi nhìn thấy giá trị trong đó."