Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 229: Đo người mà làm



Dịch: mafia777

***

Đạo lý thì thông suốt rồi.

Trịnh Thiện Hành vừa nghe đã hiểu, tâm tình vô cùng kích động. Bởi vì trình độ kinh doanh của gã đã đạt tới bình cảnh rồi. Đây cũng là lý do vì sao việc kinh doanh của gã trong hai năm qua vẫn luôn không có sự đột phá. Nhưng buổi nói chuyện với Hàn Nghệ hôm nay khiến cho trong lòng gã như bừng sáng. Hóa ra việc kinh doanh còn có thể làm như vậy, liền nói: "Nói rất có lý, nói rất có lý."

Sau đó lại nói tiếp: "Hàn tiểu ca, sao ngươi lại nghĩ ra được biện pháp tốt như vậy?"

Hàn Nghệ thở dài nói: "Ta hiện giờ đang nuôi hơn trăm người, hơn nữa mỗi tháng đều phải trả tiền công cho họ. Không giấu gì ngươi, ta bây giờ ngay cả ngủ cũng nghĩ cách nào để kiếm tiền. Hiện giờ xưởng mộc kia của ta chính là làm như vậy. Nếu ngươi muốn học... à thôi, trước mắt còn không tiện. Cái này kỳ thật cũng không cần học, tự ta sẽ an bài, dù sao ta cũng không muốn thua một nửa Phượng Phi Lâu cho ngươi. Ha ha, ngươi cũng biết giá trị hiện giờ của Phượng Phi Lâu của ta mà."

Trịnh Thiện Hành quả thực vô cùng hâm mộ. Bọn họ đã làm kinh doanh mấy năm rồi, nhưng Hàn Nghệ người ta chỉ cần làm mấy tháng gần đây, vậy mà đã có thể hô mưa gọi gió. Quả là người so với người, thật muốn tức chết người mà.

Hàn Nghệ bỗng nhiên hỏi: "Đúng rồi, người của ngươi tuyển thế nào rồi?"

Trịnh Thiện Hành nói: "Đều đã tìm xong."

"Sao nhanh thế?"

"Cái này mà tính là nhanh gì? Hiện tại phụ nữ ở nhà dệt vải một năm kiếm được bao tiền chứ? Ngươi đưa ra chế độ thuê người, ba tháng họ cũng đã kiếm bằng một năm trước đây, dù có nhiều người hơn nữa cũng có thể tuyển được."

Cái này cũng đúng, Hàn Nghệ gật đầu.

Trịnh Thiện Hành nói: "Bây giờ người cũng đã tìm đủ rồi, cái xưởng này ta cũng sẽ nhanh chóng tìm người bố trí, ngươi định khi nào thì bắt đầu?"

Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: "Trịnh công tử, ngươi gấp cái gì chứ, ngươi còn trẻ như vậy, còn có nhiều thời gian kiếm tiền mà."

Trịnh Thiện Hành nói: "Cái này thật ra không phải là ta gấp kiếm tiền, chỉ là Phượng Phi Lâu của ngươi thành công như vậy, khiến cho ta vô cùng kỳ vọng."

Hàn Nghệ tỏ ý hiểu, đây chính là hâm mộ tới ghen tị đó mà, cười ha hả nói: "Ngươi đừng gấp, mùa hè năm nay chính là lúc chúng ta thành danh."

Trịnh Thiện Hành ồ một tiếng: "Chỉ giáo cho?"

Hàn Nghệ nói: "Ngày đó ta đã nói rồi, ở giai đoạn ban đầu, chúng ta cần sáng tạo thị trường, như vậy khẳng định sẽ không thể kiếm được bao nhiêu tiền, phỏng chừng còn phải bù thêm chút tiền vào. Nhưng cùng là quần áo, nhưng đồ mùa hè vải ít, tiết kiệm tiền, đồ mùa đông thì tốn vải nhiều hơn. Nhưng chúng ta không phải là bán vải, mà là bán quần áo, cho nên nếu phải lỗ, thì chắc chắn phải chọn mùa hè. Ráng nổi tiếng vào mùa hè trước, mùa đông sẽ kiếm lại."

Trịnh Thiện Hành gật đầu, nói: "Lời này cũng không sai, nhưng làm thế nào nổi tiếng? Chẳng lẽ đi tặng quần áo cho bách tính?"

Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Đương nhiên là không được rồi, chúng ta cần phải tạo ra thị trường, mà không phải là làm từ thiện. Cho dù là bán với giá rẻ, thì cũng là bán chứ không phải là cho."

Trịnh Thiện Hành nói: "Vậy làm thế nào để thu hút bách tính tới mua?"

"Đo người mà làm."

"Đo người mà làm?"

Trịnh Thiện Hành sửng sốt, nói: "Nhưng vừa rồi ngươi còn nói, làm như vậy thì không được mà."

Hàn Nghệ cười nói: "Chuyện đo người may đồ này, không phải là đo người may đồ kiểu kia, chúng ta chỉ đặt hàng làm hàng loạt căn cứ theo nghề nghiệp thôi."

"Nghề nghiệp?"

Trịnh Thiện Hành nói.

Hàn Nghệ nói: "Trịnh công tử hẳn cũng đã từng nghe câu chuyện Triệu Võ Linh Vương mặc hồ phục cưỡi ngựa bắn tên rồi nhỉ?"

Trịnh Thiện Hành gật đầu, ẩn ẩn đã đoán ra được một ít.

"Đạo lý chính là như vậy."

Hàn Nghệ nói: "Mỗi một ngành nghề đều có đặc tính riêng của nó. Nếu mặc trang phục to rộng của Nho giáo sẽ bất lợi cho việc đánh giặc, vậy cớ gì ngươi còn phải để cho binh sĩ mặc thanh sam to rộng đi đánh giặc chứ. Đây chẳng phải là lấy tính mạng của binh lính ra để đùa giỡn sao? Nếu khỏa thân có thể đánh thắng giặc, thì cứ khỏa thân mà đi đánh giặc thôi. Đánh giặc chỉ có một mục đích, chính là đánh thắng, cần làm gì để đánh thắng thì làm cái đó, mà không phải vì lịch sự hay đẹp đẽ.

Đồng dạng, nông dân hằng ngày đều phải làm việc, bọn họ cần là trang phục thực dụng. Đó là lý do vì sao bách tính Đại Đường ta đều thích mặc áo ngắn áo bó. Bởi vì loại trang phục này rất thực dụng, dễ làm việc. Mặc dù áo tay rộng nhìn thì đẹp, nhưng đây là cái đẹp dựa trên tập tính của văn nhân, coi trọng sự phiêu dật, linh hoạt, đẹp mắt, nhất cử nhất động đều toát lên vẻ nho nhã. Nhưng nông dân họ không cần cái sự nho nhã đó, cái họ cần chính là trồng được càng nhiều lương thực.

Đó chính là cơ hội của chúng ta. Chúng ta căn cứ vào đặc tính của mỗi loại ngành nghề mà thiết kế trang phục. Nông phu truy cầu sự thực dụng, nếu chúng ta muốn bán quần áo cho họ, vậy thì chúng ta phải làm quần áo phù hợp với việc canh nông, đẹp hay không chỉ là thứ yếu, quan trọng là phải đơn giản mà thực dụng, đương nhiên cũng không thể quá xấu. Mà phụ nữ quý tộc, thì theo đuổi chính là cái đẹp, chúng ta cần làm ra những bộ quần áo đẹp, phức tạp một chút cũng không sao, còn có các ngành như thợ thủ công, thợ nhuộm, thợ săn, thậm chí là học sinh. Bình thường họ đều làm những việc khác nhau, nói tóm lại, là phải đáp ứng được yêu cầu của mỗi ngành nghề khác nhau, tiện lợi đối với từng nghề một."

Hiện giờ tuy rằng có bán quần áo, nhưng không có chợ quần áo, chỉ có chợ vải. Điều này không có nghĩa là lạc hậu, mà cho thấy xã hội không cần.

Quả thực, người thời này cũng không cần cái thị trường này. Phụ nữ thời này quả thật chẳng khác gì cái bách khoa toàn thư, cái gì cũng biết làm, không có thê tử, thì vẫn luôn có mẫu thân, cần thì họ sẽ làm. Còn mấy tên quý tộc đó, thì có thợ may chuyên nghiệp giúp họ may quần áo.

Nếu Hàn Nghệ muốn tạo ra cái thị trường này, như vậy trước tiên là phải đánh thức nhu cầu của mọi người đối với cái thị trường này.

Mấy loại quần áo cổ quái hiếm lạ ở hậu thế có lẽ sẽ tạo ra được phong trào nhất thời, nhưng không thể kéo dài mãi. Hàn Nghệ muốn sáng tạo ra thị trường này, thì cần phải có một điểm kiên trì, điểm đó cũng phải cụ thể, dùng nó làm mục tiêu, là cốt lõi của doanh nghiệp. Điều này cũng giống như cày Hùng Phi đó, chúng ta cứ làm ra thứ càng tiện lợi cho mọi người làm việc, vậy sẽ có người tới mua.

Trong dòng sông dài lịch sử, thứ lưu lại cuối cùng, nhất định là thứ thực dụng, tuyệt đối không phải là những thứ hào hoa mà vô dụng.

Lịch sử vô cùng chân thực, nhân loại cũng rất thực tế. Đã có cái tốt hơn, mắc gì chúng ta lại không dùng cái tốt hơn, cuộc đời mà, thứ gì ưu việt thì dùng, không thực dụng chắc chắn là bị loại bỏ.

Lịch sử là tấm gương, dù rất giống, nhưng ngươi không thể coi người trong gương mà đối đãi như người thực. Lịch sử là lịch sử. Lịch sử không phải là cuộc sống.

Trịnh Thiện Hành nghe thấy thế trầm ngâm hồi lâu, nói: "Nhưng tiền đề là chúng ta phải làm ra được loại trang phục mà ngươi nói."

Hàn Nghệ nói: "Ta không phải đã nói rồi sao? Trong lòng ta đã có ý tưởng rồi. Đương nhiên, ngươi cũng đừng trông cậy vào một mình ta. Một mình ta thì năng lực có hạn thôi, còn phải tiếp thu ý kiến rộng rãi của quần chúng. Người không phải đã chiêu tốt rồi sao? Như vậy đi, ngươi để cho những người này mỗi người làm một cái túi vải nông phu, người làm tốt nhất sẽ được nhận được thưởng. Chúng ta dựa vào đó để chọn ra một số nhân tài ở phương diện này, tạo thành phòng thiết kế, chuyên thiết kế quần áo. Đây mới là kế lâu dài."

Mặc dù hắn có tri thức siêu việt ngàn năm lịch sử, nhưng não hắn cũng chỉ lớn như vậy, hơn nữa những kiến thức này vượt qua nghìn năm, chưa chắc đã có thể ứng dụng vào đương đại, hắn vẫn cần người đương đại giúp hắn. Hiện giờ hắn đã bồi dưỡng nhân tài chuyên nghiệp ở phương diện biên kịch, đạo diễn. Hắn quả thật không phải là một người chăm chỉ. Cho nên hắn hi vọng có thể bồi dưỡng ra thật nhiều phụ tá đắc lực, như vậy hắn liền nhẹ nhàng rồi.

Trịnh Thiện Hành gật đầu nói: "Nên như vậy. Trong lòng suy nghĩ, bản thân minh cũng cần phải hiểu nhiều hơn mới đúng."

"Ngoài ra còn có vải!"

Hàn Nghệ lấy từ trong ngực ra một mảnh vải trắng, chuyển lại cho Trịnh Thiện Hành nói: "Trịnh công tử, ngươi xem có thể tìm được loại thực vật này không?"

Trịnh Thiện Hành hiếu kỳ đón lấy tấm vải trắng xem, là một loại thực vật hình trái tim. Y quan sát kỹ một hồi, nói: "Ngươi tìm thứ này làm gì?"

Hàn Nghệ nói: "Ta đã từng nhìn thấy một số nhân sĩ nước ngoài mặc loại quần áo được dệt bằng loại vải này. Ta thấy rất đẹp. Nhưng Đại Đường ta hình là vẫn chưa có loại thực vật này. Nếu chúng ta có thể tìm được loại thực vật này, hơn nữa còn chế tạo ra một loại vải đẹp hơn, điều này đối với phường may chúng ta mà nói là một điều vô cùng quan trọng."

Trịnh Thiện Hành gật đầu, đặt tấm vải vào trong ngực, nói: "Được, ra sẽ sai người đi nghe ngóng xem."

"Vậy thì phiền rồi. Oa! Cái gì vậy, thối quá."

Lần này đi tới, bỗng ngửi thấy mùi thối bốc lên. Hàn Nghệ không khỏi bịt chặt mũi lại, nhìn xung quanh, phát hiện thấy họ đi tới một dải đất rộng lớn.

Trịnh Thiện Hành vừa rồi chỉ là đang suy nghĩ vấn đề, không có chú ý, nghe thấy Hàn Nghệ nói như vậy mới phản ứng lại, ngẩng đầu lên nhìn, nói: "Phía trước là một đầm nước thối, vì vậy rất thối."

"Đầm nước thối?" Hàn Nghệ sửng sốt nói.

Trịnh Thiện Hành gật đầu nói: "Bởi vì phía trước có một khu đất lõm xuống, một khi trời mưa xuống sẽ đọng nước. Như vậy đã biến thành một đầm nước thối. Chúng ta quay về đi."

"Chờ chút."

Hàn Nghệ nhìn xung quanh, phát hiện thấy ở đây cách đường lớn vào thành không xa, hơn nữa ở gần thành Trường An, dải đất lại rộng lớn, vị trí địa lý rất đẹp, môi trường xung quanh lại rất tốt, có sơn có thủy, xung quanh còn có không ít thôn làng, duy chỉ có khoảnh đất này là không có người sinh sống, liền bước nhanh lên phía trước, tới bên cạnh đầm nước thối nhìn, sắc mặt kinh hãi, đầm nước thối này không phải là lớn bình thường, chí ít cũng khoảng chục mẫu, khắp nơi đều là nước ô nhiễm.

"Đầm nước thối này có gì đáng xem chứ?"

Trịnh Thiện Hành bịt mũi bước tới bên cạnh Hàn Nghệ, đầy hiếu kỳ nói.

Hàn Nghệ không đáp mà hỏi lại: "Đất là này của triều đình sao?"

Trịnh Thiện Hành lắc đầu nói: "Đây là khu đất của Lý Tư Không."

"Lý Tư Không? Làm quan sao?" Hàn Nghệ nhíu mày nói.

Trịnh Thiện Hành kinh ngạc nói: "Ngươi ngay cả Lý Tư Không cũng không biết sao?"

Hàn Nghệ lắc đầu.

Trịnh Thiện Hành nói: "Khai Quốc công huân của Đại Đường ta, đương kim phụ tá đại thần, đại danh nổi tiếng Từ Mậu Công, ngươi lại không biết sao?"

Từ Mậu Công? Nghe quen quá! Hàn Nghệ bỗng kinh ngạc nói: "Từ Mậu Công trong Tùy Đường diễn nghĩa sao?"

Trịnh Thiện Hành nói: "Tùy Đường diễn nghĩa?"

"Ách, ý của ta là đại anh hùng thời Tùy Đường."

Hàn Nghệ nói xong sau lưng đã vã mồ hôi lạnh. Vùng đất Trường An này quả nhiên chính là có sự khác biệt như vậy, đi tới chỗ nào cũng là đất của người nổi tiếng.

Từ Mậu Công trong Tùy Đường diễn nghĩa, rất nổi tiếng, cũng chính bởi vì như vậy, Hàn Nghệ mới nhận ra được Từ Mậu Công này. Tuy nhiên, lúc này Từ Mậu Công đã đổi tên thành Lý Tích, được Lý Thế Dân ban cho họ Quốc. Địa vị khác nghĩ là biết, cũng là một trong bốn phụ tá đại thần đương kim. Mặc dù thế lực trong triều không bằng Trưởng Tôn Vô Kỵ, nhưng về mặt danh nghĩa thì rất nổi danh đấy. Hiện giờ có thể so nổi danh với Trưởng Tôn Vô Kỵ quả thực là lông phượng và sừng lân.

Trịnh Thiện Hành gật đầu, về chuyện này thật ra cũng không có muốn nghĩ nhiều.

Hàn Nghệ nói: "Nhưng miếng đất lớn như vậy, Lý Tư Không này lại đặt ở đây như vậy?"

Trịnh Thiện Hành nói: "Địa thế ở đây không được tốt, không để như vậy còn có thể làm gì chứ?"

Hàn Nghệ đảo đảo tròng mắt, hừ một tiếng nói: "Đặt như vậy chi bằng bán đi."

Trịnh Thiện Hành nói: "Chuyện đó cũng không cần có người cần, đây có lẽ là đầm nước thối, ai cũng có thể mua, huống hồ Lý gia người ta cũng không có quan tâm tới những điều này. Nói xong, y bỗng nghi ngờ nhìn Hàn Nghệ, nói: "Hàn tiểu ca, ngươi không phải là muốn mảnh đất này chứ?"

"Hả?"

Hàn Nghệ ngẩn người ra, cười nói: "Ta cần đầm nước thối này làm cái gì? Cá cũng bị chết đen rồi. Đi đi đi, về đi, oa, quả là thối quá."

Quay trở về Phượng Phi Lâu, Hàn Nghệ liền gọi Lưu Nga tới, hỏi: "Lưu tỷ, ngoại ô thành nam có một đầm nước thối, tỷ có biết không?"

Lưu Nga ban đầu thoáng sửng sốt, liền gật đầu nói: "Chuyện này ta biết, nhà Lý Tư Không."

Hàn Nghệ hiếu kỳ nói: "Tỷ biết cặn kẽ thế sao?"

Lưu Nga cười nói: "Chuyện này mọi người đều biết. Năm đó Lý Tư Không dẫn quân chinh phạt phía bắc, lập được đại công, vì vậy Thái Tông Thánh thượng đã ban khu đất này cho Trần gia. Trong đó bao gồm đầm nước thối này. Nhưng vì có đầm nước thối này, đất xung quanh cũng theo đó mà bỏ hoang. Tuy nhiên Lý Tư Không vẫn không hề oán hận, cũng chưa từng có bất kỳ câu oán hận nào, mãi cho tới sau này có một vị quan khác vì chuyện này mà nói với Thái Tông Thánh thượng. Thái Tông Thánh thượng sau khi biết chuyện, tự trách sâu sắc, muốn ban thưởng khác, nhưng Lý Tư Không lại từ chối, hơn nữa còn khẩn cầu Thái Tông Thánh thượng đem đất tốt chia cho gia thuộc của nhữn tướng sỹ tử trận đó. Chuyện này khi đó cũng đã được đồn lên ầm ĩ."

"Hóa ra là như vậy."

Hàn Nghệ gật đầu, thầm nghĩ, tin này tám phần là Lý Tích tự tung ra.

Lưu Nga hỏi: "Ngươi hỏi chuyện này làm gì?"

Hàn Nghệ nói: "Ta muốn mua mảnh đất này."

"Chuyện này!"

Lưu Nga kinh ngạc nói: "Ngươi mua đầm nước thối làm gì?"

Hàn Nghệ nói: "Chuyện này sau này tỷ sẽ biết. Tỷ lập tức đi tới bên phía Lý Tư Không hỏi xem."

Lưu Nga gật đầu, nói: "Vậy ta đi hỏi xem. Lúc này nàng đã mù quáng tin vào Hàn Nghệ rồi."

Hàn Nghệ lại gọi nàng lại nói: "Chờ chút, thế này đi, tỷ đi tìm một người đi, không cần lấy danh nghĩa của Phượng Phi Lâu để mua là được."

Lưu Nga nói: "Chuyện này là thế nào?"

Hàn Nghệ nói: "Hiện giờ Phượng Phi Lâu ta đã nổi tiếng rồi, lại vừa mới mua được ngõ Bắc, bây giờ chắc chắn có người phản ứng rồi, là chúng ta đang ở phía sau ngầm thao túng, cho nên lúc này mới khiêm tốn một chút. Nhưng người mà tỷ tìm nhất định phải đáng tin cậy."

Lưu Nga khó xử nói: "Nhưng nhưng đối phương là Lý Tư Không đó. Nếu tới khi đó ông ta biết là chúng ta ngầm cho người đi mua, điều đó không tốt lắm."

Hàn Nghệ nói: "Người ta đường đường là Tư Không, nào có thể quan tâm tới những chuyện cỏn con này. tỷ nói như vậy mới là quá không hay. Dù sao khu đất đó ông ta cũng không định dùng tới. Ta đây là làm một việc tốt, để môi trường tốt hơn, để cho sự ban thưởng của Thái Tông Thánh thượng càng có ý nghĩa hơn, không sao, không sao, tỷ đi đi."

Lưu Nga nghe hắn nói như vậy cũng không nói thêm gì nữa. Dù sao người ta ngay cả Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng dám lợi dụng, liền đi xuống.

Nàng vừa đi, Hàn Nghệ liền lắc đầu. "Ta cũng thực sự là ngu đến nhà, chơi cái trò nghệ thuật gì, tốn sức mà vô bổ, làm bất động sản vui hơn, lợi nhuận cao, rủi ro thấp, may mà ta còn sống ở trong thời đại xây nhà cũng có thể phát tài. Quả thực là không đáng mà! Cũng không biết Trịnh Thiện Hành có nhìn ra manh mối gì không. Tên đó thèm tiền như điên, ngộ nhỡ để y biết, nói không chừng sẽ cướp mất vụ làm ăn của mình."