Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 237: Kế hạch giúp đỡ người nghèo



Dịch: mafia777

Cùng với những âm thanh kẽo kẹt vang lên, tình cảm của Thôi Tinh Tinh và Hùng Phi cũng theo đó mà thăng hoa. Chiếc máy dệt vải này có thể nói là tượng trưng cho tình yêu của bọn họ. Khi Thôi Tinh Tinh dựa đầu vào vai Hùng Phi, tấm màn đỏ liền hạ xuống

Tiếng vỗ tay rền vang.

Trong tiếng vỗ tay, Hàn Nghệ đi tới sân khấu.

Một người cả kinh kêu lên: "Hàn tiểu ca, huynh không định ngừng diễn một ngày đó chứ."

Khách nhân bây giờ đều đã quá hiểu Hàn Nghệ, bởi Hàn Nghệ thường thì không lên sân khấu, nhưng một khi đã lên thì chắc chắn sẽ có việc không hay, lần trước khi cày Hùng Phi xuất hiện, Phượng Phi Lâu đã mượn cớ đó mà ngừng diễn một ngày.

"Đương nhiên là không."

Hàn Nghệ cười ha hả nói.

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Ta khủng bố đến như vậy cơ à? Hàn Nghệ cười thầm rồi nói: "Cái máy dệt vừa rồi mọi người thấy chính là phát minh mới nhất của tại hạ, ta đặt tên cho nó là "Máy dệt Tinh Tinh"."

Những thứ khác khoan hãy nói, mà cứ đặt tên trước cái đã, đây có thể nói là một kiểu tuyên truyền mang tính liên tục, quyết không để triều đình phá hỏng. Nếu Hùng Phi đã có cày Hùng Phi, vậy thì Thôi Tinh Tinh đương nhiên cũng phải có máy dệt Tinh Tinh, như thế mới công bằng chứ.

Khi đang nói chuyện, tấm màn đỏ chợt mở ra một khe hở, chỉ thấy Tang Mộc đẩy cỗ máy dệt ra, thì ra phía dưới cỗ máy có gắn thêm cả bánh xe. Sau khi đặt cỗ máy ở bên cạnh Hàn Nghệ, y liền lui ra.

"Đây chính là "Máy dệt Tinh Tinh"."

Hàn Nghệ chỉ tay về phía cỗ máy, nói: "Loại máy dệt này thao tác đơn giản, bởi vì nó đã được giản lược một số thao tác trên máy dệt cũ, vô cùng dễ sử dụng, một khi đã quen rồi, tốc độ sản xuất của loại máy dệt này sẽ nhanh hơn ít nhất là gấp đôi so với loại máy dệt cũ. Một nữ thợ dệt sau khi quen tay thì có thể chỉ trong một ngày dệt được 3 đến 4 trượng vải."

Mọi người nghe xong không khỏi kinh ngạc, rồi xôn xao bàn luận, thể hiện một vẻ hoài nghi.

Hàn Nghệ cười nói: "Ta biết mọi người có thể còn chưa tin, nhưng ta có thể bảo đảm rằng, ít nhất có thể tăng gấp đôi, đây không phải là ta nói bừa, mà trước đó ta đã thử nghiệm vô số lần rồi."

Mọi người nghe hắn nói chắc chắn như vậy, thế là lại tin luôn, dù sao thì cày Hùng Phi trước đó cũng đã giành được những đột phá lớn.

Nếu như thực sự như vậy, đây sẽ lại là một bước đột phá to lớn nữa.

"Nếu các vị cho rằng chỉ có như vậy, thì các vị đã sai rồi đó."

Hàn Nghệ tiếp tục nói: "Thông qua loại máy dệt này, chúng ta còn có thể dùng phương thức đơn giản hơn nữa để dệt ra vải có hoa văn, hơn nữa chỉ cần một người thao tác là đủ. Hay nói cách khác, chỉ cần nắm vững phương pháp, người dân bình thường cũng có thể dệt ra vải hoa. Ngoài ra, ta còn rất quan tâm đến cảm giác, cho nên ta đã gắn thêm chiếc ghế tựa dạng treo, thợ dệt có thể thao tác dễ chịu hơn, còn có thể hưởng thụ cảm giác vui vẻ khi ngồi xích đu."

Đây quả là một chủ ý không tồi.

Không ít người cũng vỗ tay.

Đợi tiếng vỗ tay dừng hẳn, Hàn Nghệ mới nói: "Đa tạ mọi người đã hưởng ứng. Ngoài ra, cỗ máy dệt Tinh Tinh này của ta còn có một điểm vô cùng đặc biệt, đó là tất cả đều sử dụng hình thức lắp ráp, có nghĩa là bất cứ linh kiện nào trong đó đều có thể được tháo dỡ, đồng thời lắp ráp cũng vô cùng đơn giản, sau đây ta sẽ làm mẫu cho mọi người xem."

Nói rồi hắn liền xắn tay làm luôn. Mặc dù việc thiết kế là do hắn đề ra, hắn cũng cung cấp một số kĩ xảo lắp ráp thời hậu thế, nhưng chính những người thợ khéo tay trong xưởng gỗ mới là những người chủ đạo tạo ra cỗ máy này.

Khi hắn lần đầu nhìn thấy việc lắp ráp thành công, hắn đã phải cảm thấy thán phục không ngớt trước trí tuệ của những công nhân này.

Thực ra tay nghề của các thợ thủ công Trung Quốc cổ đại là vô cùng đáng nể. Ở thời cổ, người ta xây nhà không dùng đinh, nhưng lại cực kì chắc chắn, như vậy có thể thấy là kĩ xảo trong đó nó kì diệu thế nào, chỉ là bọn họ không nhận được sự tôn trọng tương xứng mà thôi.

Được một lúc, Hàn Nghệ đã tháo cỗ máy dệt ra thành một đống những linh kiện.

Có người đột nhiên hỏi: "Làm vậy có tác dụng gì?"

"Câu hỏi này rất hay."

Hàn Nghệ một tay cầm lấy hai cây gậy gỗ, nói: "Sở dĩ bổ sung thêm tính năng này, một trong những mục đích là để thuận tiện trong vận chuyển. Mặc dù cỗ máy dệt này của ta đã nhẹ hơn một nửa so với máy dệt kiểu cũ, nhưng khi vận chuyển vẫn vô cùng khó khăn. Đặc biệt là đối với những người dân thường mà nói, họ không có xe ngựa, chỉ có thể mang vác, rõ ràng là quá nặng nề đối với họ."

"Còn phải vận chuyển gì nữa? Chẳng phải là tự chế tạo được sao?"

"Lẽ nào lần này ngươi không định công bố bản thiết kế?"

Hàn Nghệ cười nói: "Ta sẽ hiến tặng bản thiết kế cho triều đình, ta thấy việc này triều đình làm sẽ hữu hiệu hơn. Nhưng ngoài ra, Phượng Phi Lâu ta sẽ bán loại máy dệt này ra ngoài. Bởi vì loại máy dệt này thiết kế tinh xảo, có rất nhiều linh kiện đòi hỏi phải có công cụ chuyên dụng chế tạo, nếu như trong nhà không có thợ mộc thì cũng khó mà làm ra được, mà kể cả có làm ra được thì chất lượng cũng khó lòng đảm bảo, máy dệt chất lượng không đảm bảo thì sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới tốc độ dệt vải, cho nên lần này ta sẽ sử dụng phương thức bán ra thành phẩm."

"Bán ra?"

Có lẽ mọi người đều đã quen với sự khẳng khái của Phượng Phi Lâu, dù gì thì Phượng Phi Lâu đã rất nhiều lần nhấn mạnh lợi ích thực tế, kể cả là một văn tiền, cho tới sau đó tặng cày Hùng Phi. Cho nên lần này nghe vậy, rất nhiều người không thể quen nổi.

Thậm chí có người còn nghĩ, con hồ li này rốt cuộc đã lòi đuôi ra.

Mọi người lộ rõ vẻ trầm mặc.

Đám người các ngươi, thật là ăn sẵn quen rồi, các ngươi cũng phải nghĩ cho ta nữa chứ, ta là một người làm kinh doanh, sao có thể làm thứ lỗ vốn được. Hàn Nghệ cười nói: "Tại sao ta lại lựa chọn phương thức bán ra? Điều này không hề do ta tham tiền, mà ta muốn giúp đỡ người khác nhiều hơn. Lần trước tặng cày Hùng Phi, tuyệt đại đa số người dân đều chưa có được trong tay, cái ánh mắt thất vọng đó của họ khiến ta vô cùng áy náy, đồng thời nó cũng khiến ta hiểu ra một điều là, năng lực một mình ta là có hạn, không thể lo lắng chu toàn được. Ta lúc đó nghĩ rằng, hay là mình nên thay đổi phương thức, cho nên ta dự tính sử dụng kế hoạch trợ giúp người nghèo để giúp đỡ người dân mua máy dệt."

"Kế hoạch trợ giúp người nghèo? Là kế hoạch gì vậy?"

"Là một kế hoạch có thể giúp cho bất kì ai cũng có thể mua được máy dệt."

"Làm sao có thể thế được?"

"Sao lại không thể. Ta hi vọng thông qua phương thức trả góp sẽ thỏa mãn nhu cầu của từng người dân."

"Trả góp?"

Không ít người ngẩn cả ra.

Hàn Nghệ giải thích: "Trả góp, như chính tên gọi của nó, tức là không yêu cầu phải trả hết tiền trong một lần, mà có thể chia ra làm nhiều lần, thậm chí mười mấy lần. Bọn ta quy định 1 năm chia thành 12 lần, mỗi tháng trả một ít. Hơn nữa hoàn toàn không phải trả lãi. Ví dụ thế này, nếu như cỗ máy dệt Tinh Tinh này bán với giá 12 văn tiền, vậy thì mỗi tháng mọi người chỉ phải trả 1 văn. Đối với những hoàn cảnh đặc biệt, ta có thể cho phép kéo dài nửa năm. Như thế là có thể giảm đáng kể áp lực mua hàng cho mọi người."

"Đây quả là một chủ ý hay!"

"Trả góp? Hay đấy! Hay đấy!"

Phía dưới lập tức có không ít người gật đầu tán thưởng, nhưng không phải ai cũng xem trọng cái hay của việc trả góp, mà chỉ là cảm thấy nó khá mới lạ.

Chử Toại Lương nghe xong trầm giọng nói: "Xem ra ta quả là đã đánh giá thấp tên tiểu tử này."

Trưởng Tôn Vô Kỵ thản nhiên nói: "Đây quả thực là một chủ ý hay, nhưng đây cũng là một con dao hai lưỡi, có thể tạo phúc cho bách tính, nhưng cũng có thể vì nó mà bòn rút tiền bạc của bách tính."

Chử Toại Lương sững người lại, rồi gật đầu nói: "Ông nói có lý lắm. Vậy thì xem tên tiểu tử này rốt cuộc là có dụng ý gì?"

Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: "Ta chưa có dự định cho phép hắn làm vậy."

Chử Toại Lương hỏi: "Vì sao?"

Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: "Đối với vải vóc, triều đình luôn khống chế rất nghiêm ngặt, sao có thể dễ dàng để hắn làm bừa, trừ khi hắn có thể thuyết phục ta, nếu không sẽ không thể để hắn làm vậy được."

Một người đột nhiên hỏi lớn: "Nhưng máy dệt Tinh Tinh này ngươi định bán bao nhiêu tiền?"

Lời vừa dứt, đám người đang xì xào bàn tán đột nhiên im bặt, đây mới là điều mấu chốt, nếu như ngươi bán đắt quá, thì cho dù là có trả góp thì người dân cũng chắc gì mua nổi.

Hàn Nghệ nói: "Về phương diện giá cả, trước mắt vẫn chưa quyết định, bởi vì ta vẫn còn một số vấn đề cần cân nhắc, nhưng mọi ngươi xin yên tâm, giá cả chắc chắn sẽ hợp lí, người dân bình thường hoàn toàn có thể mua được. Ngoài ra, bởi vì máy dệt Tinh Tinh của ta lắp ráp mà thành, bất kể linh kiện nào cũng có thể thay thế, cho nên nếu có bị hỏng thì chỉ cần thay linh kiện mới vào là được, không phải tiêu tốn nhiều tiền."

Nói vậy thì mọi người cũng chỉ biết nghe vậy. Còn chưa tới ngày công bố giá thì ai mà biết được giá ngươi đưa ra có hợp lí hay không. Bởi điều này chẳng có tiêu chuẩn gì rõ ràng cả.

"Vậy ngươi tính khi nào công bố giá bán?"

"Nếu không có gì thay đổi thì chỉ sau hai ngày nữa thôi."

Hàn Nghệ dừng lại một lát rồi lại nói tiếp: "Sau hai ngày nữa, Phượng Phi Lâu ta không những công bố giá bán, mà còn cho vận hành máy dệt Tinh Tinh, dạy mọi người cách thao tác. Nhưng ở đây lại xuất hiện một vấn đề, đó là thường thì đều là nữ nhân dệt vải, nhưng nếu như để cả nữ nhân và nam nhân tới xếp hàng, thì tin rằng có rất nhiều nữ nhân sẽ không dám tới, các vị cũng không sẵn lòng dẫn thê tử của mình tới."

Mọi người nhao nhao gật đầu, rồi tò mò nhìn Hàn Nghệ, đã đành như vậy, thì ngươi tính giải quyết thế nào đây?

Hàn Nghệ nói: "Cho nên ta dự tính sau hai ngày nữa, giới hạn chỉ cho phép nữ nhân tới, làm vậy chỉ là để mọi người có được máy dệt tốt hơn thôi, ta tin là các vị đều có thể hiểu cho."

Một người đột nhiên nói: "Bọn ta thì có thể hiểu, nhưng đây là Bình Khang Lý, cho dù là nam nhân bọn ta không tới, thì nữ nhân cũng chưa chắc đã tới."

Hàn Nghệ cười nói: "Cá nhân ta cho rằng hẻm Bắc đã không còn thuộc về Bình Khang Lý nữa, ít ra là cũng không thể dùng "bướm hoa" để hình dung nơi này nữa. Các ngươi nhìn ra bên ngoài xem, không còn là những đại viện tiểu hộ đóng cổng kín mít nữa, mà là đã được thay thế bởi những cửa hàng bán đồ ăn vặt. Hơn nữa hôm đó, Phượng Phi Lâu ta, bao gồm tất cả ngõ Bắc này đều lấy nữ nhân làm chủ. Đương nhiên, vấn đề cốt lõi nhất là, đây chỉ là một lần giới thiệu máy dệt kiểu mới, chỉ có như vậy, nữ nhân căn bản là không cần phải lo lắng điều gì."

Mọi người nghe xong, cũng chẳng biết nói thêm gì, nhưng đám nữ thợ dệt kia có tới hay không thì chẳng ai mà biết được.

"Vậy được, ta chẳng có ý kiến gì."

Những người khác cũng nhao nhao gật đầu, dù sao thì bọn họ cũng không hiểu về máy dệt, đây là việc của nữ nhân, chỉ có thể để nữ nhân tham gia.

Hàn Nghệ cười nói: "Để chuẩn bị cho buổi giới thiệu hôm đó, Phượng Phi Lâu ta từ ngày mai sẽ bắt đầu ngừng diễn 3 hôm."

"Ô, vừa nãy chẳng phải là ngươi đã nói là không ngừng diễn sao? Ngươi như vậy chẳng phải là thất tín sao?"

"Cũng không phải, cũng không phải, vừa rồi ngươi chỉ hỏi ta liệu có ngừng diễn một hôm không, ta nói là không, bởi vì ta dự định ngừng diễn 3 hôm cơ mà."