Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 405: Lão bà cực phẩm



Dịch: mafia777

***

Việc gì thì cũng đều có hai mặt, có một mặt tốt, còn có một mặt xấu, không có gì là tuyệt đối tốt hoặc xấu. Từ sau khi Lưu Nga gặp được Hàn Nghệ, địa vị, giá trị con người đều hơn xưa rất nhiều, Phượng Phi Lâu cũng đã trở thành đệ nhất lâu ở Bình Khang Lý, vô hình trung đã vượt qua Hoa Nguyệt lâu, nhưng, nàng vốn không có một ngày ngủ an ổn, cả ngày đều luôn lo lắng hãi hùng, bởi vì người tới nơi này càng lúc càng lớn, mặc kệ Hàn Nghệ nói với nàng như thế nào, thì cũng vô dụng, dù sao ti tiện đã vài thập niên, làm sao có thể ở trong ngắn ngủn một năm đã tập trung điều chỉnh xong tâm thái.

Nàng không biết từ khi nào thì, Hàn Nghệ lại chọc tới Phò mã Đô úy phủ, hơn nữa trước đó Hàn Nghệ lặng lẽ nói với nàng một phen, lại càng khiến nàng không yên.

Nhưng không có cách nào cả, đối phương cũng đã tìm tới cửa rồi, cũng chỉ có thể gắng gượng mà mời quản gia kia vào.

"Không biết quản gia đột nhiên đến thăm, là có gì cần làm?"

Lưu Nga cung kính, nơm nớp lo sợ mà hỏi.

Tuy là quản gia, nhưng dù gì cũng là Phò mã Đô úy phủ đấy, hơn nữa còn là người của Trưởng Tôn gia, địa vị cũng rất cao.

Tuy nhiên quản gia Trường Phúc kia ngược lại cũng không hề bày ra cái giá gì cả, vô cùng khách khí nói: "Ồ, ta hôm nay phụng mệnh lệnh của Phò mã gia nhà ta tới đây mời Hàn Ngự sử qua phủ một chuyến."

Lưu Nga ngượng ngùng nói: "Hàn tiểu ca hôm nay sáng sớm đã đi ra ngoài rồi."

- Đi ra ngoài rồi sao?

Trường Phúc hơi hơi có chút thất vọng, nói: - Vậy hắn đi nơi nào vậy?

- Nói là đi ra ngoại ô, nhưng cụ thể đi nơi nào, thì hắn không nói.

Trường Phúc lại hỏi: - Vậy không biết Hàn Ngự sử khi nào thì trở lại?

Lưu Nga lắc đầu nói: - Cái này ta cũng không biết. Nhưng thấy Trường Phúc này nói chuyện vô cùng khách khí, không hẳn là tới tìm phiền toái, nên cũng an tâm hơn không ít.

Trường Phúc tiếp tục hỏi: - Vậy chắc Hàn Ngự sử buổi tối sẽ trở về chứ?

Lưu Nga còn lắc đầu nói: - Không rõ ràng lắm, Hàn tiểu ca thường xuyên không trở lại.

Hỏi gì cũng không biết, Trường Phúc có chút khó chịu, nhíu mày nhìn Lưu Nga.

Lưu Nga ngượng ngùng nói: - Nếu không như vậy đi. Đợi Hàn tiểu ca trở lại, ta đem việc này bảo hắn biết, bảo hắn tới quý phủ tìm Phò mã gia.

Thế này còn giống một câu tiếng người.

Trường Phúc gật gật đầu, mang theo thất vọng rời khỏi.

Lúc này Hàn Nghệ đã đến Cô Phong kia rồi, ngươi nhìn tân hôn yến của người ta kia, đó là như keo như sơn. Nhìn từ góc độ này, hắn và Tiêu Vô Y được tính là một đôi uyên ương số khổ, rõ ràng nên là thời điểm tình yêu nồng cháy nhất, nhưng ngay cả gặp mặt một lần cũng vô cùng khó khăn, Hàn Nghệ chỉ cảm thấy đã hồi lâu rồi chưa cùng Tiêu Vô Y một mình ở chung, vì vậy hôm nay hắn từ sớm đã đến nơi này.

Nhưng làm hắn vô cùng thất vọng là, Tiêu Vô Y không trong phòng, đi ra ngoài tìm một phen, vẫn không thấy bóng dáng của Tiêu Vô Y.

- Chẳng lẽ ngày hôm qua nàng không hề lĩnh hội được ý tứ của ta? Ai nha. Nhưng thật ra cũng có khả năng này, ngày hôm qua nàng nhất định là chú ý chuyện của Cố Khuynh Thành, hoặc là vốn không có chú ý cũng hoặc là nàng có việc chưa có tới?

Ngồi ở trên sườn núi, Hàn Nghệ đợi một canh giờ, vẫn còn không thấy được Tiêu Vô Y, trong lòng đột nhiên lại lo lắng, sẽ không phải trên đường xảy ra điều gì bất ngờ đó chứ.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Hàn Nghệ liền không thể bình tĩnh được nữa. Càng nghĩ càng sợ hãi, lập tức đứng dậy chạy về hướng dưới chân núi. Nhưng khi đi ngang qua đình đài, chợt thấy một vị đại mỹ nữ đứng ở trong đình đài, mặt nga mi hạnh, hai mắt long lanh, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận, da thịt thắng tuyết. Dáng người lại không thể chê, hai vú cao thẳng, eo nhỏ nhắn không kịp buộc chặt, váy la vàng nhạt, hoàn toàn có thể tưởng tượng đến thân hình mê người phía sau kia.

Đúng là Tiêu Vô Y mà Hàn Nghệ ngày nhớ đêm mong.

- Vô!

Hàn Nghệ nhất thời kích động vạn phần. Vừa mới mở miệng, chợt thấy Tiêu Vô Y đang mang theo một tia địch ý nhìn hắn, cho hắn cảm giác giống như đang lâm vào đại địch, không khỏi sửng sốt, tình huống gì thế này? Nhưng lúc này cũng bất chấp nhiều như vậy, vội vàng chạy tới: - Vô Y, cuối cùng nàng đến đây rồi, hồi nãy ta còn tưởng rằng nàng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đang chuẩn bị xuống núi tìm nàng đó.

Tiêu Vô Y thấy hắn đổ mồ hôi đầy đầu, vẻ mặt nghiêm túc lại lộ ra một tia cảm động, khóe miệng hơi hơi nhếch lên nói: - Chàng còn chưa có việc gì, ta sẽ xảy ra chuyện gì được chứ.

Hàn Nghệ coi thần sắc ngạo mạn của nàng, chẳng những không phiền não, ngược lại cảm thấy vô cùng đáng yêu, ha hả nói:

- Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.

Tiêu Vô Y hơi có vẻ hoang mang liếc nhìn Hàn Nghệ, lại khe khẽ hừ một tiếng.

Làm gì thế? Sau khi Hàn Nghệ tâm thần yên tĩnh rồi, lúc này mới cảm thấy Tiêu Vô Y có chút lạ quái, hơi hơi trầm ngâm, đột nhiên hiểu được, cười khổ nói: - Nàng không phải là tại vi chuyện Cố Khuynh Thành mà tức giận đó chứ, đây chỉ là do buôn bán vận tác, là cạnh tranh giữa Phượng Phi Lâu và Hoa Nguyệt lâu, nghiêm chỉnh mà nói, không có chút nào quan hệ với ta, ta không cảm thấy việc này cần bàn bạc một cách nghiêm túc, nếu như nghĩ tinh tế một chút mà nói, thời điểm ta rảnh rỗi, ta có thể toàn bộ nói cho nàng.

Tiêu Vô Y trợn đôi mắt đẹp lên, kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.

Có ý tứ gì? Lại không nói lời nào. Hàn Nghệ mờ mịt nói: - Chẳng lẽ không đúng? Ta đây hình như cũng không hề làm chuyện gì khiến nàng không vui mà.

Tiêu Vô Y trầm mặc nửa ngày, đột nhiên vẻ mặt không thể tin nổi nói: - Chẳng lẽ chàng chỉ định nói những điều này?

Hàn Nghệ nói: - Ta vốn không tính toán nhắc tới mấy chuyện này, chỉ có điều vẻ mặt này của nàng, khiến ta cảm thấy nếu không nói ra, có thể sẽ bị đá bay.

Tiêu Vô Y đỏ mặt lên, xì nói: - Ta có thô bạo như vậy sao?

Nàng cứ nói đi? Nguyên Liệt Hổ uy mãnh loại nào, nhưng ở trước mặt nàng lại yếu giống như mèo bệnh vậy, giống hổ ở đâu ra. Hàn Nghệ khéo léo đáp: - Cái này nàng hỏi nhầm người rồi, bởi vì trong mắt ta, toàn thân cao thấp của nàng đều là ưu điểm, nàng chính là sự tồn tại hoàn mỹ, cho nên cái này nàng nêu hỏi người khác một chút.

Tiêu Vô Y nghe thấy vậy trong lòng giống như được ăn mật vậy, nhưng đột nhiên giống như nhớ tới cái gì, nói: - Nhưng nhưng chàng cũng chỉ muốn giải thích với ta việc này thôi?

Hàn Nghệ nói: - Bằng không ta còn phải nói gì nữa sao?

Tiêu Vô Y đột nhiên cảm xúc kích động nói:

- Ta ta ngày ấy mượn chàng mà lấy đi cửa hàng trong tay Nguyên Mẫu Đơn, chàng chàng chẳng lẽ tuyệt không tức giận sao?

- A?

Hàn Nghệ sửng sốt, đúng rồi, ta hẳn là nên tức giận mới phải chứ. Trong lòng tuy là nghĩ như vậy, nhưng khi hắn chân chính nhìn thấy Tiêu Vô Y, hắn làm sao còn có thể nổi giận được, nhất là vừa mới trải qua một phen mất mà được lại, cười nói: - Lúc ấy là có chút tức giận, nhưng cẩn thận nghĩ lại, đây là ta cũng có trách nhiệm, là ta không suy xét chu đáo, kỳ thật ta sớm nên nghĩ đến việc giữ lại một cửa hàng mặt tiền cho nàng, như vậy ta có thể thường thường gặp được nàng rồi, trên lý luận thì ta tán thành, hơn nữa ta cũng là người được lợi, ta cũng không thể cứ nghĩ đến chỗ ưu đãi mà lại trách cứ ngược lại nàng.

- Chàng!

Tiêu Vô Y vẻ mặt ảo não. Lồng ngực nhấp nhô nhấp nhô, đột nhiên khó thở nói: - Chàng chàng là cố ý đi.

Hàn Nghệ cả người bối rối, nói: - Có ý tứ gì?

- Vì sao chàng không chất vấn ta? Vì sao không cùng ta tranh luận? Chàng bình thường đều rất thích cùng ta tranh luận nha? Tiêu Vô Y kích động dị thường nói.

Hàn Nghệ hoang mang nhìn Tiêu Vô Y, nói: - Vô Y, không phải là nàng trúng tà đó chứ.

- Chàng mới trúng tà ấy.

Tiêu Vô Y giậm mạnh dưới chân, khóc không ra nước mắt nói: - Hôm qua ta ước chừng suy tư một đêm. Hôm nay nhất định phải cãi thắng chàng một hồi, nhưng chàng hôm nay chàng lại không cùng ta tranh cãi, chàng rõ ràng chính là cố ý mà.

- Cái gì?

Hàn Nghệ há to mồm nói: - Nàng vì sao phải cãi thắng ta, suy tư hẳn một đêm?

Tiêu Vô Y nhắm lại hai mắt rưng rưng, hít thở sâu một hơi khí, đầy mặt là tình cảm không cam lòng a.

Hoá ra nàng chột dạ, vẫn luôn nghĩ đến nàng và Hàn Nghệ vừa gặp mặt, Hàn Nghệ nhất định sẽ lấy chuyện cửa hàng mặt tiền ra để chất vấn nàng, sau đó nhân cơ hội dời đến chủ đề Cố Khuynh Thành, do đó làm cho nàng xin lỗi. Đây là kỹ xảo mà Hàn Nghệ thường dùng, từ không hề giải thích bất cứ chuyện gì, nói đến phần sau, còn phải làm cho nàng sinh lòng áy náy, từ Dương Châu đến Trường An, chưa bao giờ có một lần tranh cãi với Hàn Nghệ, lòng háo thắng của Tiêu Vô Y lại mạnh lên. Đêm qua vẫn còn thầm nhủ, lần này nhất định phải nói cho Hàn Nghệ á khẩu không trả lời được. Vì vậy hôm nay mới dậy trễ.

Nhưng nào biết đâu, hôm nay Hàn Nghệ cũng không biết đã uống nhầm thuốc gì, không ngờ lại dễ nói chuyện như vậy, còn không cần nàng mở miệng, đã tự động nói ra toàn bộ, đối với chuyện cửa hàng mặt tiền, còn nói là lỗi của mình, một bụng tranh luận đã được chuẩn bị, toàn bộ mục nát chết ở trong bụng.

Ngươi nói như thế này có làm người ta tức hay không a.

- Ha ha!

Hàn Nghệ rốt cuộc hiểu được vì sao vừa rồi lại cảm nhận được một tia địch ý từ trên người Tiêu Vô Y, không khỏi ôm bụng cười cười ha hả.

- Ta biết, ta biết ngay.

Tiêu Vô Y khó thở nói: - Đây sẽ là chiêu số của chàng. Con người chàng thật sự là quá giảo hoạt mà.

- Lần này thực không phải.

Hàn Nghệ vừa cười, vừa khoát tay, nói: - Ta chỉ là lâu lắm chưa tới nơi này, rất nhớ nàng, làm sao còn muốn cùng nàng tranh giành cao thấp cái gì nữa, thật ngại quá, ta đã khiến nàng thất vọng rồi. Ha ha! Nghĩ thầm rằng, lão bà của ta đây thật đúng là đủ cực phẩm mà.

Tiêu Vô Y nghe vậy trong lòng hỉ nộ nửa nọ nửa kia, thấy Hàn Nghệ cười đến sung sướng như vậy, lại nghĩ đến chính mình, đột nhiên cũng cảm thấy cũng khá buồn cười, phốc một tiếng, cười khanh khách hai tiếng, lập tức lại cố nén ý cười, nói: - Chàng còn không biết xấu hổ mà cười, đây đều tại chàng, ta thấy chàng chính là ông trời phái tới để áp chế ta mà.

- Trách ta! Trách ta! Ha hả.

Hàn Nghệ làm sao nhịn được, cười toe tóe nói: - Lần tới, lần tới ta nhất định nhường khiến nàng vừa lòng.

Tiêu Vô Y hừ nhẹ nói: - Ai bảo chàng nhường ta hả, ta muốn bằng thủ đoạn của mình chiến thắng chàng.

- Đương nhiên, đương nhiên.

Hàn Nghệ thẳng gật đầu, nghĩ thầm rằng, cái cô bé ngốc này, vũ lực là thủ đoạn mạnh nhất của nàng, không ngờ nàng giương ngắn tránh dài đến đấu cái này với ta, sách lược này nhất định là nàng thua. Rất hứng thú nói: - Không biết hôm nay nàng tính toán thắng ta như thế nào?

Tiêu Vô Y tinh thần đại chấn, nói: - Dùng lời của chàng nói, gậy ông đập lưng ông.

Mộ Dung Vô Y? Hàn Nghệ mãnh liệt hút một ngụm lãnh khí: - Nghĩa là sao?

Tiêu Vô Y bình tĩnh phân tích nói: - Ta hôm qua giả bộ vì Cố Khuynh Thành mà tức giận, chính là để cho chàng biết hôm nay ta sẽ mượn chuyện này để làm khó dễ, chàng dĩ nhiên trước đó sẽ nghĩ kỹ giải thích, kể từ đó, ta đây liền chỉ biết chàng sẽ ra chiêu gì, hơn nữa căn cứ thủ đoạn dĩ vãng của chàng mà xem, chàng nhất định trước tiên là giả dạng coi như cái gì cũng không hề xảy ra, sau đó hậu phát chế nhân, đợi cho ta chất vấn chàng về chuyện Cố Khuynh Thành, lại lấy thêm lời Nguyên Mẫu Đơn đến chất vấn ta, cho nên ta liền định trước tiên không lên tiếng, chờ chàng mở miệng trước, sau đó lại hậu phát chế nhân.

Hàn Nghệ nghe vậy cả kinh, nói: - Oa! Nàng thật đúng là mưu tính sâu xa a.

Tiêu Vô Y ảo não nói: - Nhưng vậy thì thế nào chứ, lần này chàng lại không ra chiêu theo lẽ thường rồi, hại ta không công khổ tưởng một ngày.

Kính nhờ! Ta đây là khen nàng sao? Hàn Nghệ vừa tức vừa buồn cười nói: - Nhưng nàng có nghĩ tới hay không, nàng tốn nhiều tinh lực như vậy để tính kế trượng phu của nàng, như vậy thật sự được chứ?

- Ta đây cũng là học của chàng.

Tiêu Vô Y nói: - Trước đó chàng cũng không chỉ một lần nghĩ làm sao để đối phó ta, nói móc ta, mà ta khờ dại thiện lương, quang minh lỗi lạc, không có sở trường chơi những thủ đoạn này, đây chính là nguyên nhân vì sao ta cứ bị chàng nói cho á khẩu không trả lời được.

Nếu không phải Hàn Nghệ nhìn thấy bộ dạng nàng giống như tiên nữ, thế nào cũng phải phun đầy mặt nàng, nói: - Ta không hề làm như vậy, đó là ta chỉ tùy tiện nói một chút mà thôi.

- Tùy tiện nói một chút?

Tiêu Vô Y hai mắt trợn trắng, một loại cảm giác thất bại cứ thế sinh ra, hắn tùy tiện nói một chút, đều có thể nói khiến mình á khẩu không trả lời được.

Hàn Nghệ liếc mắt là thấy được nàng đang suy nghĩ gì, nhưng điều này cũng khó làm, nếu hắn sửa miệng nói, hắn cũng là mưu tính sâu xa, vậy thì không quá tốt, nhưng nếu kiên trì đây chỉ là tùy tiện nói một chút, thì tự tin của nàng tất nhiên sẽ bị đả kích. Không khỏi cúi đầu nói: - Được rồi, nàng thắng, lần này ta thật sự bị nàng nói á khẩu không trả lời được rồi.

- Kiểu thắng như thế này, bản quận chúa mới không thèm.

Tiêu Vô Y quơ đôi bàn tay trắng như phấn, nói: - Ta nhất định phải đường đường chính chính cãi thắng chàng một lần.

Trời ạ!

Hàn Nghệ hoàn toàn hỏng mất.

Kỳ thật điều này cũng không thể trách Tiêu Vô Y, muốn trách thì phải trách Hàn Nghệ.

Cái miệng này thật sự là nói quá tốt, nhớ ngày đó ở Dương Châu, đó chính là giương thương múa kiếm, kẹp thương đeo gậy, nói chuyện không hề lưu một chút tình cảm, may mà tố chất tâm lý của Tiêu Vô Y không tệ, hơn nữa vô cùng tự tin, nếu đổi lại là một nữ nhân hơi chút tự ti, thế nào cũng bị Hàn Nghệ bức cho nhảy sông tự vận rồi.

Tiêu Vô Y là cái kiểu nữ nhân gặp mạnh thì càng mạnh, gặp yếu thì cũng yếu, tâm háo thắng rất mạnh, tranh cãi thắng Hàn Nghệ, nói móc nói máy Hàn Nghệ một lần, đây tuyệt đối là tâm nguyện lớn nhất trong cuộc đời này của nàng a!

Nguyên bản lần này đã thiết kế vô cùng hoàn mỹ, nào biết lại bị nồng đậm yêu thương kia của Hàn Nghệ, hóa giải cho trong lúc vô hình.

Hàn Nghệ cũng thật không ngờ, chính mình lại để lại bóng ma lớn như vậy cho Tiêu Vô Y, thầm nghĩ, nàng đã nhất định phải đường đường chính chính thắng ta một lần, tốt lắm, hiện tại ta liền cho nàng bộc lộ tài năng, khiến nàng chết tâm này đi, đừng có cứ nghĩ mãi những thứ khiến người không còn gì để nói. Nghiêm túc nói: - Tuy nhiên nói thật, một chiêu này của nàng thật đúng là rất lợi hại đấy, nếu thực sự phải tranh cãi, ta tất bại không thể nghi ngờ, ta hôm qua còn thực sự nghĩ rằng nàng vì Cố Khuynh Thành mà tức giận, cũng đã lo lắng hẳn một đêm a, cho nên, sáng sớm đã chạy đến, thật không ngờ nàng lại giả bộ tức giận, lợi hại, thật sự là lợi hại a!

Tiêu Vô Y ngạo kiều nói: - Đó là tất nhiên, gần mực thì đen a.

Gần mực thì đen? Nàng thực sự là nữ nhi của Lan Lăng Tiêu thị sao? Chứ không phải là nhặt được đấy chứ, thành ngữ dùng như thế này, thật là đủ hại người không lợi mình mà. Hàn Nghệ thiếu chút nữa thì cắn vào đầu lưỡi, nhưng ngoài miệng vẫn cười nói: - Ta đã nói mà, thê tử của ta là tiểu thư khuê các chân chân chính chính, siêu cấp hậu nhân của danh môn, làm sao có thể giống như những nữ nhân bụng dạ hẹp hòi kia, chỉ vì một ca kỹ đi ăn máng khác, liền giận đòi chết không sống, chỉ có này nữ nhân tự ti mới sẽ làm như vậy.

Tiêu Vô Y nghe vậy người cũng lâng lâng, cứ gật gà gật gù.

Không đúng!

Tiêu Vô Y chợt kịp phản ứng, khiếp sợ nhìn Hàn Nghệ, miệng mở rộng, chính là không phát ra tiếng nào.

Nàng cùng một lão Thiên môn chơi trò này, nàng xác định sẽ không bị bán, còn giúp ta kiếm tiền? Qua một phen nói này, lấy tính cách kiêu ngạo, tự tin kia của Tiêu Vô Y, thì không thể nào vẫn cố dây dưa chuyện của Cố Khuynh Thành, chỉ có thể nghiến răng, nuốt vào trong bụng,

Hàn Nghệ thần không biết, quỷ không hay vươn tay, kéo bàn tay thon dài, trắng nõn non mềm kia, nhẹ nhàng xoa bóp, thật là vừa trơn lại mềm a.

Tiêu Vô Y hai mắt phun mầu ra ánh lửa, kéo mạnh bàn tay nhỏ bé trở về, Hàn Nghệ cũng không buông, lập tức nói: - Làm sao thế? Chẳng lẽ nàng đùa mà thành thật, vì chuyện Cố Khuynh Thành mà tức giận sao?

Tiêu Vô Y rưng rưng nói: - Đương nhiên không có. Nhưng cũng không thu tay trở về nữa.

- Vậy là tốt rồi!

Hàn Nghệ ha hả cười, nói: - Đứng ở chỗ này cảm thấy mệt quá, chúng ta vẫn là trở về phòng đi.

Tiêu Vô Y thấy giữa hai đầu lông mày hắn mang theo ba phần dâm động, làm sao không biết hắn đang đánh cái chủ ý quỷ quái gì, khuôn mặt xinh đẹp không khỏi đỏ bừng, hơi hơi trừng mắt nhìn hắn, nói: - Ta muốn ngồi ở đây một lát nữa.

Gái ngốc, đạo lý đêm xuân ngắn ngủi nàng có hiểu không hả? Cổ đại chính là khuyết thiếu giáo dục giới tính mà. Hàn Nghệ một kế không thành, lại sinh kế khác, cười nói: - Chẳng lẽ nàng không muốn xem váy mới ta tự mình thiết kế cho nàng sao?

Tiêu Vô Y nghe vậy ánh mắt lập tức tránh gấp, nghĩ một đàng nói một nẻo: - Ai mà thèm!